CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 87 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 87 : THẬT GIẢ KHÓ LƯỜNG 1
Cố Linh hồi tưởng lại tình huống Cố Triệt gọi cô
ta tới gặp ba ngày trước.
Một nghìn người thú bán mình làm nô lệ, đây là tin tức mà cô ta vừa nhận được. Thế nhưng Cố Nguyên soái cũng đã biết từ sớm. Có thể thấy, ngoài gia tộc họ Cố, Nguyên soái còn có một mạng lưới thông tin vô cùng hùng mạnh.
Vị thống lĩnh trẻ tuổi lẳng lặng ngồi trên xô pha, bình thản nói:
Một nghìn người thú bán mình làm nô lệ, đây là tin tức mà cô ta vừa nhận được. Thế nhưng Cố Nguyên soái cũng đã biết từ sớm. Có thể thấy, ngoài gia tộc họ Cố, Nguyên soái còn có một mạng lưới thông tin vô cùng hùng mạnh.
Vị thống lĩnh trẻ tuổi lẳng lặng ngồi trên xô pha, bình thản nói:
“Nhánh quý tộc
nhỏ bé kia đã được giao lại cho Bộ Tư pháp xử trí rồi.”
Cố Linh gật đầu. Nhánh quý tộc kia xem chừng lành ít dữ nhiều. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Cố Linh gật đầu. Nhánh quý tộc kia xem chừng lành ít dữ nhiều. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Chuyện này có thể không chỉ đơn giản như vậy. Rốt cuộc đám
người thú đó là tự nguyện hay bị ép buộc? Quý tộc thực sự chỉ muốn thu nhận nô
lệ thôi sao?”
Cố Triệt liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi gật đầu.
Cố Triệt liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi gật đầu.
“Đây có lẽ là động thái thăm
dò của giới quý tộc phía đông.”
Cố Linh không khỏi cảm thấy đau đầu, giới quý tộc ở phía đông luôn luôn nghe lời mà lại dám cả gan làm ra chuyện thăm dò Nguyên soái như thế này, xem ra chuyện này có liên quan tới các đại quý tộc mới nổi, họ muốn dò xét xem tuyên cáo độc lập Cố Nguyên soái ban cho thú tộc có thực sự quán triệt hay không, đồng thời cũng thử dò xét thái độ của Nguyên soái, xem ngài có thể dễ dàng tha thứ cho quý tộc hay không.
“Thế nên Bộ Tư pháp sẽ tỏ rõ thái độ cho bọn họ thấy... coi thường những lời tôi nói thì chỉ có con đường chết.”
Cố Linh không khỏi cảm thấy đau đầu, giới quý tộc ở phía đông luôn luôn nghe lời mà lại dám cả gan làm ra chuyện thăm dò Nguyên soái như thế này, xem ra chuyện này có liên quan tới các đại quý tộc mới nổi, họ muốn dò xét xem tuyên cáo độc lập Cố Nguyên soái ban cho thú tộc có thực sự quán triệt hay không, đồng thời cũng thử dò xét thái độ của Nguyên soái, xem ngài có thể dễ dàng tha thứ cho quý tộc hay không.
“Thế nên Bộ Tư pháp sẽ tỏ rõ thái độ cho bọn họ thấy... coi thường những lời tôi nói thì chỉ có con đường chết.”
Anh nói với giọng trầm thấp, lạnh lùng như
thể đang nói tới vấn đề thời tiết nhỏ nhặt vậy.
Cố Linh thầm chấn động trong lòng, nói:
Cố Linh thầm chấn động trong lòng, nói:
“Nguyên soái, có chuyện gì cần thuộc hạ
đi xử lí không?”
Nếu như chuyện của quý tộc đã được Bộ Tư pháp xử lí xong xuôi
thì việc anh gọi cô ta tới đây hẳn là để nhờ cô ta đi làm chuyện mình không tiện
ra mặt.
Cố Triệt dõi ánh mắt chăm chú về phía màn mưa giăng ngoài cửa sổ, nói bằng giọng mơ hồ như vọng tới từ trong cơn mưa.
“Tuyên cáo của tôi cũng có hiệu lực đối với thú tộc.”
Cố Linh lặng lẽ hít sâu một hơi, gật đầu, nói:
Cố Triệt dõi ánh mắt chăm chú về phía màn mưa giăng ngoài cửa sổ, nói bằng giọng mơ hồ như vọng tới từ trong cơn mưa.
“Tuyên cáo của tôi cũng có hiệu lực đối với thú tộc.”
Cố Linh lặng lẽ hít sâu một hơi, gật đầu, nói:
“Tuân lệnh. Hai ngày sau, dư luận
sẽ dấy lên tin đồn, một nghìn người thú bị quý tộc hành hạ đến chết. Cố Linh
tin rằng từ nay về sau sẽ không có người thú nào dám tin tưởng vào quý tộc mà bán
mình làm nô lệ nữa.”
Thực ra, Cố Linh nghĩ việc khiến Cố Nguyên soái quan tâm không phải là chuyện thú tộc có được hưởng nhân quyền hay không, chỉ là anh không cho phép bất cứ kẻ nào dám khiêu chiến sự nhẫn nại và quyền uy của mình.
Việc âm thầm ra lệnh giết chết một nghìn người thú là để giá họa cho quý tộc. Anh muốn dùng tính mạng của người thú và loài người để khiến đám quý tộc kia không dám vượt qua giới hạn thêm một lần nào nữa.
Điều đó cũng lần nữa khẳng định một cách chắc chắn rằng quyền sinh sát luôn nằm trong tay Cố Nguyên soái.
Cách đó không xa, Hứa Mộ Triều đang hạ giọng, nói với vẻ hoảng hốt:
Thực ra, Cố Linh nghĩ việc khiến Cố Nguyên soái quan tâm không phải là chuyện thú tộc có được hưởng nhân quyền hay không, chỉ là anh không cho phép bất cứ kẻ nào dám khiêu chiến sự nhẫn nại và quyền uy của mình.
Việc âm thầm ra lệnh giết chết một nghìn người thú là để giá họa cho quý tộc. Anh muốn dùng tính mạng của người thú và loài người để khiến đám quý tộc kia không dám vượt qua giới hạn thêm một lần nào nữa.
Điều đó cũng lần nữa khẳng định một cách chắc chắn rằng quyền sinh sát luôn nằm trong tay Cố Nguyên soái.
Cách đó không xa, Hứa Mộ Triều đang hạ giọng, nói với vẻ hoảng hốt:
“Cái gì?
Quý tộc hành hạ một nghìn người thú đến chết ư? Cố Nguyên soái đã xử lí đám quý
tộc ấy rồi à?”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện của Đại Võ, Hứa Mộ Triều không khỏi than thở, tâm trạng có chút phức tạp. Thế nhưng căn cứ vào cách nói của Đại Võ thì việc này thực sự đã được xử trí xong xuôi. Mà việc Nguyên soái nghiêm trị quý tộc đã minh chứng cho lời hứa của anh là đúng.
Điều này khiến cô bất giác nảy sinh lòng kính trọng đối với vị Nguyên soái chưa từng gặp mặt này. Thế nhưng chút kính trọng này so với sự phòng bị trong lòng cô, cũng không rõ bên nào nặng hơn.
Cô quay lại tiệc rượu. Vài vị công tử nhìn thấy cô thì lại hào hứng sáp đến. Bọn họ coi như cũng có nghĩa khí, tươi cười giới thiệu cô với vài quan chức. Việc này khiến tâm trạng cô vui vẻ hơn, vì thế lại uống thêm vài li. Chỉ có Tống công tử thấy cô vẫn bình tĩnh như thường thì có chút âm trầm. Thế nhưng khi hắn vô duyên vô cớ “ngã” xuống bể bơi, toàn thân ướt như chuột lột, lại vô duyên vô cớ “nhào” vào bụi cây, cả người dính đầy lá cây, gai nhọn thì sắc mặt âm trầm của hắn lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại vẻ nhếch nhác không sao chịu nổi. Lúc ấy Hứa Mộ Triều đang quay lưng về phía hắn, lịch sự mà thùy mị mỉm cười, nâng li mời các quan viên mới quen.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, tên Tống công tử kia đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt có vẻ hậm hực. Cô cảm thấy thật nực cười. Chuyện người thú làm nô lệ không thể khiến cô nổi điên mà luống cuống nên Tống công tử không cam lòng sao?
Thế nhưng khi đến dinh thự nhà họ Cố, phấn khởi bước vào “phòng làm việc của A Lệ”, cô mới hiểu ra. Chỉ mới uống có mười li rượu vang mà lại say đến mức này ư? Chắc hẳn anh chàng họ Tống kia đã bỏ thuốc vào rượu của cô rồi... May mà sức đề kháng của cơ thể cô mạnh hơn người thường nên không bị luống cuống ở tiệc rượu. Anh chàng họ Tống chắc là thất vọng lắm đây.
Cũng may chỉ có “A Lệ” nhìn thấy cô say.
Cô mỉm cười gật đầu, nhìn thấy cậu thiếu niên tuấn tú đứng trước giá sách khẽ nhíu mày xoay người lại.
“Dạo này, cậu... càng ngày càng ra dáng đấy.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện của Đại Võ, Hứa Mộ Triều không khỏi than thở, tâm trạng có chút phức tạp. Thế nhưng căn cứ vào cách nói của Đại Võ thì việc này thực sự đã được xử trí xong xuôi. Mà việc Nguyên soái nghiêm trị quý tộc đã minh chứng cho lời hứa của anh là đúng.
Điều này khiến cô bất giác nảy sinh lòng kính trọng đối với vị Nguyên soái chưa từng gặp mặt này. Thế nhưng chút kính trọng này so với sự phòng bị trong lòng cô, cũng không rõ bên nào nặng hơn.
Cô quay lại tiệc rượu. Vài vị công tử nhìn thấy cô thì lại hào hứng sáp đến. Bọn họ coi như cũng có nghĩa khí, tươi cười giới thiệu cô với vài quan chức. Việc này khiến tâm trạng cô vui vẻ hơn, vì thế lại uống thêm vài li. Chỉ có Tống công tử thấy cô vẫn bình tĩnh như thường thì có chút âm trầm. Thế nhưng khi hắn vô duyên vô cớ “ngã” xuống bể bơi, toàn thân ướt như chuột lột, lại vô duyên vô cớ “nhào” vào bụi cây, cả người dính đầy lá cây, gai nhọn thì sắc mặt âm trầm của hắn lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại vẻ nhếch nhác không sao chịu nổi. Lúc ấy Hứa Mộ Triều đang quay lưng về phía hắn, lịch sự mà thùy mị mỉm cười, nâng li mời các quan viên mới quen.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, tên Tống công tử kia đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt có vẻ hậm hực. Cô cảm thấy thật nực cười. Chuyện người thú làm nô lệ không thể khiến cô nổi điên mà luống cuống nên Tống công tử không cam lòng sao?
Thế nhưng khi đến dinh thự nhà họ Cố, phấn khởi bước vào “phòng làm việc của A Lệ”, cô mới hiểu ra. Chỉ mới uống có mười li rượu vang mà lại say đến mức này ư? Chắc hẳn anh chàng họ Tống kia đã bỏ thuốc vào rượu của cô rồi... May mà sức đề kháng của cơ thể cô mạnh hơn người thường nên không bị luống cuống ở tiệc rượu. Anh chàng họ Tống chắc là thất vọng lắm đây.
Cũng may chỉ có “A Lệ” nhìn thấy cô say.
Cô mỉm cười gật đầu, nhìn thấy cậu thiếu niên tuấn tú đứng trước giá sách khẽ nhíu mày xoay người lại.
“Dạo này, cậu... càng ngày càng ra dáng đấy.”
Cô cúi xuống, tháo đôi giày cao
gót ra, tiện tay quăng về phía sau, nghe “cộp” một tiếng, thế mà lại khiến tinh
thần cô hưng phấn hơn, nhìn “A Lệ” ra vẻ nghiêm túc mà cũng cảm thấy rất đáng
yêu.
Cô không thèm quan tâm tới cậu ta nữa, ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa lớn bằng da, thoạt nhìn có vẻ rất đắt giá.
“Thật là thoải mái...”
Cô không thèm quan tâm tới cậu ta nữa, ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa lớn bằng da, thoạt nhìn có vẻ rất đắt giá.
“Thật là thoải mái...”
Cô hài lòng thở dài một hơi, nheo mắt lại.
“Đi rót cho
tôi li nước đi.”
“...”
“Lấy thêm cho tôi chút đồ ăn nữa, bữa tối chỉ uống mỗi rượu, chưa có gì bỏ bụng cả.”
“...”
Chiếc ghế này vừa dày vừa êm ái, đúng là rất thoải mái. Hứa Mộ Triều cảm thấy cả người mềm nhũn, mơ mơ màng màng suýt thì ngủ quên mất. Cô không biết mình đã lim dinh như vậy được nửa phút hay nửa giờ đồng hồ thì đột nhiên mở mắt ra, cực kì sửng sốt.
“A Lệ” không hề nghe lời đi lấy nước hay đồ ăn cho cô, mà lại bước tới trước bàn làm việc, khoanh tay cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chiếc quần bộ đội màu xanh lam cùng đôi giày da màu đen toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch, lộ vẻ tĩnh mịch đến hút hồn.
Cậu chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy. Động tác khoanh tay này thực sự không hợp với cậu chút nào. Không giống với A Lệ ngày trước.
“Cậu dạo này là lạ sao ấy.”
“...”
“Lấy thêm cho tôi chút đồ ăn nữa, bữa tối chỉ uống mỗi rượu, chưa có gì bỏ bụng cả.”
“...”
Chiếc ghế này vừa dày vừa êm ái, đúng là rất thoải mái. Hứa Mộ Triều cảm thấy cả người mềm nhũn, mơ mơ màng màng suýt thì ngủ quên mất. Cô không biết mình đã lim dinh như vậy được nửa phút hay nửa giờ đồng hồ thì đột nhiên mở mắt ra, cực kì sửng sốt.
“A Lệ” không hề nghe lời đi lấy nước hay đồ ăn cho cô, mà lại bước tới trước bàn làm việc, khoanh tay cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chiếc quần bộ đội màu xanh lam cùng đôi giày da màu đen toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch, lộ vẻ tĩnh mịch đến hút hồn.
Cậu chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy. Động tác khoanh tay này thực sự không hợp với cậu chút nào. Không giống với A Lệ ngày trước.
“Cậu dạo này là lạ sao ấy.”
Cô cười cười, hỏi cậu.
“Bị kích động quá mạnh hả?”
Cậu không trả lời.
Đầu hơi choáng váng, cô bật cười một tiếng.
Cậu không trả lời.
Đầu hơi choáng váng, cô bật cười một tiếng.
“Đầu óc tôi hình như hồ đồ quá rồi.”
Cố Triệt nhìn Hứa Mộ Triều lần nữa khép đôi mi lại, tiếp tục thản nhiên chiếm cứ bàn làm việc của nguyên soái, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ ngày mai nhất định phải xử phạt người lính hầu kia vì đã hết lần này đến lần khác dám để cô xông vào đây.
Kì thực anh nghĩ như vậy là oan uổng cho người lính ấy. Bản lĩnh của Hứa Mộ Triều vốn vượt xa binh lính bình thường của loài người. Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất bước chân vào phủ nguyên soái, chẳng lẽ người lính hầu lại dám liều chết ngăn cản cô tới gặp Nguyên soái hay sao?
Cố Triệt nhìn Hứa Mộ Triều lần nữa khép đôi mi lại, tiếp tục thản nhiên chiếm cứ bàn làm việc của nguyên soái, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ ngày mai nhất định phải xử phạt người lính hầu kia vì đã hết lần này đến lần khác dám để cô xông vào đây.
Kì thực anh nghĩ như vậy là oan uổng cho người lính ấy. Bản lĩnh của Hứa Mộ Triều vốn vượt xa binh lính bình thường của loài người. Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất bước chân vào phủ nguyên soái, chẳng lẽ người lính hầu lại dám liều chết ngăn cản cô tới gặp Nguyên soái hay sao?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment