CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 86 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 86 :NÔ LỆ NGƯỜI THÚ 2
Nhạc
lại vang lên lần nữa, Quan Duy Lăng dịu dàng dắt Hứa Mộ Triều lên sàn nhảy. Chỉ
là lần này, ánh mắt của mọi người càng giống như đèn pha, lấp lánh ánh sáng
nhìn chằm chằm vào đôi trai tài gái sắc.
Hứa Mộ Triều vẫn mỉm cười, bước theo sự dẫn dắt của Quan Duy Lăng, xoay tròn trên sàn nhảy. Kĩ thuật khiêu vũ của anh ta cũng không hẳn là xuất sắc, còn cô mới chỉ học qua loa ở chỗ Cố Linh vài buổi, vì thế, gót giày cao nhọn của cô không khỏi giẫm lên đôi ủng quân nhân của Quan Duy Lăng vài lần.
Hứa Mộ Triều vẫn mỉm cười, bước theo sự dẫn dắt của Quan Duy Lăng, xoay tròn trên sàn nhảy. Kĩ thuật khiêu vũ của anh ta cũng không hẳn là xuất sắc, còn cô mới chỉ học qua loa ở chỗ Cố Linh vài buổi, vì thế, gót giày cao nhọn của cô không khỏi giẫm lên đôi ủng quân nhân của Quan Duy Lăng vài lần.
“Xin lỗi nhé...”
Cô thấp giọng nói.
“Không sao.”
“Không sao.”
Anh ta vẫn ôm lấy eo cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm dưới hàng mày rậm
chăm chú nhìn dung nhan diễm lệ của cô.
Cho dù là Hứa Mộ Triều thì khi bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút mất tự nhiên. Hai gò má thoáng ửng hồng, cô hỏi thẳng:
Cho dù là Hứa Mộ Triều thì khi bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút mất tự nhiên. Hai gò má thoáng ửng hồng, cô hỏi thẳng:
“Nhìn đủ chưa vậy?”
Quan Duy Lăng lập tức quay đi chỗ khác, khuôn mặt kiên nghị dường như cũng dần đỏ lên.
“Việc thí nghiệm... Cô đã chịu khổ rồi.”
Anh ta bỗng nhiên thấp giọng nói.
“Chỉ
vì hệ gene của cô quá kì lạ, để giải trừ tất cả những nguy hiểm bất ngờ, tôi buộc
phải phục tùng mệnh lệnh... Là tôi không giữ đúng lời hứa với A Lệ.”
“Không sao...”
“Không sao...”
Hứa Mộ Triều cũng không thực sự trách anh ta, cười, nói.
“Tôi đã
tự lựa chọn để Cố Nguyên soái xử trí thì sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy tức
giận. Lần trước chỉ là nói vậy thôi, anh yên tâm, tôi sẽ tính món nợ này lên đầu
Cố Nguyên soái.
“...”
Bên ngoài sàn nhảy, Tạ Mẫn Hồng một tay quàng vai Cố Linh, cười, nói:
“...”
Bên ngoài sàn nhảy, Tạ Mẫn Hồng một tay quàng vai Cố Linh, cười, nói:
“Ngày hôm
nay coi như thành công nhỉ?”
Cố Linh gật đầu.
Cố Linh gật đầu.
“Cô ấy tuy không phải là loại con gái trời sinh am hiểu xã
giao nhưng cũng xử sự khéo léo hơn tôi tưởng nhiều. Trước lạ sau quen, tham gia
những hoạt động này nhiều rồi mọi người tự khắc sẽ hình thành thói quen mà tiếp
nhận cô ấy.”
“Ngày mai trên trang nhất báo Đế đô nhất định sẽ là hình ảnh của cô ấy.”
Cố Linh thản nhiên cười.
“Ngày mai trên trang nhất báo Đế đô nhất định sẽ là hình ảnh của cô ấy.”
Cố Linh thản nhiên cười.
“Còn cần anh nói sao, Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục đã
sắp xếp xong xuôi rồi. “Thục nữ thú tộc khiến người ta kinh ngạc!”; “Còn tuyệt
vời hơn những mĩ nữ ngây thơ nhất”... Những tiêu đề như vậy không tệ chứ hả? Tiếp
theo sẽ dẫn dắt dư luận bàn đến địa vị của thú tộc. Phái học viện sẽ đứng ra ủng
hộ nhân quyền của thú tộc. Sau đó, báo Quân sự sẽ đưa tin về năng lực chiến đấu
của Hứa Mộ Triều, xây dựng hình tượng cô ấy trở thành một người phụ nữ tài sắc
vẹn toàn.”
Mới đó mà Hứa Mộ Triều đã bước vào giới thượng lưu được hơn một tháng. So với lần lộ diện đầu tiên đầy chấn động, các vị quan quân đã dần quen với sự có mặt của cô gái xinh đẹp có hoàn cảnh đặc biệt và chỗ dựa vững chắc này.
Mà ở chiến trường nhiều năm, cô cũng biết rất nhiều chuyện kì lạ, thần bí, phong thổ về thú tộc, zombie, cộng thêm tài ăn nói lém lỉnh, khôi hài, cũng khiến không ít thanh niên loài người cảm thấy hứng thú.
Tối nay là bữa tiệc đầy tháng con gái ngài Thị trưởng, những người có máu mặt trong thành phố đều đến dự. Hứa Mộ Triều mặc một bộ váy đỏ, cầm ly rượu trong tay, đứng trên ban công lộng gió, vây quanh là sáu cậu ấm.
“Mộ Triều, tôi có nuôi vài con ngựa tốt ở thành Tây, Chủ nhật này cô có hứng thú đi xem không?”
Mới đó mà Hứa Mộ Triều đã bước vào giới thượng lưu được hơn một tháng. So với lần lộ diện đầu tiên đầy chấn động, các vị quan quân đã dần quen với sự có mặt của cô gái xinh đẹp có hoàn cảnh đặc biệt và chỗ dựa vững chắc này.
Mà ở chiến trường nhiều năm, cô cũng biết rất nhiều chuyện kì lạ, thần bí, phong thổ về thú tộc, zombie, cộng thêm tài ăn nói lém lỉnh, khôi hài, cũng khiến không ít thanh niên loài người cảm thấy hứng thú.
Tối nay là bữa tiệc đầy tháng con gái ngài Thị trưởng, những người có máu mặt trong thành phố đều đến dự. Hứa Mộ Triều mặc một bộ váy đỏ, cầm ly rượu trong tay, đứng trên ban công lộng gió, vây quanh là sáu cậu ấm.
“Mộ Triều, tôi có nuôi vài con ngựa tốt ở thành Tây, Chủ nhật này cô có hứng thú đi xem không?”
Cậu ba nhà họ Phùng giàu có nhất thành phố tươi cười rạng rỡ
như cây ngọc đón gió.
“Được!”
“Được!”
Hứa Mộ Triều mỉm cười, gật đầu.
Con trai hiệu trưởng trường Đại học Đế đô – cậu hai nhà họ Tiết – cũng là một thanh niên anh tuấn, đã sớm quen thân với Hứa Mộ Triều, liếc nhìn Phùng công tử, nói:
Con trai hiệu trưởng trường Đại học Đế đô – cậu hai nhà họ Tiết – cũng là một thanh niên anh tuấn, đã sớm quen thân với Hứa Mộ Triều, liếc nhìn Phùng công tử, nói:
“Chỉ mời cô ấy thôi sao? Cậu làm thế mà được à?”
Phùng công tử cười lớn, ôm lấy vai Tiết công tử.
Phùng công tử cười lớn, ôm lấy vai Tiết công tử.
“Mấy con ngựa của tôi rất hung
dữ, Mộ Triều là cao thủ, dĩ nhiên là không thành vấn đề. Còn anh... văn nhã đầy
mình như thế, liệu có thuần phục nổi chúng không?”
Tiết công tử cũng cười, đấm khẽ vào ngực anh chàng họ Phùng một cái. Một thanh niên khác cũng cười, nói:
Tiết công tử cũng cười, đấm khẽ vào ngực anh chàng họ Phùng một cái. Một thanh niên khác cũng cười, nói:
“Nói mới nhớ, tôi muốn hỏi câu này, Mộ Triều đừng cảm
thấy bị xúc phạm nhé... Mặc dù ai cũng biết cô là người thú, nhưng không rõ lúc
cô biến thân thì hình dạng thế nào, thật đúng là khiến người ta cảm thấy rất hiếu
kì. Hôm nào cô có thể biến hình cho chúng tôi xem một chút được không?”
Những người khác nghe thấy vậy thì đều sửng sốt, nhìn về phía Hứa Mộ Triều. Ngay cả hai người Tiết, Phùng cũng nơm nớp sợ cô sẽ nổi giận. Nhưng nói thật, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với lời đề nghị này.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn người thanh niên đặt ra câu hỏi đó. Anh ta họ Tống, là con thứ hai của Thứ trưởng Bộ Công nghiệp. Tuy mấy ngày nay anh ta vẫn đi theo mọi người lôi kéo làm quen với cô, nhưng cô có cảm giác thái độ của anh ta rất khác biệt, rất thâm trầm.
Anh ta tiếp cận cô với mục đích gì đây? Thật là thú vị.
“Tôi biến thân... nhìn kinh khủng lắm.”
Những người khác nghe thấy vậy thì đều sửng sốt, nhìn về phía Hứa Mộ Triều. Ngay cả hai người Tiết, Phùng cũng nơm nớp sợ cô sẽ nổi giận. Nhưng nói thật, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với lời đề nghị này.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn người thanh niên đặt ra câu hỏi đó. Anh ta họ Tống, là con thứ hai của Thứ trưởng Bộ Công nghiệp. Tuy mấy ngày nay anh ta vẫn đi theo mọi người lôi kéo làm quen với cô, nhưng cô có cảm giác thái độ của anh ta rất khác biệt, rất thâm trầm.
Anh ta tiếp cận cô với mục đích gì đây? Thật là thú vị.
“Tôi biến thân... nhìn kinh khủng lắm.”
Cô nửa đùa nửa thật nói.
“Khi thú tính
bộc phát, các vị có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Mọi người sửng sốt, cậu ba Phùng cất tiếng cười to.
Mọi người sửng sốt, cậu ba Phùng cất tiếng cười to.
“Nếu như thú tính của cô bộc
phát thì tôi nghĩ, sẽ có hơn một nửa số quý ông tối nay rất mong chờ được chiêm
ngưỡng.”
Mọi người cười lớn, sắc mặt Hứa Mộ Triều thoáng chút ửng hồng.
Hồi mới tiếp xúc, cô cũng không có ấn tượng tốt với đám thiếu gia nhà giàu này. Thế nhưng lâu dần, cô phát hiện bọn họ thực sự rất đáng mến. Tuy không có tác phong của người trong quân đội nhưng đa số đều rất thẳng thắn. Bọn họ tò mò về cô nhưng không hề lỗ mãng mà giao thiệp với cô hết sức lịch sự.
Lúc này, Tống công tử cũng cười nói:
Mọi người cười lớn, sắc mặt Hứa Mộ Triều thoáng chút ửng hồng.
Hồi mới tiếp xúc, cô cũng không có ấn tượng tốt với đám thiếu gia nhà giàu này. Thế nhưng lâu dần, cô phát hiện bọn họ thực sự rất đáng mến. Tuy không có tác phong của người trong quân đội nhưng đa số đều rất thẳng thắn. Bọn họ tò mò về cô nhưng không hề lỗ mãng mà giao thiệp với cô hết sức lịch sự.
Lúc này, Tống công tử cũng cười nói:
“Mộ Triều nói chuyện thật là khôi hài.
Không biết cô cảm thấy thế nào đối với chuyện mấy ngày gần đây có một nghìn người
thú ở phía đông tự nguyện bán mình cho quý tộc loài người, trở thành nô lệ?”
Mọi người thoáng chốc im bặt, Phùng công tử tức tối nói:
Mọi người thoáng chốc im bặt, Phùng công tử tức tối nói:
“Cậu nói bậy bạ cái gì
thế?”
Tống công tử nhìn Hứa Mộ Triều.
Tống công tử nhìn Hứa Mộ Triều.
“Đây là tin tức bí mật mà cha tôi biết được.
Toàn bộ đế đô, ai ai cũng biết Mộ Triều là người anh hùng của thú tộc, tin tức
như thế, tôi đương nhiên phải nói cho cô ấy biết.”
Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi:
Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi:
“Nô lệ cho quý tộc ư?”
Tống công tử gật đầu.
Tống công tử gật đầu.
“Ít nhất phải có tới một nghìn người thú. Không ai ép buộc
họ, là bọn họ tự nguyện, như vậy cũng không cần đi lính nữa. Làm nô lệ cho quý
tộc, đãi ngộ còn tốt hơn thú binh thông thường rất nhiều. Nguyên soái đã ban
cho thú tộc nhân quyền, nhưng chính thú tộc lại không cần, ha ha, xem chừng
ngài Nguyên soái sẽ rất đau đầu đây.”
Hắn cười rồi nâng ly rượu lên.
“Mộ Triều,
tôi nói cho cô biết tin tức quan trọng như vậy, cô nể mặt uống với tôi một li,
được chứ?”
Hứa Mộ Triều nâng li rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi nói:
Hứa Mộ Triều nâng li rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi nói:
“Các vị, tôi xin
lỗi không thể ở lại tiếp các vị được.”
Cô dễ dàng tìm được Cố Linh trong đám người thượng lưu. Cố Linh lại có vẻ không biết gì.
Cô dễ dàng tìm được Cố Linh trong đám người thượng lưu. Cố Linh lại có vẻ không biết gì.
“Nô lệ người thú gì cơ. Tôi chưa từng nghe nói. Ai nói cho cô biết
chuyện này?”
“Cậu hai của Thứ trưởng Tống ở Bộ Công nghiệp, người này có gì đó là lạ.”
Cố Linh bật cười.
“Cậu hai của Thứ trưởng Tống ở Bộ Công nghiệp, người này có gì đó là lạ.”
Cố Linh bật cười.
“Năm ngoái, anh trai người ta đã chết dưới tay cô, cô quên rồi
sao? Chính là Tống Huyên đó.”
Hứa Mộ Triều nhất thời trầm tư, sau đó nhớ ra người Cố Linh vừa nói tới là ai. Năm đó, lần đầu tiên đụng độ Quan Duy Lăng chính là vì việc Tống Huyên tàn sát thú binh. Tên sĩ quan trắng trẻo, lúc nào cũng thâm trầm đó... chẳng trách cô lại thấy cậu hai Tống quen mặt như vậy. Thì ra là thế, anh ta cố ý nhắc tới chuyện nô lệ thú tộc chính là muốn làm nhục cô sao?
“Cho tôi mượn điện thoại di động.”
Hứa Mộ Triều nhất thời trầm tư, sau đó nhớ ra người Cố Linh vừa nói tới là ai. Năm đó, lần đầu tiên đụng độ Quan Duy Lăng chính là vì việc Tống Huyên tàn sát thú binh. Tên sĩ quan trắng trẻo, lúc nào cũng thâm trầm đó... chẳng trách cô lại thấy cậu hai Tống quen mặt như vậy. Thì ra là thế, anh ta cố ý nhắc tới chuyện nô lệ thú tộc chính là muốn làm nhục cô sao?
“Cho tôi mượn điện thoại di động.”
Cô đưa tay về phía Cố Linh, nói.
Cố Linh cũng không ngại ngần, lấy điện thoại di động truyền tin 3D từ trong túi ra, đưa cho cô, sau đó vừa đi ra xa vừa nói:
Cố Linh cũng không ngại ngần, lấy điện thoại di động truyền tin 3D từ trong túi ra, đưa cho cô, sau đó vừa đi ra xa vừa nói:
“Điện thoại của tôi cũng bị nghe
lén đấy. Để tôi bảo Mẫn Hồng đưa cho cô một cái.”
Hứa Mộ Triều gọi vào số điện thoại Đại Võ để lại.
“Nô lệ người thú ư?”
Hứa Mộ Triều gọi vào số điện thoại Đại Võ để lại.
“Nô lệ người thú ư?”
Đại Võ có chút ngập ngừng.
“Đội trưởng, chuyện này tôi
cũng có nghe nói. Nhưng trong chuyện này có điểm rất kì quái.”
Lúc này, Cố Linh đứng đằng xa nhìn bóng lưng của Hứa Mộ Triều, không khỏi buông tiếng thở dài, thầm nhủ:
Lúc này, Cố Linh đứng đằng xa nhìn bóng lưng của Hứa Mộ Triều, không khỏi buông tiếng thở dài, thầm nhủ:
“Hứa Mộ Triều, cô không cần lo lắng tới chuyện này như
vậy. Ngài Nguyên soái đã sai người xử lý xong cả rồi. Anh ta đã xử lý ổn thoả,
vô cùng ổn thoả, ổn thoả đến nỗi sau này, tuyệt đối sẽ không còn quý tộc nào
dám buôn bán nô lệ là người thú nữa, cũng không có người thú nào dám cả gan bán
mình làm nô lệ nữa. Mà cô, một quân nhân bản chất lương thiện, ngay thẳng cũng không cần biết tới
chân tướng đẫm máu này.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment