CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 88 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH


CHƯƠNG 88 : THẬT GIẢ KHÓ LƯỜNG 2


Ánh đèn lẳng lặng rọi xuống mái tóc dài đen nhánh của Hứa Mộ Triều, ôm lấy cần cổ mảnh khảnh, trắng như tuyết, trong sáng tựa ánh trăng ngoài cửa sổ. Bộ lễ phục làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ thuần khiết, ngây thơ, đôi mắt sáng long lanh, khuôn miệng nhỏ xinh luôn gọi anh là “A Lệ”. Tối hôm nay, trông cô còn xinh đẹp hơn gấp bội, từ khuôn mày, hàng mi đều toát lên vẻ cao quý, hai gò má phớt hồng, đôi môi anh đào chúm chím...

Mỗi màu sắc trên người cô đều có vẻ trong sáng, tinh khôi đến thế.

Nhìn cô hít thở đều đều, dường như đang dần chìm vào giấc ngủ say, Cố Triệt khẽ gõ tay lên mặt bàn. 

“Đứng dậy!”

Cô lầm bầm một tiếng, hé mắt ra, liếc “A Lệ” một cái, trách: 

“Nước đâu... Sao cậu vẫn chưa rót cho tôi thế?”

“... Tự mình rót đi.”

Trong cơn mơ màng, cô chống tay đứng bật dậy, trừng mắt nhìn “A Lệ” rồi lảo đảo bước đi. Trời ạ, loại thuốc tác dụng chậm này đúng là rất mạnh, cũng không biết có phải là xuân dược gì đó không. Mà có phải thì cũng vô hiệu với cô, cùng lắm chỉ làm đầu cô choáng váng một chút mà thôi.

Lúc đi qua chỗ “A Lệ” đang đứng, cô đột nhiên dừng bước.

“Này! Thấy tôi thế nào?”

 Cô chỉ vào chiếc váy mình đang mặc, ngay sau đó lại có chút ngượng ngùng, nói một câu chữa thẹn: 

“Thật ra tôi cũng thấy mình hợp với quân phục hơn.”

Ánh mắt Cố Triệt lướt qua đôi môi đang dẩu lên và cặp mắt trong trẻo của cô. Anh không trả lời, chỉ là ánh mắt sâu thẳm càng thêm thâm trầm khó hiểu.

Cô đi đến trước mặt anh, giơ tay chọc nhẹ lên ngực anh, ngập ngừng hỏi: 

“Thật ra cậu... không phải là A Lệ, đúng không?”

Cố Triệt tóm lấy bàn tay cô, những ngón tay mềm mại, thon dài, lại có vài vết chai giống tay anh. Anh trầm mặc, đôi mắt trống trải sâu thẳm như màn đêm, nhìn xuống đôi mắt hoảng hốt mà sáng ngời của cô.

“Ừm, chắc không phải A Lệ rồi.”

 Cô lại cúi đầu, giống như đang lầm bầm tự nói với mình.

“Vậy tôi là ai?” 

Anh hỏi.

Vì hai người đứng rất gần nhau nên giọng nói của anh nghe có vẻ trầm thấp, khó dò. Những ngón tay mảnh khảnh của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, chỉ cần anh khẽ dùng sức là có thể bóp nát chúng.

Thế nhưng đúng lúc này, đầu cô lại ngoẹo hẳn sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, ngã thẳng vào lồng ngực anh.

Ngài Nguyên soái không khỏi nhíu mày. Anh thực sự không nghĩ sẽ để cô ngã xuống sàn nhà trong bộ dạng này. Với sức mạnh không hề giống với đàn bà con gái của cô, e là cô mà ngã xuống thì sẽ đục luôn một cái lỗ trong thư phòng có bề dày lịch sử hơn trăm năm của Cố Nguyên soái mất. Thế là anh nhanh tay ôm lấy cô, để cả người cô vùi trong lòng mình. Đầu cô va vào lồng ngực nhưng anh không thấy đau lắm, chỉ có cảm giác mềm mại, ấm áp thôi.

“A...” 

Cô từ từ ngẩng lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh như ánh nước. Cú va chạm này khiến cô choàng tỉnh, ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên nở một nụ cười thần bí.

Cánh tay của anh bị cánh tay của cô tóm chặt lấy. Đôi mắt sáng trong của cô như đã hoàn toàn tỉnh táo. 

“Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn... Cậu rất quái lạ... Thế nhưng...” 

Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng lại có chút mơ hồ, nở nụ cười bất đắc dĩ. 

“Cậu nhất định phải là A Lệ...”

“Tại sao?”
 
“Bởi vì... A Lệ phải sống...” 

Cô lẩm bẩm rồi nhắm mắt, ngất đi, đầu cô lại va vào lồng ngực anh lần nữa.

Tại sao giường của mình hôm nay lại cứng như vậy nhỉ?

Nhưng lại rất ấm áp.

Cô thoải mái dựa vào ngực anh, hoàn toàn không để ý đến cơ thể người bị cô dựa đột nhiên cứng ngắc như sắt thép.

“Hứa Mộ Triều...” 

Cô mơ màng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai.

 “Cô cũng lừa mình dối người như vậy sao?”

Bên hông bỗng nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy, cô cảm nhận mình được đặt nằm xuống xô pha mềm mại. Cô cũng không thèm mở mắt ra, lập tức tìm một tư thế thoải mái, cuộn tròn trên xô pha.

“Cô biến thành bán thú như thế nào vậy?”

 Một giọng nói trong như nước truyền đến.

“Không phải tôi đã kể cho cậu nghe rồi sao...”

 Cô lầm bầm. 

“Quang ảnh thú... Một trăm năm trước, Quang ảnh thú muốn ăn thịt tôi...”

“Kể cho tôi nghe chuyện đó đi.”

Ánh mặt trời rực rỡ khiến cả căn phòng bừng sáng. Hứa Mộ Triều tỉnh giấc vì một cơn đau đầu như búa bổ. Tham dự những buổi tiệc rượu thế này, cô không thể không uống rượu, nhưng bị một gã như tên Tống công tử đó bỏ thuốc thì quả là không biết đường nào mà đề phòng. Lát nữa phải tìm Cố Linh xin chút thuốc mới được.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ mơ hồ của cô chính là cảnh cô ngồi xuống trước bàn làm việc của “A Lệ”. Mà cuộc nói chuyện giữa hai người, cô không còn nhớ đầy đủ nhưng cũng không phải là đã quên hết. Những lời cô nói là lời của người say nhưng cũng mang vài phần cố ý dò xét.

Cô hít sâu một hơi, chỉ có hai khả năng: 

Thứ nhất, cậu ta không phải là A Lệ. Vậy thì là anh em song sinh của A Lệ sao? Nhưng Tạ Mẫn Hồng và những người khác đều nói cậu ta là A Lệ kia mà. Họ làm vậy với mục đích gì kia chứ? Chẳng lẽ bọn họ muốn lừa dối cô? Nếu thực sự muốn lừa dối cô thì vì sao cả ngày chẳng thấy bóng dáng A Lệ đâu, toàn là cô chủ động đi tìm cậu ta? Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu ta lại có vẻ... hơi bực bội như vậy? Đây không phải là biểu hiện nên có của một người rắp tâm muốn lừa dối người khác. 

Thứ hai, cậu ta đúng là A Lệ nhưng do bị đả kích quá mạnh mà dẫn đến mất trí nhớ hoặc thay đổi hoàn toàn tính nết. Dù sao thì sau khi tỉnh dậy, biểu hiện của cậu ta cũng không hề giống với A Lệ trước đây. Rõ ràng gần ngay trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời. Khả năng này là khá lớn, cũng là câu trả lời cô có thể tạm chấp nhận được. Nhưng cứ cho là mất trí nhớ, chẳng lẽ ngay cả khí chất cũng biến đổi lớn đến thế sao?

Không sai được, cậu ta nhất định là A Lệ. Có lẽ tên Đồ Lôi đáng ghét kia đã làm cậu ta bị thương nặng, có lẽ sau khi trở về xã hội loài người, cậu ta đã quyết định dồn hết tâm trí vào công việc.

Yên tâm với suy luận của mình, Hứa Mộ Triều xuống giường rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái với dáng vẻ uể oải trong gương. Mái tóc dài bù xù, rối tung, màu mắt và son môi đều đã nhoè, chiếc váy cúp ngực hờ hững che một phần khuôn ngực... Trời đất, không biết bộ dạng này đã bị A Lệ nhìn thấy chưa?!

Tất cả kí ức về tối ngày hôm qua đều rất mơ hồ. Chỉ là trong lúc mơ màng, dường như luôn có ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành, trầm tĩnh đến bức người nhìn cô không rời.

Là ảo giác sao? Mỗi khi nhớ đến ánh mắt đó, cô lại cảm thấy vô cùng bất an. Cô hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải làm rõ rốt cuộc A Lệ đã gặp phải chuyện gì.



truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.