BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 06 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan

BIỂN QUÁI VẬT


Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)

PHẦN 2. TÔI CHƠI BÓNG NÉM VỚI KẺ ĂN THỊT NGƯỜI

CHƯƠNG 06:


 Những tiếng nổ liên tiếp vang lên phía sau lưng tôi. Tyson đã đánh bật hai trái bóng quay trở lại với chủ nhân nó và biến chúng thành tro bụi.

 Chỉ còn sót lại hai tên khổng lồ.

 Trái bóng thứ ba lao thẳng về phía tôi. Tôi buộc mình phải chờ đợi – một, hai Mississippi– và ngoặt sang một bên khi trái cầu đỏ rực đó phá tan cửa phòng thay quần áo.

Giờ đây, tôi đoán rằng khí gas tích tụ lại trong các phòng thay đồ của tụi con trai đủ để gây ra vụ nổ. Bởi thế tôi không hề ngạc nhiên khi quả bóng cháy rực lại kéo tiếp theo một vụ nổ lớn nữa!

 Bức tường bị thổi bay. Cánh cửa ở các ngăn để đồ, vớ, vật dụng thể thao và vô số những đồ dùng cá nhân dơ dáy khác ồ ạt trút xuống phòng tập.

 Tôi quay lại đúng lúc nhìn thấy Tyson thụi một quả vào mặt Kẻ Ăn Óc. Gã khổng lồ sụp xuống. Nhưng gã cuối cùng, Joe Bob, đã khôn ngoan giữ lại tránh bóng của mình và chờ đợi cơ hội. Gã ném nó ngay khi Tyson vừa quay lại đối mặt với gã.

 “Không!”

 Tôi gào lên.

 Trái bóng đập thẳng vào ngực Tyson. Cậu ấy trượt dài trên sàn và đâm sầm vào bức tường phía sau, khiến nó nứt rạn và một phần của nó đổ ụp lên phía trên người cậu ấy, tạo nên một cái hốc nhắm thẳng ra Phố Nhà Thờ. Tôi không tưởng tượng được làm thế nào mà Tyson vẫn còn sống, nhưng nom cậu ấy chỉ hơi choáng váng. Trái bóng đồng vẫn đang nhả khói ngay chân cậu ấy. Tyson cố để nhặt nó lên, nhưng cậu ấy ngã người vào một đống gạch đang cháy dở, bất tỉnh.

 “Hay lắm!”

 Joe Bob hể hả reo lên.

 “Tao là người cuối cùng đứng đây! Tao sẽ có đủ thịt để mang cho Babycakes một “túi chó con!”

 Gã nhấc thêm một quả bóng nữa và nhắm vào Tyson.

 “Dừng lại!”

Tôi hét vang.

“Tao mới là người mà mày cần!”

 Tên khổng lồ cười toe toét.

 “Mày mong chết trước phải không, thằng anh hùng nhãi nhép kia?”

 Tôi phải làm điều gì đó. Cây Thủy Triều phải ở đâu đó quanh đây.

 Rồi tôi nhận ra quần jeans trong một đống quần áo đầy khói ngay dưới chân gã khổng lồ. Nếu tôi có thể tới đó… Tôi biết điều này thật tuyệt vọng nhưng tôi phải tấn công gã.

 Gã khổng lồ cười phá lên. “Bữa trưa của ta đã đến.” Gã đưa tay lên chuẩn bị ném. Tôi đứng yên chờ chết.

 Đột nhiên cơ thể gã khổng lồ cứng đờ. Nét mặt gã thay đổi từ hể hả sang ngạc nhiên. Ngay nơi cái rốn của gã, chiếc áo thun rách toạc và gã mọc ra một cái gì đó như cái sừng, không, không phải là một cái sừng, mà là đầu của một lưỡi dao sáng bóng.

 Trái bóng tuột khỏi tay gã. Con quái vật nhìn chằm chằm vào con dao vừa đâm xuyên mình từ phía sau.

 Gã thì thào, “Ôi” và biến mất trong một đám lửa xanh lục mà tôi đoán là sẽ làm Babycakes đau buồn.

 Người đang đứng trong đám khói là bạn tôi – Annabeth. Mặt cô ấy đầy bụi và vết xước. Cô ấy khoác một cái ba lô rách tả tơi sau lưng. Chiếc mũ bóng chày của cô ấy vo tròn nhét vào trong túi. Trên tay cô ấy là một con dao bằng đồng và ánh nhìn hoang dại tràn ngập trong đôi mắt màu xám của cô ấy như thể những con ma đang đuổi theo cô ấy hàng nghìn dặm.

 Matt Sloan, người đã chết đứng lặng ở đó trong hầu hết thời gian, cuối cùng cũng đã minh mẫn trở lại. Cậu ta nháy mắt với Annabeth, như thể cậu ta lờ mờ nhận ra cô ấy từ tấm hình trong cuốn sổ của tôi.

“Đó là cô gái… Đó là cô gái..”

 Annabeth đấm ngay vào mũi cậu ta làm cậu ta ngã lăn trên sàn. “Và mày,” cô ấy nói, “tránh xa bạn tao ra.”

 Phòng thể dục bốc cháy. Lũ trẻ vẫn đang chạy vòng quanh kêu gào. Tôi nghe tiếng còi báo động vang lên và một giọng nói bị méo đi qua hệ thống liên lạc. Qua lớp kính cửa thoát hiểm, tôi có thể nhìn thấy thầy hiệu trưởng Bonsai đang đánh vật với cái khóa. Một đám đông các thầy cô đang nhốn nháo sau lưng ông.

 “Annabeth…”

 Tôi lắp bắp.

“Làm thế nào mà cậu… Mất bao lâu mà cậu…”

 “Mất cả sáng nay đấy.”

 Cô ấy cất con dao kim loại đi.

 “Tớ đã cố tìm thời điểm tốt để nói chuyện với cậu, nhưng cậu chẳng bao giờ ở một mình.”

 “Cái bóng mà mình thấy sáng nay, đó là…”

 Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.

“Ôi Chúa ơi, cậu đã nhìn vào cửa sổ phòng ngủ của tớ sao?”

 “Không có thời gian để giải thích đâu!”

 Cô ấy nói một cách cáu kỉnh dù mặt cũng hơi đỏ.

 “Tớ chỉ không muốn…”

 “Ở đây!”

 Một phụ nữ thét lên. Cánh cửa bật tung và đám người lớn ùa vào.

 “Gặp tớ ở bên ngoài nhé!”

 Annabeth dặn tôi.

 “Và cậu ấy nữa”

 Cô ấy chỉ vào Tyson – người vẫn đang choáng váng ngồi tựa lưng bức tường. Annabeth nhìn cậu ấy bằng ánh mắt không thiện cảm tới mức tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

 “Tốt nhất cậu mang theo cậu ấy đi.”

 “Cái gì?”

 “Không có thời gian đâu!”

 Cô ấy giục. 

“Nhanh lên!”

 Cô ấy đội chiếc mũ bóng chày Yankees lên đầu – đó cũng là một món quà phép thuật do mẹ cô ấy tặng và ngay lập tức cô ấy biến mất.

 Chỉ còn mình tôi đứng chơ vơ giữa phòng thể dục đang cháy khi thầy hiệu trưởng hối hả lao vào với phân nửa giáo viên của trường và một số cảnh sát.

 “Percy Jackson?”

Thầy Bonsai hỏi. 

“Cái gì?... Sao lại?...”

 Bên kia bức tường đổ, Tyson rên rỉ và đứng trên đám gạch còn đang cháy dở. 

“Đầu đau.”

 Matt Sloan cũng đang đi đến. Nó nhìn tôi đầy khiếp sợ.

 “Percy đã làm đấy, thưa thầy Bonsai. Nó đã thiêu cháy cả khu nhà này. Huấn luyện viên Nunley sẽ kể cho thầy nghe! Thầy ấy đã chứng kiến tất cả.”

 Huấn luyện viên Nunley đang đọc cuốn tạp chí thật trịnh trọng nhưng với vận may của tôi – ông lại chọn đúng thời điểm nhìn lên khi Sloan nhắc đến tên ông. 

“Ờ? Đúng vậy, ừm ừm.”

 Những người lớn khác quay lại về phía tôi. Tôi biết họ sẽ không bao giờ tin tôi, dù tôi có kể ra sự thật.

 Tôi lấy cây Thủy Triều ra khỏi chiếc quần jeans đã bị cháy của tôi, nói với Tyson, “Đi thôi!” rồi nhảy qua lỗ hổng ở mặt bên của tòa nhà.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.