CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 01 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 01: DỤC VỌNG CỦA LOÀI THÚ 1
Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ, tối
tăm, năm gã đàn ông lực lưỡng và đói khát đang bao vây một thiếu nữ nhỏ nhắn, trầm
lặng và không hề có sức phản kháng.
Khóe miệng bọn chúng chảy đầy dãi dớt bẩn thỉu, ánh mắt bọn chúng như
muốn ăn tươi nuốt sống cô. Sống lưng thiếu nữ túa đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng lúc này cô không hề hay biết, đây mới chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng đêm nay, phía trước vẫn còn cảnh ngộ kì dị, kinh khủng hơn đang chờ
đợi cô.
Ánh mắt của đám đàn ông xanh lè như mắt sói, làn da xám trắng như màu những
thanh thép cứng rắn, phủ đầy những hoa văn hình bướm.
Hiện giờ, loại “người” này đã xuất hiện khắp nơi trong thành phố.
Không ai biết bắt đầu từ lúc nào nhưng “căn bệnh truyền nhiễm mới, bùng phát
với quy mô nhỏ” trong những bản tin sơ sài cuối cùng đã được chính phủ thừa nhận là “bệnh truyền nhiễm do
virus lạ gây ra và đang lây lan trong phạm vi vô cùng
rộng lớn”.
Đội quân đặc chủng tinh nhuệ, niềm hi vọng
cuối cùng nhằm chống lại những người nhiễm bệnh, đã đến
thành phố nhưng lại ngang nhiên ồ ạt đánh thắng vào tòa thị chính, đài truyền
hình và các trường học... hưởng thụ bữa tiệc đẫm máu thịnh soạn. Cục diện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Từ cuộc sống yên bình đến cảnh mất mát hỗn loạn, chỉ diễn ra vỏn vẹn
trong khoảng thời gian hơn một tháng.
Lúc này, trong đầu cô thiếu nữ Hứa Mộ Triều hiện lên
vô vàn suy nghĩ.
Nếu lúc này, khẩu súng cô lấy được từ kho vũ khí của sở cảnh sát bỏ hoang đó mà còn đạn, cô
tin chắc rằng mình sẽ thanh toán sạch sẽ lũ đàn ông khốn nạn này; nếu trong
chiếc ba lô của cô vẫn còn lạp xưởng, cô nhất định
sẽ khiến cho bọn chúng chém giết lẫn nhau vì giành giật đồ ăn; nếu như cô có bạn đồng hành, hợp sức lại thì có thể sẽ thoát được...
Có lẽ do từ nhỏ đã sống trong phố núi nên thân thủ
của cô vô cùng nhanh nhẹn, cũng có thể nhờ sự huấn luyện
của cha cô, một nhân viên phòng cháy chữa cháy mẫn cán, mà cô đã trở thành một người hết sức kiên cường và mạnh mẽ. Ở trường
đại học, cô là người rất mực khiêm tốn và không mấy nổi bật, gần như chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của cô. Thế mà bây giờ, cô lại là một trong số
ít những người sống sót.
Trải qua nhiều ngày dài trốn chạy,
lương thực và đạn dược đã cạn kiệt, trong người cô lúc
này chỉ còn lại duy nhất một con dao cùn, căn bản không giết nổi ai.
Ngoại trừ chính bản thân cô.
Hứa Mộ Triều không muốn trở thành thức ăn cho lũ zombie này, càng không thể để mình trở thành đồ chơi cho bọn
chúng giày vò. Cô ngẩng đầu, nhìn bức tường cao
ngất cạnh con hẻm nhỏ, trong lòng dấy lên một nỗi tuyệt
vọng, không cam tâm. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi!
Cô bước qua đống đổ nát cùng vô số thi thể hôi tanh mùi máu, chỉ còn vài
bước chân nữa thôi là có
thể tới được bức tường đằng sau Viện nghiên cứu sinh vật quốc gia. Nghe nói quân đội đang cử người tới đón các nhà khoa học đang bị kẹt trong đó. Lúc này,
lối thoát gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời.
Cô giơ con dao cùn lên, nhắm thẳng cổ họng của mình. Mặc dù lũ zombie
không biết
nói, không có tư duy nhưng dường như chúng cũng nhận ra được sự khác thường
của cô, tiếng hít thở bỗng trở nên nặng nề, tựa hồ sẵn sàng lao lên ngay lập tức...
“Pằng, pằng, pằng...”
Một loạt tiếng súng chát chúa vang lên, xé tan bầu trời đêm. Hứa Mộ Triều kinh hoàng, bàn tay cầm dao lập tức
khựng lại, lũ zombie cũng hoảng loạn đến nỗi tru tréo ầm ĩ. Hứa Mộ Triều
ngẩng đầu, liền nhìn thấy từng đường đạn xuyên thẳng vào chỗ hiểm của lũ zombie.
Lũ zombie bị thương sợ hãi bỏ chạy tán loạn, trong nháy mắt đã không còn một mống. Chỉ còn lại một mình Hứa Mộ Triều kinh ngạc đứng im tại chỗ.
“Mình được cứu rồi ư?”
Cô vui mừng đến nỗi không thể tin nổi, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên bức tường cao sừng sững, một họng súng đen ngòm
đang từ từ thu về.
Tầng hầm phòng thí nghiệm trọng điểm của Viện nghiên cứu Sinh
vật lúc này vẫn sáng trưng ánh đèn, mát lạnh
hơi điều hòa, chẳng khác nào ở
trong siêu thị. Hứa Mộ Triều thoải mái dựa vào chiếc xô pha sạch
sẽ, vừa uống trà nóng vừa ăn bánh quy, nhìn ân nhân cứu mạng của mình đang bận rộn không ngừng. Quả thực cô không biết phải báo
đáp ông ta thế nào mới đủ để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
“Giáo sư Tiết, lúc nào quân đội mới đến ạ?” Cô nói với giọng rất mực ôn tồn và tôn kính.
Ông già lưng còng, mặc áo khoác đen, rời mắt khỏi đám dụng cụ thí nghiệm
trước mặt, xoay người lại nhìn cô. Trên gương mặt gầy gò và tái nhợt của ông ta
là một chiếc kính đen, trông hết sức nghiêm túc mà trầm mặc. Đó chính là người
đàn ông đã nổ súng cứu Hứa Mộ Triều ban nãy, tự xưng là Giáo sư Tiết, nghiên
cứu viên cao cấp của Viện nghiên cứu Sinh vật quốc gia.
“Quân đội đã từng đến đấy rồi.”
Ông ta thờ ơ đáp.
Ngay lập tức, Hứa Mộ Triều có cảm giác như bị giội một gáo
nước lạnh.
“Vậy tại sao ngài không cùng đi với bọn họ?”
“Cô gái, công việc nghiên cứu quan trọng nhất đời tôi còn đang dang dở, sao
tôi có thể bỏ đi được?”
Hứa Mộ Triều nhìn khuôn mặt chất phác của giáo sư, thầm nhủ:
“Không phải chứ? Người này cuồng khoa học đến độ mất trí rồi sao? Là người bình
thường thì sao có thể vì công việc nghiên cứu mà bỏ qua cơ hội thoát thân chứ?”
“Cô gái, cứ yên tâm, tôi có cách thoát thân rồi.
Trước tiên cô cứ đi theo tôi đã.”
Giáo sư Tiết đột nhiên mỉm cười, nói.
Hứa Mộ Triều tưởng ông ta muốn dẫn cô đến chỗ “thoát thân” nên hết sức ngoan ngoãn đi theo ông ta xuống tầng
hầm thứ hai. Nhưng khi nhìn thấy những thứ được cất ở đó, cô liền
giật mình kinh hãi, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Hai người họ dừng bước trước một chiếc rương kim loại khổng lồ màu trắng
bạc. Dưới sự chỉ dẫn của Giáo sư Tiết, qua một ô cửa sổ nhỏ trên thành chiếc rương, Hứa Mộ
Triều liếc thấy một sinh vật hết sức kì quái.
“Đẹp không?"
Giọng nói của Giáo sư Tiết trở nên cứng nhắc, lộ vẻ si mê, ngây ngất khác
thường.
Hứa Mộ Triều trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, nói:
“Rất đặc biệt!”
Đúng là rất đặc biệt, vì đây rõ ràng là một con quái vật. Con quái vật này
chỉ to bằng một con mèo trưởng thành, toàn thân trắng như tuyết. Nhưng nó không
phải là mèo, bởi trên lưng nó còn có một đôi cánh khổng lồ đỏ rực như màu máu,
nặng nề rũ xuống. Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú
của hai người, con thú nhỏ chậm rãi ngang lên, hướng khuôn mặt với đôi mắt cực
to màu xanh lam, sống mủi nhỏ và thẳng, đôi môi dày, về phía họ.
Hình như nó còn biết nói, nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trước đây, Hứa Mộ Triều cũng thường xuyên xem chương trình khoa học tự nhiên, nhưng cô chưa bao giờ
trông thấy sinh vật nào giống sinh vật trước mắt mình cả. Con thú nhỏ này có ánh mắt quá
đỗi bình tĩnh và trầm tư, khiến cô cảm thấy khó chịu. Lúc cô đang định dời mắt đi thì bỗng xảy ra một việc hết sức kì lạ. Dưới ánh đèn, cơ thể của con thú nhỏ từ
từ trở nên trong suốt rồi phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ mờ ảo.
Định thần nhìn kĩ, rõ ràng con thú đó chỉ là một quầng sáng hư ảo.
“Giáo sư, nó có thể biến thành trong suốt sao?”
Hứa Mộ Triều kinh ngạc hỏi.
Nhưng Giáo sư không trả lời, chỉ mỉm cười bí hiểm.
Cảnh tượng này kéo dài chừng
nửa phút thì luồng sáng biến mất, màu sắc trên cơ thể con thú đậm dần, cuối
cùng lại trở về hình ảnh chân thật ban nãy.
Giáo sư Tiết liếc nhìn Hứa Mộ Triều một
cái, nói với giọng đầy ẩn ý:
“Đây là một giống loài hoàn mĩ, chưa từng có trong bất cứ ghi chép nào, tôi
cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi là người đầu tiên phát hiện ra nó. Tôi đặt tên
cho nó là Quang ảnh thú.”
Quang ảnh... thú?
“Cô còn đồ ăn không? Thịt ấy? Nó không ăn bánh quy đâu.”
Giáo sư Tiết hỏi.
Hứa Mộ Triều lắc đầu.
“Quang ảnh thú thật đáng thương, đã nhịn
đói cả ngày rồi...”
Giáo sư Tiết tỏ ra hơi thất vọng.
Hứa Mộ Triều lại hỏi: “Giáo sư, chúng ta làm thế nào để thoát thân đây? Khắp nơi đều là zombie.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment