BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 14 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 14: SỐ PHẬN 1


Mặc Sênh không hiểu, cái gì khiến Dĩ Thâm cũng cho là vậy? 

- Đến giờ tôi vẫn hoài nghi, không biết những lời nói năm xưa của tôi có phải lý do thực sự khiến cô ra đi hay không? 

 Dĩ Thâm không cao giọng, nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân, đè lên ngực chị.  

“Sao anh lại nói như vậy? Sao anh có thể nói như vậy!” 

Chị vẫn nhớ mồn một từng chi tiết của ngày hôm đó. Nghe Dĩ Văn nói vậy, chị lập tức đi tìm Dĩ Thâm để kiểm chứng. Dĩ Thâm không thể lừa dối chị, nếu anh thừa nhận thì có nghĩa sự thực đúng là như vậy. Chị hoàn toàn tin anh, nhưng nếu anh ấy cũng thích Dĩ Văn thì sao? 

Trên đường đến chỗ Dĩ Thâm, tình huống xấu nhất mà chị có thể tưởng tượng ra chỉ là Dĩ Thâm thừa nhận anh yêu Dĩ Văn. Chị tuyệt nhiên không ngờ, đón mình lại là cái nhìn đáng sợ, ánh mắt căm hận và những lời lẽ tàn nhẫn, đau đớn như dao cứa. 

- Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô! Triệu Mặc Sênh, tôi muốn mình chưa bao giờ quen cô! 

Khẩu khí và thái độ tuyệt tình đó, đến giờ nghĩ lại chị vẫn thấy đắng lòng. Tại sao bây giờ anh lại nói như vậy. mình, chính mình đã bỏ rơi anh sao? 

- Anh có ý gì vậy? 

 Mặc Sênh cúi đầu nhìn đăm đăm vào đôi giày dưới chân mình, nói nhỏ. 

Trong đám đông đang di chuyển, hai người dừng lại cũng ít nhiều cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Dĩ Thâm kéo chị đến một nơi yên tĩnh, buông tay chị ra, châm thuốc hút. 

“Phải nói thế nào với cô ấy đây, nói sự thực ư? Không thể!” 

Lát sau anh chậm rãi lên tiếng: 

- Hôm đó cha em đến tìm tôi. 

Liếc nhìn vẻ mặt thảng thốt của chị, khuôn mặt thanh tú của anh dần dần hiện lên nụ cười châm biếm: 

- Không ngờ, đúng không? Tôi cũng không ngờ bạn gái của tôi lại là thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng. 

Mặt Mặc Sênh trắng bệch. Thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng, thực là một danh xưng khôi hài. 

Chị và Dĩ Thâm cùng là người thành phố Y. Hồi ấy họ còn lấy làm phấn khởi, coi điều đó là duyên trời định, trớ trêu thay bây giờ nó lại trở thành khoảng cách ngàn trùng.

Nếu anh biết chị là con gái ông thị trưởng, nhất định anh cũng biết… 

Mặc Sênh do dự: 

- Chuyện của cha tôi, chắc anh cũng biết… 

- Tôi biết 

Dĩ Thâm gật đầu 

 Triệu Thanh Nguyên tham ô cả vạn đồng tiền công quỹ, sự việc bại lộ, đã tự sát trong tù. Sự kiện chấn động thành phố Y một thời. 

Mặc Sênh nhắm mắt: 

- Thôi không nghĩ tới chuyện đó nữa. Cha tôi… đã nói gì với anh? 

 Mặc Sênh nói nhỏ như nói thầm, mắt không nhìn người đối diện. 

Dĩ Thâm cúi đầu, những lời nói của ông Triệu Thanh Nguyên hôm đó anh vẫn nhớ rất rõ: 

- Cậu là một chàng trai ưu tú. Tiểu Sênh thích cậu, tôi cũng không phản đối. Nếu cậu đồng ý, cậu có thể đi Mỹ với Tiểu Sênh, tôi sẽ giúp đỡ. Mọi giấy tờ, nhà ở, trường học tôi sẽ liên hệ, cậu khỏi bận tâm…

Thật là điều kiện lý tưởng. 

Cả hai im lặng, cuối cùng Dĩ Thâm nói, giọng trầm hẳn xuống: 

- Tôi là một học sinh nghèo, sống bằng tiền học bổng và làm thêm. Theo em ông ấy sẽ nói gì? 

Mặc Sênh im lặng. Chị rất hiểu cha mình. Người không có gì để lợi dụng, ông tuyệt nhiên không bao giờ quan hệ. Chị hoàn toàn có thể tưởng tượng ra những lời cha chị có thể nói với Dĩ Thâm. Nếu không tại sao anh lại tàn nhẫn với chị đến như vậy? 

- Xin lỗi! Thì ra là thế. 

 Mọi suy nghĩ của chị về chuyện này bấy lâu vậy là sai hoàn toàn. Mặc Sênh trở nên bối rối. 

- Câu xin lỗi vừa rồi của em là cho ai? Cho em hay cho cha? Nếu thay cha xin lỗi thì hoàn toàn không cần thiết 

 Dĩ Thâm bình thản búng tàn thuốc lá, những đốm lửa bé xíu rơi lả tả xuống đất. 

Mặc Sênh yếu ớt biện hộ: 

- Lúc đó… lúc đó, quả thực tôi không biết… 

- Sao em không hỏi thẳng tôi?

 Anh đột nhiên ngước nhìn chị, mắt lóe sáng.

Giọng của Dĩ Thâm âm u như từ địa ngục vọng về: 

- Em cũng chẳng them hỏi lại, đã vội xử tôi án tử hình. Triệu Mặc Sênh, em thử nghĩ xem, tôi đã hận em thế nào trong suốt những năm qua? 

“Hận ư?” 

Mặc Sênh kinh hoàng lùi lại, nhưng không ra khỏi phạm vi tầm tay của Dĩ Thâm, cánh tay bị nắm chặt, mạnh đến nỗi chị tưởng xương mình bị bóp nát. 

- Tôi chưa bao giờ gây sự với em, tại sao em gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng?

Dĩ Thâm nói như rên lên, tuyệt vọng. 

Đến nỗi ngay câu “Xin lỗi” Mặc Sênh cũng không dám nói. Chị nhắm mắt một cách vô thức không dám nhìn anh. 

- Bây giờ tôi muốn hỏi em 

 Dĩ Thâm dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn chị như thiêu đốt 

– Nếu hồi đó em biết tất cả, em có ra đi không? 

“Chị có ra đi không?”

 Mặc Sênh sững người, không ngờ Dĩ Thâm lại hỏi như vậy.

Nếu là bảy năm trước, nhất định chị sẽ đáp không do dự là “Không”. Hồi đó chị đi Mỹ chỉ nghĩ đơn thuần là chạy trốn, mong thoát khỏi đau khổ trong tình yêu. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ, chị đã hiểu mọi chuyện của bảy năm trước là một cuộc đào tẩu do cha chị vạch ra, nếu không, trong mấy ngày làm sao ông có thể hoàn tất mọi thủ tục xuất cảnh cho con gái? Nếu không tại sao mọi công việc của chị ở Mỹ đều đã được sắp xếp trong khi chị không hay biết gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu năm xưa chị không muốn đi cũng sẽ bị áp tải lên máy bay. 

Mặc Sênh cúi đầu: 

- Xin lỗi. 

Lại im lặng, cuối cùng vẫn là Dĩ Thâm nói trước: 

- Vậy bây giờ thì sao? 

- Bây giờ cái gì? 

Mặc Sênh không hiểu. 

- Bây giờ em có muốn cùng tôi không? 

Dĩ Thâm nói thẳng. 

Thế giới xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mặc Sênh kinh ngạc nhìn Dĩ Thâm, chỉ thấy tim đập thình thịch. 

- Tôi không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này, cũng không có hứng làm quen lại từ đầu. Như một người kinh doanh tình cảm, cho nên em là phù hợp nhất, không phải thế sao? 

- Thật ư?

 Mặc Sênh lặng người, lòng chị mỗi lúc thêm se lại. 

Bởi vì quen nhau, bởi vì phù hợp? 

Nhưng Dĩ Thâm, anh có thực sự hiểu Triệu Mặc Sênh đứng trước mặt anh không? Người mà ngay bản thân cô ta có lúc cảm thấy xa lại với chính mình…? 

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. 

Chị không còn sức chạy theo một trái tim nữa, không muốn chạy theo một tình cảm có nguy cơ tiêu tan, không muốn lần thứ hai chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới bỗng sụp đổ dưới chân. Cho nên…

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.