BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 15 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 15: SỐ PHẬN 2
- Hà Dĩ
Thâm, xin lỗi! Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của em. Nhưng có một điều chính em
cũng không ngờ, thì ra ngay cả anh cũng không mang lại sức mạnh cho em nữa.
- Tại sao cô
ta có thể tức thời từ chối như vậy
Dĩ Thâm nói một cách nặng nhọc
– Em không
cần trả lời anh nhanh như vậy, em…
Chị nhẹ
nhàng ngắt lời anh:
- Em đã kết
hôn rồi.
Nghẹn lời,
sững người, Dĩ Thâm kinh hãi nhìn chị, nói dằn từng chữ:
- Em… em nói
gì, Mặc Sênh?
Mặc Sênh
nhìn bóng mình ngả trên đất. nhắc lại:
- Em đã kết
hôn rồi, ba năm trước, ở Mỹ.
Mặt Dĩ Thâm
sạm lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí xung quanh đóng băng, anh
quắc mắt nhìn chị, dường như muốn bóp chết chị.
Nhiều phút
trôi qua, cuối cùng một tiếng cười khô khốc và giọng nói lạnh người:
- Triệu Mặc
Sênh, có lẽ tôi đã điên nên mới dày vò em thế này.
***
Ngày tháng
cứ thế trôi qua, hôm nay xem thông báo nghỉ lễ Quốc Khánh đăng trên báo, Mặc
Sênh mới phát hiện thì ra đã cuối tháng chín.
Cả mùa hè
vậy là đã trôi qua.
Càng gần đến
ngày Quốc Khánh, không khí làm việc ở tòa soạn càng uể oải.
Ngày 30
tháng 9, hết giờ làm việc, Tiểu Hồng hỏi Mặc Sênh:
- Chị Sênh,
nghỉ lễ bảy ngày chị định thế nào?
- Chị chưa
nghĩ đến
Mặc Sênh đang sắp xếp lại những bứa ảnh trên bàn.
- Sao lại
chưa nghĩ đến? Còn em, ngay từ ngày 1 tháng 6 em đã bắt đầu nghĩ mồng 1 tháng
10 rồi.
Câu nói của
Tiểu Hồng làm Mặc Sênh bật cười, chị buột miệng hỏi:
- Sao năm
nay nghỉ dài như vậy?
- Năm nào
chả thế
Tiểu Hồng nói
– Này, có lẽ chị sống ở nước ngoài quá lâu nên không
biết, chế độ nghỉ quốc khánh bảy ngày đã được thực hiện mấy năm nay rồi. Năm
nay em định đi du lịch đến cố đô Phong Phượng, chị có muốn đi cùng không?
Nhìn vẻ say
sưa của Tiểu Hồng, chắc chắn là đi cùng với anh chàng bác sĩ. Mặc Sênh nghẹo
đầu cười:
- Định để
chị theo để chụp ảnh cho hai người chứ gì? Tiền công cao lắm đấy.
- Chao! Chị
thật đáng ghét!
Tiểu Hồng xấu hổ đỏ mặt, lập tức nhận ra Mặc Sênh dù đang vừa
nói, vừa cười với mình đã trở nên đăm chiêu. Trông chị vừa u uẩn, vừa phiêu
diêu.
Tiểu Hồng
đến bên rụt rè kéo áo Mặc Sênh:
- Chị Sênh,
chị sao thế? Dạo này, chị cứ là lạ thế nào ấy.
- Thế ư? Chị
không sao?
Mặc Sênh sực tỉnh
– Chả là chị đang nghĩ, bỗng dưng có nhiều ngày
nghỉ như vậy, không biết sẽ làm gì.
Sau giờ làm
việc vẫn không biết mình nên đi đâu làm gì. Sắp đến ngày lễ, đường phố đông đúc
hẳn lên, các cửa hiệu trang hoàng như mới. Mặc Sênh đi bộ men theo những ô cửa
kính lộng lẫy, thỉnh thoảng dừng lại mua ít đồ, rồi lại tiếp tục đi, cứ đi
không mục đích.
Đến khi nhìn
thấy chiếc cổng quen thuộc mới nhận ra mình đứng trước ngôi trường cũ. Phát
hiện này làm chị giật mình, từ chỗ làm đến đây chị đã đi bộ gần nửa thành phố.
Cổng trưởng
rất đông người, toàn là sinh viên đeo hành lý, mặt mày hớn hở như trẻ nhỏ. Mặc
Sênh sực nhớ thời sinh viên, vào những ngày nghỉ chị cũng vui như vậy, bây giờ
nghĩ lại giống như một giấc mơ.
Đút tay vào
túi áo khoác, một mình đi dưới tán cây, lòng chị không còn xúc động như lần
cùng đến với Dĩ Thâm, chỉ thỉnh thoảng thấy nôn nao. Thầm nghĩ, cuộc đời mình
hình như đã sai sau khi bước chân khỏi ngôi trường này. Nhưng sự thể đã vậy,
chặng đường còn lại đi tiếp thế nào đây?
- Bây giờ em
có muốn cùng tôi không?
Lời của Dĩ Thâm lại vang lên bên tai. Mặc Sênh đứng
lại, nhắm mắt tự trấn tĩnh.
Trở về bên
anh, đó là điều chị đã bao lâu nghĩ đến. Khi ở nước ngoài, có những lúc thẫn
thờ một mình, chị bắt đầu mơ mộng ngày gặp lại Dĩ Thâm, hai người hạnh phúc bên
nhau. Đó là mong mỏi duy nhất của chị trong những ngày cô đơn đằng đẵng. Mọi
sức mạnh và sự kiên nhẫn của chị đều có được từ những tưởng tượng hạnh phúc đó.
Tuy nhiên sau khi về nước, khi Dĩ Thâm có thể biến ước mơ của chị thành hiện
thực thì chị lại lùi bước.
Trong kí ức
của chị, chị và Dĩ Thâm đều không còn là những sinh viên đơn thuần nữa. Vết rạn
nứt bảy năm xa cách luôn nhắc họ những tổn thương đó, có lẽ chỉ là vết nứt nhỏ
nhưng đau đớn vô cùng.
Bởi vì quá
để ý nên không chịu được!
Giữa họ thực
ra đã được định sẵn từ bảy năm trước.
Chị lại tình
cờ đến sân vận động. Trên sân có rất nhiều người đang chạy bộ men theo những
đường đua.
“Không biết
bây giờ 800m mình chạy hết bao nhiêu thời gian?”
Mặc Sênh
khom mình chui qua lan can, đi đến đường đua, vạch ra cái vạch xuất phát, miệng
thầm đếm một… hai… ba…
Chị bắt đầu
chạy. Mắt nhắm lại, lao mình vào gió lạnh, cuối cùng chị cũng đến vạch xuất
phát ban đầu.
“4 phút 25
giây, quá chậm!” Chị tự gõ vào đầu mình.
- Còn chậm
hơn hôm qua
Chị buồn rầu lẩm bẩm, đoạn ngẩng đầu tinh nghịch nhìn anh
– Dĩ
Thâm, hay là hôm thi chạy anh chạy trước, em đuổi theo như vậy chắc chắn em sẽ
chạy nhanh hơn!
Chị nũng nịu.
Bị Dĩ Thâm
lườm, Mặc Sênh cảm thấy mất hứng. Lẽ ra chị phải được thưởng mới đúng, dù sao
đấy cũng là một chủ ý tốt lại rất lãng mạn nữa:
- Hay là
treo trước mắt em bức ảnh của anh…
- Mặc Sênh,
cô đúng là không biết ngượng!
Cuối cùng Dĩ Thâm phát cáu, tuy nhiên nói xong
tai anh đỏ dần lên.
Mỉm cười,
chị mở mắt, vạch đích hoàn toàn trống không…
Nỗi buồn ập
đến, mỗi lúc một hiện thực, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt ứa ra, từng giọt lăn trên
má. Rồi không kìm được, chị ngồi xuống đất, gục mặt vào tay bật khóc thành
tiếng.
No comments
Post a Comment