KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 69 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 16: ĐƯA NGỰA VẰN ĐẾN VEGAS
CHƯƠNG 69:
Annabeth kêu lên:
- Trời ơi! Chỗ này…
Grover đỡ lời:
- Tuyệt vời. Thích cực kì.
Trong tủ có sẵn quần áo vừa người
tôi. Tôi cau mày thấy lạ. Nếu họ nhầm tôi với người khác, sao quần áo có cùng cỡ
với tôi?
Tôi ném ba lô của thần Ares vào sọt
rác. Không cần thứ này nữa. Khi nào đi, tôi sẽ mua ba lô mới trong cửa hàng của
khách sạn.
Tôi đi tắm. Sau một tuần bụi bặm
được tắm sạch sẽ sảng khoái biết bao. Mặc quần áo xong, tôi ăn hết gói Bim Bim,
uống ba lon nước ngọt Coke. Lâu lắm rồi, tôi mới được dễ chịu thế này.
Sâu thẳm trong tâm khảm, tôi day dứt
không yên. Có phải đây là một giấc mơ… Nên đi gặp hai bạn bàn cho ra ngô ra
khoai. Thôi, cứ tận hưởng thêm chút nữa, bàn bạc sau cũng không muộn.
Ra ngoài phòng ngủ, tôi thấy
Annabeth và Grover cũng vừa tắm và thay đồ mới. Grover ăn khoai tây chiên, còn
Annabeth mải mê xem kênh truyền hình National Geographic.
Tôi bảo:
- Bao nhiêu kênh hay không xem, lại
đi xem kênh này? Cậu có bị sao không vậy?
- Kênh này hay quá trời.
Grover gật gù:
- Dễ chịu quá. Tớ thích chỗ này.
Nó phởn chí đến nỗi không biết
giày tự mọc cánh, nâng bổng hai bàn chân lên không rồi hạ xuống như cũ.
Annabeth hỏi:
- Giờ ta làm gì đây? Đi ngủ à?
Grover và tôi nhìn nhau cười, cùng
móc túi lấy thẻ LotusCash.
- Đi chơi thôi.
Tôi chưa bao giờ vui đến thế. Sinh
ra trong nghèo khó, với tôi, phung phí tiền bạc có nghĩa đến nhà hàng KFC hay
McDonald ăn hamburger và thuê băng video về xem. Làm gì dám mơ đến khách sạn
năm sao ở Las Vegas.
Tôi nhảy bungee dưới sảnh năm, sáu
lần, trượt nước một lần, chơi game trượt tuyết trên sườn núi và chơi trò thực
tế ảo bắn súng tay đôi với tay bắn tỉa FBI. Tôi thấy Grover mấy lần chuyển trò
chơi. Nó thích nhất trò đi săn ngược: hươu nai săn người lỗ mãng. Annabeth
thích trò đấu trí và trò chơi giành cho con gái. Ở đây có màn hình 3-D dùng
chơi trò kiến thiết cả thành phố. Các tòa nhà chọc trời đua nhau mọc lên trông
như thật. Tôi không thích trò đó lắm nhưng Annabeth thực sự mê mẩn.
Bất ngờ, tôi phát hiện ra có chuyện
không ổn.
Có lẽ do anh chàng đúng cạnh tôi,
cũng chơi trò đấu súng. Tôi đoán người này bằng tuổi tôi, nhưng quần áo rất lạ
lùng. Có lẽ cậu ta là con trai một người thích bắt chước Elvis. Cậu ta mặc quần
jeans ống loe, áo thun đỏ, tóc uốn xoăn trông giống con gái xứ New Jersey chuẩn
bị đi dạ hội.
Lúc cùng chơi bắn tỉa, cậu ta bảo
tôi:
- Này công tử, tớ ở đây hai tuần,
chơi mãi trò này vẫn thấy hay.
Lập tức, tôi thầm thắc mắc: “công
tử là từ xưa lắm rồi”.
Lát sau, tôi lỡ miệng nói tiếng
lóng, bảo cậu ta “tinh tướng”. Cậu ta giật mình nhìn tôi như chưa hề nghe tiếng
đó bao giờ.
Cậu ta tự giới thiệu mình tên là
Darrin. Nhưng thấy tôi hỏi nhiều quá, Darrin đâm chán, quay lại chơi tiếp.
Tôi gọi:
- Darrin này.
- Gì?
- Giờ là năm mấy?
Cậu ta nhíu mày:
- Năm trong trò chơi à?
- Không. Năm ngoài đời thực.
Darrin phải nghĩ giây lát:
- 1977.
Tôi bắt đầu sợ:
- Đừng đùa. Tớ hỏi thật đấy.
- Cái cậu này, làm tớ phân tâm
quá. Tớ đang chơi dở.
Sau đó cậu ta quên hẳn tôi.
Tôi trò chuyện với vài người nữa.
Cảm giác bất an lớn dần. Họ dán mắt vào màn hình tivi, dính với máy chơi game,
hoặc đồ ăn… Tôi gặp một bạn bảo với tôi giờ là năm 1985. Người khác bảo 1993.
Nhưng ai cũng bảo họ chỉ ở đây mấy ngày. Tối đa là vài tuần. Họ không biết
chính xác và cũng không quan tâm.
Tôi giật mình tự hỏi: vậy tôi ở
đây bao lâu? Theo tôi nhớ thì chỉ có vài tiếng đồng hồ. Nhưng thực tế có đúng vậy
không?
Tôi cố nhớ lí do đến đây. Chúng
tôi đang trên đường đến Los Angeles. Nhiệm vụ là tìm lối vào địa ngục. Mẹ tôi…
trong một thoáng, tôi hoảng hốt vì không nhớ tên bà. Là Sally. Sally Jackson.
Tôi phải tìm mẹ. Tôi phải chặn tay Hades trước khi ông ta châm ngòi cho Thế Chiến
thứ Ba.
Khi tôi tìm thấy Annabeth, cô ấy vẫn
mải miết xây nhà.
Tôi giục:
- Đứng lên đi. Ta đi khỏi đây
ngay.
Không trả lời.
Tôi lay vai cô ấy:
- Annabeth!
Cô ấy khó chịu nhìn tôi:
- Gì?
- Ta phải đi.
- Đi là thế nào? Cậu nói linh tinh
gì thế? Người ta đang xây tháp…
- Nơi này là bẫy đấy.
Cô bạn không trả lời. Tôi lay lần
nữa. Annabeth gắt lên:
- Cậu làm gì thế hả?
- Nghe kĩ đây: Địa ngục. Nhiệm vụ
chưa hoàn thành.
- Tôi mà, Percy. Mấy phút nữa
thôi.
- Này Annabeth, có người từ năm
1977 vẫn ở đây. Họ là trẻ con, mãi không không lớn thành người. Nếu ai trót bước
chân vào, sẽ phải ở lại suốt đời.
- Thế đã sao? Cậu có mơ cũng không
có đâu bằng ở đây.
Tôi chộp tay bạn, lôi cô khỏi trò
chơi.
- Này này.
Annabeth la lối, đánh tôi túi bụi
nhưng xung quanh không ai buồn ngó đến. Họ đắm mình vào thú vui riêng, quên hết
sự đời.
Tôi xoay mặt Annabeth nhìn thẳng mặt
tôi:
- Nhện. Lũ nhện khổng lồ, lông lá.
Cô bé hơi hoảng và dẫn tỉnh táo lại:
- Chết rồi, ta ở đây lâu chưa?
- Tớ không biết. Nhưng phải tìm
Grover ngay.
Hai đứa tìm mãi. Cuối cùng thấy nó
đang chơi trò săn hươu ảo.
Hai đứa cùng thất thanh:
- Grover!
Nó nghiến răng:
- Chết này! Chết này! Đồ con người
ngốc nghếch chuyên gây ô nhiễm!
- Grover!
Nó chĩa khẩu súng nhựa về phía tôi
lên đạn, làm như tôi là nhận vật trong trò chơi không bằng.
Tôi đưa mắt nhìn Annabeth. Cả hai
đồng loạt xông vào xốc nách mang nó đi. Lập tức, tôi giày bay mọc cánh lôi chân
nó ra phía sau:
- Đừng! Tớ mới lên màn cao hơn! Thả
tớ ra!
Người trực tầng sòng bài Hoa Sen vội
đuổi theo:
- Quý khách đến nhận thẻ bạch kim ạ?
Tôi kiên quyết:
- Chúng tôi đi đây.
Giọng tha thiết của ông ta làm tôi
tin rằng, nếu chúng tôi đi, ông ta sẽ cực kì đau khổ:
- Tiếc quá. Chúng tôi mới xây thêm
lầu toàn trò chơi dành cho khách có thẻ bạch kim.
Ông ta chìa thẻ và tôi muốn cầm lấy
ngay. Nếu lấy thẻ, tôi sẽ không bao giờ đi được. Tôi sẽ sống phủ phê trong
khách sạn, chơi game suốt đời, vui vẻ suốt đời. Chẳng bao lâu, tôi sẽ quên mẹ,
quên nhiệm vụ, thậm chí quên cả tên mình. Tôi sẽ chơi bắn tỉa với công tử
Darrin mãi mãi.
Grover chìa tay định lấy, nhưng
Annabeth cầm tay nó giật lại:
- Cảm ơn, nhưng không lấy đâu.
Trên đường ra cửa, mùi thức ăn và
âm thanh vui tươi từ trò chơi quyến luyến bước chân tôi. Hay là ta cứ ở lại đêm
nay… ngủ trên giường cho ra giường, dù chỉ một lần.
Lát sau, ba đứa đẩy cửa sòng bài
Hoa Sen, hoảng hốt chạy dọc con phố. Bên ngoài là buổi chiều, tầm giờ lúc vào
khách sạn. Nhưng thực ra không phải. Hôm nay thời tiết u ám, chớp rạch ngang bầu
trời ngoài sa mạc.
Balo của thần Ares lủng lẳng sau
lưng tôi. Lạ thật, tôi vứt nó vào thùng rác phòng 4001 rồi cơ mà. Tuy nhiên, đầu
óc tôi mải nghĩ chuyện khác.
Tôi chạy đến quầy báo gần nhất và
nhìn năm trước. Ơn trời, vẫn cùng năm cũ. Sau đó nhìn sang ngày, tôi đọc, ngày
27/6.
Chúng tôi đã sống tại sòng bài
Lotus trọn 5 ngày.
Chỉ còn một ngày nữa là đến Hạ
chí. Trong vòng 1 ngày nữa, chúng tôi phải làm cho xong việc được giao.
No comments
Post a Comment