BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 13 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 13: TIẾP CẬN 4
Tắt máy. Anh
không cho chị cơ hội thương lượng. Đành vậy, chị ngước nhìn tấm biển ‘Nhà hàng
Vọng nguyệt’ rồi quả quyết sang đường.
Dĩ Thâm đợi
chị ở cửa, Mặc Sênh do dự:
“Tôi vào có tiện không?’
“Chỉ có mấy
đồng nghiệp, đừng ngại!”
Nhưng mình
xuất hiện với tư cách gì?
Câu này chị
chưa nói ra được. Thời gian gần đây Dĩ Thâm thỉnh thoảng đến tìm chị, nhưng anh
cố tình giữ khoảng cách, vì vậy sự tiếp xúc thế này khiến chị lúng túng.
Không nên
như thế này, nên cách xa anh thì hơn …
Khi cả hai
bước vào, mọi ánh mắt đều hướng vào Mặc Sênh, vẫn còn rất đẹp, trang phục có
phần thoải mái, tóc cắt ngắn, hơi thiếu điệu đà, tuy nhiên chẳng có gì nổi trội
so với những người phụ nữ xung quanh Dĩ Thâm.
Người đầu
tiên lên tiếng là Hướng Hằng.
“Triệu Mặc
Sênh cô về sớm thế sao?”
Anh ta mỉm cười đôn hậu, nhưng không giấu được vẻ
giễu cợt:
“Tôi tưởng cô để Dĩ Thâm phải khốn khổ chờ đợi 18 năm cơ đấy.”
Đúng là lời
nói có dao, có kim trong áo. Mặc Sênh còn chưa biết trả lời ra sao, đành chào
chung chung:
“Hướng luật sư, đã lâu không gặp.”
“Không dám,
nhưng đúng là đã lâu không gặp.”
Hướng Hằng niềm nở chìa tay cho Mặc Sênh.
Dĩ Thâm giới
thiệu đơn giản, Mặc Sênh vừa ngồi xuống ghế, thì nữ luật sư Lý Lệ đi đến gần
chị nói rất lịch sự.
“Triệu tiểu
thư, nghe nói Dĩ Thâm rất nổi tiếng, không hiểu chị đã dùng chiêu gì để có được
anh ấy?”
Mọi người
hóm hỉnh đưa mắt nhìn Lý Lệ, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Không phải là nghe nói mà là
tận mắt nhìn thấy”.
Tất cả đều im lặng.
Hướng Hằng
cau mày, sao lại hỏi một câu vô duyên đến thế!
Thực ra Lý
Lệ cũng không có ác ý, chỉ là do thói quen thẳng thắn, do quá trình thường
xuyên tiếp xúc với đàn ông. Có lần Lý Lệ đã mắng một đồng nghiệp trình độ non
kém, vì vậy không nên hy vọng thái độ nhẹ nhàng tế nhị ở cô. Hỏi như vậy có lẽ
cũng vẫn còn tương đối lịch sự, chỉ có điều Mặc Sênh không quen nên cảm thấy
lúng tứng.
Hướng Hằng
định đỡ lời cho Mặc Sênh, nhưng nhìn sang thấy vẻ mặt bất cần của Dĩ Thâm, nên
lại thôi, thầm nghĩ:
“Người tình của người ta bị châm chọc người ta không xót,
can cớ gì mà mình xen vào?”
Mặc Sênh
thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng trấn tĩnh được, thấy mọi người đều im lặng
chị bỗng cảm thấy áy náy, có phải mình làm mọi người khó xử… chị đâu biết họ
đang tò mò muốn xem trò hay, họ đang háo hức chờ đợi…
Vậy là chị
nói nửa đùa nửa thật.
“Thực ra Dĩ
Thâm rất dễ theo đuổi”
Mặc Sênh cười, tổng kết kinh nghiệm trước đây của
mình,
“Quan trọng là, phải có bộ mặt dày, quyết không từ bỏ mục tiêu, cứ gào
khóc ầm ĩ nhất đinh anh ấy phải giơ tay hàng.”
Ánh mắt mọi
người dồn vào Dĩ Thâm, chẳng lẽ anh chàng uyên bác kiêu ngạo này thực sự thích
kiểu theo đuổi như vậy?
Nhưng kinh
nghiệm của Mặc Sênh lập tức bị nữ luật sư phản bác:
“Chị không thấy làm vậy sẽ
ảnh hưởng đến tôn nghiêm của phụ nữ sao?”
“Hồi đó tôi
quả thực không nghĩ nhiều như vậy.”
Mặc Sênh mỉm cười.
“Người đàn
ông có được bằng cách đó liệu có bao nhiêu tình cảm với chị? Anh ấy có hiểu chị
không, có thể sau này anh ta sẽ chán chị, sẽ bỏ chị?”
Lý luật sư nói vẻ đắc
thắng có vẻ như cô ta đang khoái trá chứng kiến kẻ tình địch của mình bị bỏ rơi.
Viêm nãy giờ
im lặng, đột nhiên ngắt lời Lý Lệ. Anh ta nhìn Mặc Sênh với ánh mắt láu lỉnh:
“Tôi nhớ ra rồi, bạn chính là người năm xưa đã bỏ Dĩ Thâm đi Mỹ, đúng không?’
Thế ư? Ngoài
Hướng Hằng, Dĩ Thâm những người còn lại đều tròn mắt nhìn Mặc Sênh. Thì ra đây
chính là người đã bỏ Dĩ Thâm?
Mặc Sênh
cũng bị bất ngờ, chị đã bỏ Dĩ Thâm ư? Tại sao? Sao lại nói vậy. Lại nữa, vì sao
người đàn ông đẹp trai này ánh mắt nhìn chị có vẻ thán phục?
“Không,
không phải…”
Còn chối ư?
Viêm sử dụng chiến thuật đánh vu hồi “Bạn đã từng đi Mỹ phải không? "
“Vâng.”
“Trước đây
bạn là bạn gái của Dĩ Thâm?”
“Đúng..”
“Thế thì
đúng rồi.”
Viêm đập tay xuống bàn:
“Chúng cứ đã rõ, tội danh đã thành!”
Mặc Sênh mỉm
cười:
“Sao? Luật sư các anh vẫn dễ dàng định tội cho người khác như thế ư ?”
Viêm đang
định nói điều gì đó, thì Dĩ Thâm kéo Mặc Sênh đứng dậy:
“Xin lỗi, chúng tôi đi
trước.”
Không có ai
ngăn họ, tất cả im lặng lẽ nhìn hai người rời khỏi bàn ăn.
Ra khỏi nhà
hàng, gió lạnh thốc vào người, tâm trạng rối bời, Mặc Sênh băn khoăn nhìn người
đàn ông đi truớc cách chị mấy bước, cuối cùng không chịu được nữa, chị lên
tiếng:
“Dĩ Thâm, sao anh không nói gì?”
“Nói gì?”
Dĩ Thâm hơi ngoảnh mặt lại.
“Họ tưởng
rằng…Tôi bỏ anh, nhưng thực sự không phải như vậy, vì sao anh không giải thích?
Người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!"
“Giải thích
thế nào?”
Dĩ Thâm dừng
lại, nhìn mặt anh, Mặc Sênh giật mình. Trong khoảnh khắc, dưới ánh sáng lờ mờ
của ngọn đèn cao áp chị bỗng thấy con người con lớn ngạo mạn này sao cô đơn đến
thế, nhưng giọng nói thân thuộc đã vang lên, nhỏ, trầm nhưng rành rọt:
No comments
Post a Comment