BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 06 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 06: CHUYỂN BIẾN 1
Mặt trời tụt
dần về phía Tây, ráng chiều dày đặc.
Hà Dĩ Thâm
đứng cạnh cửa sổ phòng làm việc ở tầng 10, bỗng cảm thấy lạ lùng tại sao hôm
nay mình lại có tâm trạng đứng ngắm ráng chiều.
Có lẽ là bởi
vì người ấy đã trở lại.
Mỹ Đình đẩy
cửa bước vào, nhìn thấy Dĩ Thâm đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía cô, ngón tay
vẫn kẹp điếu thuốc, con người anh có vẻ chơi vơi….Chơi vơi? Mỹ Đình không tin
vào mắt mình, có thật không nhỉ? Tại sao lại dùng cái từ đó để nói về luật sư
Hà, một người vốn điềm tĩnh tự tin đến ngạo mạn?
Dĩ Thâm nghe
tiếng mở cửa, quay lại hỏi:
“Chuyện gì thế?”
“À”
Mỹ
Đình bừng tỉnh, nói nhanh:
“Luật sư Hà, ông Trương phó tổng công ty Hồng Viễn
đã đến.”
“Mời ông ta
vào”
Dĩ Thâm dứt mạch suy nghĩ, tập trung vào công việc, anh liếc nhìn đồng
hồ trên tường – 5 giờ, người ấy vẫn chưa đến.
Tiễn ông
Trương một cách khó khăn, Dĩ Thâm mệt mỏi dựa người vào tay nghế nhắm mắt thư
giãn, đột nhiên một bàn tay đập bốp vào vai làm anh choàng tỉnh:
“Viêm hả?”
Sau khi tốt
nghiệp đại học, Dĩ Thâm từ chối làm nghiên cứu sinh, đến làm việc ở “Văn phòng
luật sư Viêm Hướng” bây giờ đã đổi thành “Viêm Hướng Hà”, hiện họ đang hợp tác
với nhau. Viêm và một người bạn khác – Hướng Hằng cũng là đồng nghiệp, đều là
bạn học cũ của Dĩ Thâm, Huớng Hằng học trước anh một khoá, còn Viêm đã tốt
nghiệp trước đó khá lâu.
Người đàn
ông cực kỳ khôi ngô, đường bệ đến ngồi đối diện Dĩ Thâm, hai chân vắt chéo hỏi:
“Đang làm gì ?”
Dĩ Thâm
không ngẩng đầu nói:
“Làm thêm giờ”
“Không thể!”
Viêm kêu lên:
“Hôm nay là ngày nghỉ!’
“Ngày nghỉ
thì sao?”
“Ngày nghỉ
thì sao!”
Viêm lắc đầu nhắc lại.
“Đây đích thực là câu nói của một Dĩ Thâm
máu lạnh, vô tình, làm việc như điên.”
Dĩ Thâm nheo
mắt:
“Không ngờ môn tu từ học cậu lại giỏi đến thế .”
“No, no,
no.”
Viêm xua tay:
“Đấy là nhận xét chung của hầu hết phụ nữ quen Hà Dĩ
Thâm.”
Viêm vươn người về phía trước:
“Dĩ Thâm, tôi vẫn hỏi cậu, rốt cuộc cậu
đồng tính ái hay là có bệnh?”
“Đối với con
người vô duyên như vậy, nếu chấp anh ta khác nào mình bị thần kinh”
Dĩ Thâm
nghĩ. Mỹ Đình bước vào đặt hai tách cà phê lên bàn, Dĩ Thâm hỏi Mỹ Đình:
“Hôm
nay cô Triệu Mặc Sênh có đến không?”
Mỹ Đình nghĩ
một lát, lắc đầu :
“Không”
Dĩ Thâm “Ừ”
để chứng tỏ mình đã biết, đoạn nói với Mỹ Đình:
“Không còn việc gì nữa, cô có
thể nghỉ sớm.”
Mỹ Đình lắc
đầu:
“Hôm nay em không vội, bao giờ luật sư Hà về, có cần em mua chút gì ăn
không?”
“Không, cảm
ơn!”
Mỹ Đình đi
ra không giấu nổi thất vọng.
Viêm cười
khùng khục:
“Người đẹp Mỹ Đình rõ ràng có ý với cậu, mối tình công sở, được đấy
chứ !”
“Người ta là
người đứng đắn, cậu đừng nói bừa.”
Dĩ Thâm cảnh cáo Viêm.
Gỗ đá đến
thế thì chịu thật! Viêm lắc đầu lẩm bẩm, Dĩ Thâm đối xử với phụ nữ luôn chu đáo
lịch sự, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, tuy nhiên không thể không thừa
nhận những năm vừa qua không biết có bao nhiêu phụ nữ khổ sở bởi cái tên ‘Hà Dĩ
Thâm’
Cũng không
thể trách họ tự chuốc khổ vào thân, với cách nhìn nhận theo kiểu đàn ông của
Viêm, Hà Dĩ Thâm qủa thực rất ưu tú. Không kể vẻ bề ngoài tuấn tú, chỉ riêng
danh tiếng của anh ta trong giới luật sư mấy năm gần đây lại thêm cái vẻ lạnh
lùng rất đựoc phụ nữ ưa chuộng cũng đủ làm siêu lòng bất kỳ người đẹp kiêu kỳ
nào.
“Rút cuộc
cậu thích một phụ nữ như thế nào? Bao nhiêu người đẹp vây quanh, cậu không hề
rung động, nào là nữ doanh nghiệp trẻ có thân hình tuyệt mỹ, rồi người đẹp
truyền hình nào đó, các người hợp tác với nhau lâu như vậy, lẽ nào không có
chút thiện cảm, lại còn đồng nghiệp xinh đẹp họ Hứa nữa, hôm qua gặp nhau ở tòa
án, cô ta hỏi thăm cậu đấy…”
Anh chàng
Viêm càng nói càng hứng khởi, Dĩ Thâm chỉ ừ hữ cho xong.
Có lẽ cũng
thấy ngán màn độc diễn của mình, Viêm không nói nữa, nhưng lát sau lại cất
giọng sôi nổi :
“Tôi biết, nhất định là cô em Dĩ Văn của chúng ta, xem chừng
cậu đối xử với cô ấy là tốt nhất.”
Dĩ Văn
thường đến văn phòng luật sư này, nên Viêm không lạ gì cô.
“Cô ấy là em
tôi.”
Dĩ Thâm trả lời không chút hào hứng.
“Thôi đi,
các cậu đâu có quan hệ huyết thống.”
Viêm khẳng định.
“Điều đó
cũng chẳng thay đổi được gì.”
Thái độ Dĩ Thâm vẫn thờ ơ, nhưng Viêm hiểu, anh
ta lắc đầu tỏ ý không muốn tiếp tục câu chuyện, sự cố chấp của Hà Dĩ Thâm khiến
Viêm khó chịu.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment