TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 30
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 3: NGÀY MÙA HÈ CHI LUYẾN
CHƯƠNG 30:
Tiểu Ngưng đang
ngạc nhiên trước việc chăn đệm tự nhiên bị đem ra phơi thì bị câu nói “Ai cần
cô quan tâm nhiều như thế hả, hát thì cứ hát đi” của hắn chặn miệng. Tiểu Ngưng
thật không tin được hắn sẽ thích nghe cô ca hát. Ban đầu thì ý tứ của hắn thật
chả tốt lành gì, thế nhưng nhìn thấy sự thưởng thức được biểu lộ rõ ràng của hắn,
Tiểu Ngưng càng hát lại càng hăng say hơn, dần dần sự thẹn thùng cũng ít đi nhiều.
Và thế là trong
những ngày kế tiếp, Đường Hạo cứ mỗi sáng sớm đều đúng giờ đi tản bộ, sau đó ngồi
ở mặt cỏ lắng nghe Tiểu Ngưng hát hò.
Tất nhiên là hắn
vẫn không chừa được cái thói hung dữ, thế nhưng đều chỉ giới hạn trong lời nói.
Ngu ngốc, ngu ngốc – những từ đó có vẻ như hắn rất thích dùng khi gọi Tiểu
Ngưng.
Ngây người nhìn
ngắm vẻ mặt tuấn mỹ của hắn, không hiểu tại sao Tiểu Ngưng cảm thấy như có chút
tình cảm nhen nhúm lên.
Hắn có thích cô
không? Cô không dám xác định, nhưng so với trước đây thì hắn đã tốt hơn hẳn, những
lời nói mang theo sự trào phúng, khinh bỉ, cùng thái độ lạnh lùng đã ít đi
trông thấy. Hắn yêu chiều cô hơn, thích nhìn cô cười nhiều hơn, bản thân hắn
cũng vui vẻ hơn trước. Chỉ là, hắn không chạm vào cô nữa. Đương nhiên bọn họ
cũng có những lúc nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya, nhưng lúc đi ngủ, hắn sẽ
đuổi cô về phòng mình.
Cô không rõ, tại
sao hắn lại cư xử như thế! Cô rất, rất muốn hỏi hắn, thế nhưng biết mở lời thế
nào đây? Quá xấu hổ!
“Tôi khát!”
Dọc
theo con đường nhỏ, hắn đã chạy được một vòng rồi, trên trán cũng đã lấm tấm mồ
hôi, hắn thản nhiên quay ra nói với cô.
Tiểu Ngưng lại
nhìn cái chai nước đã sớm trống trơn trong tay, nhịn không được oán trách trong
lòng, hắn là robot uống nước hả trời, rõ ràng hôm nay cô đã chuẩn bị một chai
nước siêu to như thế, vậy mà vèo cái hắn đã uống hết sạch rồi.
“Anh chờ một
chút nhé, em đi lấy ngay đây!”
“Khi tôi chạy bộ
thì cô phải sớm chuẩn bị chứ, cô không thấy là trời rất nóng à?”.
Trải qua mấy
ngày qua “phơi nắng”, Đường Hạo trắng trẻo đã đen đi rất nhiều, thế nhưng điều này
lại làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm mê người.
Tiểu Ngưng nghe
thấy lời cằn nhằn của hắn, cô liền nhanh chóng thoát khỏi khu vực có thể gây nổ
bất cứ lúc nào này. Biện pháp làm cho đại thiếu gia nhà cô bớt giận tốt nhất
chính là nhanh nhanh mang nước “giội” hắn.
Đi khuất khỏi tầm
mắt của hắn rồi, cô chầm chậm trở lại phòng, bởi vì bước chân của cô từ trước đến
nay đều rất nhẹ, bởi vậy nên Tào quản gia cùng cô hầu béo không hề hay biết, vẫn
rôm rả nói chuyện cùng nhau.
“Ha ha, hiện tại
thiếu gia cùng Tiểu Ngưng cảm tình đã khá lên nhiều nhỉ, tôi thấy hình như hai
người bọn họ đang yêu nhau!”.
Cô hầu béo cười hì hì nói, miệng cười đã rộng đến
tận lỗ tai đằng sau.
“Tiểu Ngưng là cô
bé hiền lành, xinh đẹp, đáng yêu động lòng người, thiếu gia đương nhiên sẽ
thích!”.
Bộ dáng của Tào quản gia giống như hết thảy đều trong sự liệu của bà.
Nghe thấy nhân vật
chính trong câu chuyện của họ là cô cùng Đường Hạo, Tiểu Ngưng lại càng thẹn
thùng, không dám phát ra âm thanh. Ha ha, bọn họ đều nhìn ra được Đường Hạo yêu
mến cô sao? Vậy không phải chỉ là ảo giác của mình cô?
Một cảm xúc ngọt
ngào không nói lên lời chậm rãi lan tỏa khắp lồng ngực, Tiểu Ngưng lại nhịn
không được nở một nụ cười thật tươi.
“Tôi luôn luôn cầu
xin ông trời, nhất định phải để thiếu gia của chúng ta có thể trở nên lạc quan
như trước.”
Cô hầu béo miệng lẩm nhẩm cầu thần bái Phật
“Ai, thế nhưng cầu thần
bái Phật, cũng không bằng Tiểu Ngưng của chúng ta. Ha ha, Tiểu Ngưng thật sự là
một cô bé rất dũng cảm, bị treo tại không trung như vậy, thế mà ngay cả gọi
cũng không có một tiếng! Kỳ thật chắc cũng có sợ hãi, nếu không cũng không thể
cả đêm đái ba lượt giường!”
Tào quản gia đem
cái bàn lau sạch sẽ, uống xong một ngụm nước liền đáp lời:
“Sao mà không sợ được
chứ, may mà không có tình huống gì xấu hơn xảy ra. Mấy ngày nay cô bé ấy đều
không đái dầm nữa chứ?!”
“Không có, mỗi
ngày tôi đều đến xem giường đơn của cô bé, không có...”
Tiểu Ngưng đỏ bừng
cả khuôn mặt, cũng không biết khi nào thì mình đã đi ra đến sân, trong đầu chỉ
tràn đầy suy nghĩ về cái vụ xấu hổ đó, sự thật sao? Đái... đái dầm sao? Trời ơi
là trời!
Chết mất, cô thật
sự muốn tìm xem có cái động nào để chui vào, vĩnh viễn không cần phải đi ra nữa!
No comments
Post a Comment