BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 05 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 05: TÁI NGỘ 5
Đương nhiên biết,
Mặc Sênh cúi đầu:
“Thế ư? Qủa
thật tôi không để ý.”
“Thật sao? Trong
ví ngoài tiền chẳng có gì nữa, sao cô Triệu biết nó là của tôi?”
Mặc Sênh im lặng.
Chị quên rằng anh là luật sư, luôn biết tìm ra sơ hở trong lời nói của đối
phương. Nếu muốn lừa anh ta phải biết lượng sức mình.
Anh ta hơi cúi
người nói như nói thầm:
“Cô có thể cho tôi
xin lại bức ảnh không?”
Mặc Sênh bỗng cảm
thấy kỳ lạ. Anh ta có ý gì vậy? Vừa tỏ ra là người ngoài, vừa muốn đòi lại bức
ảnh.
“Người trong ảnh
là tôi, tại sao tôi phải trả lại anh?”
“Triệu tiểu thư,
tôi khuyên cô không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư.”
Dĩ Thâm lãnh
đạm nói.
Mặc Sênh tức giận,
một Dĩ Thâm như vậy, chị không quen, cũng không thể đối phó.
“Bức ảnh
không có ở đây.”
Cuối cùng chị
nói.
“Vậy ngày mai xin
cô trả cho tôi.”
“Ngày mai tôi
có…”
“Triệu tiểu thư!”
Hà Dĩ Thâm
ngắt lời chị:
“Tôi nghĩ, chúng
ta đều không muốn quấy rầy người khác, tại sao không kết thúc sớm đi.”
Kết thúc sớm ư?
Mặc Sênh im lặng hồi lâu:
“Anh cần bức ảnh
làm gì?”
“Ai biết được.”
Ánh mắt Dĩ
Thâm u ám:
“Có lẽ tôi muốn có
nó ở bên để nhắc tôi cái quá khứ xuẩn ngốc của tôi.”
Xuẩn ngốc, đúng
thế, quá xuẩn ngốc! Vậy mà chị đã hy vọng.
Hà Dĩ Thâm nói
giọng kiên quyết:
“Ngày mai tôi đến
lấy, nếu cô bận có thể nhờ người chuyển cho tôi. Tạm biệt, Triệu tiểu
thư.”
“Tốt”
Hà Dĩ Thâm
đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn rắn đanh:
“Cảm ơn sự
hợp tác của cô, ngày mai gặp lại.”
Mặc Sênh lặng nhìn
cái dáng cao lớn đi xa dần. Không phải chị không hình dung cảnh tượng hai người
gặp nhau, nhưng như thế này qủa thực chị không hề ngờ tới, ngay một chút thân
tình khi nói: “Ngày mai gặp lại” anh ta cũng không có.
Quá khứ xuẩn ngốc
ư?
Mặc Sênh đứng
trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, chăm chú nhìn người phụ nữ đối diện với
mình trong gương. Nếu mái tóc ngắn biến thành những lọn đuôi sam, nếu làn da
rám nắng trở nên trắng mịn, nếu có thể cười một cách thoải mái vô tư…Điều quan
trọng nhất là, nếu có thể xóa đi vẻ u uất chất chứa trong đáy mắt, thay vào đó
là vẻ thơ ngây học trò, chị sẽ trở thành Triệu Mặc Sênh khi mới quen Hà Dĩ Thâm
ngày mới vào đại học
“Hà Dĩ Thâm
…”
“Hà Dĩ
Thâm…”
Mặc Sênh không rõ
mình đã đeo bám Hà Dĩ Thâm như thế nào, Dĩ Thâm lại càng không biết, đằng nào
lúc đó chị cũng là người chạy theo anh. Cho đến một hôm, không chịu nổi, Dĩ
Thâm nghiêm mặt hỏi:
“Triệu Mặc Sênh,
tại sao cô cứ bám theo tôi như vậy?”
Nếu là bây giờ chị
sẽ ngượng đến chết! Tuy nhiên, lúc đó chị không biết ngượng là gì, chị nhướn
mày hỏi:
“Dĩ Thâm, anh ngốc
hay là tôi ngốc, ồ mà anh thông minh như vậy, nhất định là tôi ngốc rồi, sao
tôi lại thảm hại đến thế, bám theo người ta mà không biết mình đang làm gì!”
Còn nhớ lúc đó Dĩ
Thâm đã tròn mắt kinh ngạc hồi lâu. Về sau nhắc lại chuyện này,
anh có vẻ vừa bực vừa buồn cười tuyên bố, anh ta vốn cố tình làm vậy
để Mặc Sênh phải xấu hổ, ai ngờ trên đời lại có người mặt dày đến thế, kết
cục người xấu hổ lại chính là anh.
Cho nên chàng sinh
viên luật khoa sau một hồi im lặng cuối cùng đã có thể đối phó được, tuy
nhiên cũng chỉ có thể bắp bắp:
“Tôi không định có
bạn gái lúc còn đang đi học.”
Lúc đó Mặc Sênh
ngây thơ đến mức không nhận ra đó chỉ là cái cớ, nên lại tiếp tục tấn công:
“Vậy thì tôi
xếp hàng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học, xem liệu có được anh ưu tiên lựa
chọn ?”
Trước một đối thủ
ngoan cố đến vậy, chàng luật sư tương lai đành bó tay, chàng ta vội chuồn thẳng
sau khi ném lại một câu:
“Tôi phải lên
lớp.”
Mặc Sênh đương
nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi chị nghĩ ra biện pháp tốt hơn,
thì đã nghe mọi người bàn tán:
“Hà Dĩ Thâm khoa
luật nghe đâu mới có bồ, hình như tên là Triệu Mặc Sênh, cái tên nghe là lạ”
Nghe vậy Mặc Sênh
chạy như bay đến giảng đường tìm Dĩ Thâm, thanh minh:
“Tin đồn không
phải do tôi tung ra, anh phải tin tôi mới được.”
Dĩ Thâm ngẩng đầu
khỏi cuốn sách, mắt trong veo nhìn chị nói:
“Tôi biết”
Mặc Sênh hỏi lại
một cách ngốc nghếch:
“Sao anh
biết?”
Dĩ Thâm trả lời
tỉnh khô:
“Bởi vì chính tôi
tung ra tin đó.”
Lần này đến lượt
Mặc Sênh im bặt, Dĩ Thâm giải thích:
“Tôi đã nghĩ kỹ
rồi, nếu ba năm sau, cô nhất định là bạn gái của tôi, vậy sao tôi không sớm sử
dụng quyền đó của mình.”
Trời! Lúc
đó!
Khóe miệng của
người phụ nữ trong gương hiện lên nụ cười. Nhưng nụ cười vẫn chưa kịp hiện lên
đôi mắt, đã lại biến mất.
No comments
Post a Comment