BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 07 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 07: CHUYỂN BIẾN 2
"Luật sư Hà”
Mỹ Đình lại bước vào, tay cầm bức thư:
“Vừa rồi có một cô đưa đến”
Dĩ Thâm biết
đó là cái gì:
“Thế cô ấy đâu?”
“Cô ấy chỉ
để lại cái này rồi đi luôn.”
“Đi rồi
sao?”
Dĩ Thâm sa sầm mặt:
“Đi bao lâu rồi?”
“Chưa đến
một phút.”
Dĩ Thâm
không kịp nghĩ, vớ lấy chìa khoá xe và áo khoác chạy ra ngoài, Viêm theo sau
gọi:
“ Cậu đi đâu?”
Nhưng Dĩ Thâm hình như không nghe thấy.
Ở cửa Viêm
gặp Hướng Hằng vừa từ tòa án trở về
“Chuyện gì thế?”
Hướng Hằng hỏi.
Hướng Hằng
nhìn theo Dĩ Thâm vừa đi khỏi, nói vẻ trầm ngâm:
“Có lẽ tôi biết vì sao.”
“Cậu biết?
Mau nói đi, nói đi !”
“Vừa rồi ở
tầng dưới tôi có gặp một người, thoạt đầu tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ đúng
là cô ta.”
“Ai ? Đừng
có vòng vo.”
Viêm có vẻ sốt ruột.
“Anh thấy Hà
Dĩ Thâm là người thế nào?”
Hướng Hằng không trả lời ngay mà hỏi lại.
“Lãnh đạm,
lý trí, khách quan.”
Viêm nói giọng phán xét.
“Vậy người
đó chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của anh ta.”
Viêm trong mắt tò mò:
“Phụ nữ ư?”
“Đúng, bạn
gái trước đây của Dĩ Thâm”.
Dù không cùng một khóa nhưng cùng ở một ký túc xá
Hướng Hằng rất hiểu tình hình của Hà Dĩ Thâm.
“Bạn gái ư?”
Viêm kinh ngạc:
“Dĩ thâm đã từng có bạn gái sao?”
“Đúng, về
sau cô ta đi Mỹ nên đã chia tay với Dĩ Thâm.”
“Ý cậu là…”
Viêm tròn mắt:
“Hà Dĩ Thâm bị người ta bỏ ư?”
“Đúng vậy,
hơn nữa lại không một lời tạm biệt, khi cô ta đi rồi cậu ấy mới biết tin.
Chuyện này hồi ấy cả trường đều biết, Hà Dĩ Thâm khốn khổ một phen, uống rượu,
hút thuốc cả trường ai chả biết.”
“Không thể
có chuyện đó…”
Viêm không thể tưởng tượng ai có thể lại bỏ rơi Hà Dĩ Thâm.
Hèn nào cậu ta không thèm đếm xỉa đến đàn bà, thì ra chim sẻ sợ làn cây cong.
Đúng vào giờ
cao điểm tan tầm, Mặc Sênh không vội về nhà, chị hòa vào dòng người đông đúc
trên đường phố.
Mãi đến vừa
rồi Mặc Sênh mới không thể không thừa nhận, chị và Dĩ Thâm rất khác nhau. Trước
đây chị không nhút nhát như vậy, giờ đây rõ ràng rất muốn gặp anh nhưng lại
không dám.
Hồi đó dù Dĩ
Thâm lạnh nhạt đến đâu chị đều vui vẻ chạy theo anh, nhưng giờ đây chị không có
can đảm nói dù chỉ một câu.
Trước đây Dĩ
Thâm từng gọi chị là sunshine, là ánh mặt trời, anh ta muốn cự tuyệt mà không
thể, nhưng bây giờ một chút ánh nắng trong lòng chị cũng không còn, lấy gì để
chiếu cho người khác?
Một chiếc
BMW màu trắng dừng đột ngột trước mặt chị, Mặc Sênh không ngẩng đầu, bước tránh
sang bên, nhưng đột nhiên một giọng nói thân thuộc ang lên:
“Lên xe đi”
Mặc Sênh
ngẩng đầu kinh ngạc, chính là anh!
Dĩ Thâm nhìn
chị đứng sững, anh cau mày nhắc lại:
“Ở đây không dừng xe được, lên xe đi.”
Mặc Sênh
chưa kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe mang họ đã hòa vào dòng xe
nườm nượp trên đường.
“Thích cơm
ta hay cơm Tây?”
Dĩ Thâm hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
“Cơm ta”
Chị đáp theo phản xạ, nói xong mới thấy hình như mình đã lỡ lời, cơm Tây cơm ta
gì, anh ta đâu có ý mời mình?
Dĩ Thâm liếc
nhìn chị:
“Vẫn nhớ cách dùng đũa chứ?”
Mặc Sênh giả
bộ không nhận ra vẻ giễu cợt của anh, chị trả lời rành rọt:
“Anh định mời cơm
tôi ư ?”
“Cô đã nhặt
được cái ví cho tôi, về tình về lý tôi đều nên cảm ơn mới phải.”
“Thực ra
chẳng cần khách khí như vậy.”
Mặc Sênh nói, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, lẽ
nào chị và Dĩ Thâm đã đến nước nói với nhau nhưng lời khách khí dửng dưng như
vậy ?
Bữa tối ở
nhà hàng Thái Ký nổi tiếng mặc dù món ăn rất ngon, cảnh quan rất đẹp, thái độ
phục vụ hoàn mỹ nhưng vẫn không thể cải thiện tâm trạng của Mặc Sênh, đối diện
với một khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm chị không thể nuốt được.
Tiếng chuông
điện thoại di động phá vỡ bầu không khí nặng nề gữa hai người, Dĩ Thâm nghe
máy:
“A lô, đúng, anh đang ở nhà hàng Thái Ký… không, còn có Mặc Sênh nữa… tình
cờ gặp nhau… được rồi.”
Dĩ Thâm đột
nhiên đưa điện thoại cho chị:
“Dĩ Văn muốn nói chuyện với cô.”
Mặc Sênh bối
rối đón điện thoại từ tay Dĩ Thâm:
“A lô!”
“A lô, Mặc
Sênh.”
Giọng Dĩ Văn dịu dàng xa xôi.
“Dĩ Văn, đã
lâu không gặp”
“ Đúng, đã
lâu không gặp”
Nói xong hai
câu đó cả hai đều lim lặng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng Dĩ Văn
lên tiếng trước
“Mặc Sênh, mấy năm nay sống thế nào?”
“Vẫn tốt,
thực ra cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt.”
Mặc Sênh cố tỏ ra thoải mái,
Không để ý lúc đó Dĩ Thâm chăm chú nhìn mặt chị.
“Alô”
Lại
im lặng, Dĩ Văn nói:
“Cậu cho mình biết cách liên lạc đi chúng mình tìm chỗ nào
đó gặp nhau.”
“Cũng được.”
Mặc Sênh đọc số điện thoại cầm tay của mình.
“Vậy, tạm
biệt”
“Tạm biệt”
Cúp máy xong
chị trả lại cho Dĩ Thâm, nhưng anh không nhận:
“Ghi số máy của cô vào”
Mặc Sênh
nhìn anh, đoạn cúi đầu bấm vào những chữ cái trên bàn phím, nhưng chị gặp khó
khăn.
“Anh dùng
cách nào nhập chữ Hán?”
“Viết từng
nét”
“Ồ”
“Vẫn không
ghi được”
Chị ngước nhìn anh bối rối -Chữ “Mặc” ghi thế nào?
Dĩ Thâm giơ
tay cầm lại máy:
“Để tôi”
Mặc Sênh bối
rối nhìn ngón tay thon dài thanh tú của Dĩ Thâm lướt trên màn hình màu xám bạc,
vài giây sau ghi xong, anh bỏ máy vào túi.
“Ngay cái
tên Trung Quốc của mình cô cũng quên làm sao viết được?”
“Không phải,
máy của anh tôi không biết dùng”
Mặc Sênh giải thích.
Anh nhìn
chị, không nói gì. Bữa ăn tối trôi qua trong không khí nặng nề, thậm chí kéo
dài đến lúc họ ra về.
Mặc Sênh
xuống xe, quay đầu nhìn anh vẻ áy náy
“Cảm ơn đã đưa về.”
Anh gật đầu
phóng xe đi.
Mặc Sênh
đứng mãi ở đó, như không hiểu vừa xảy ra chuyện gì, không biết chị đã đứng bao
lâu, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt lạ lùng của người qua đường mới sực tỉnh, vội
rảo bước về nhà.
“Lại đi gặp
đối tượng hả?”
Mặc Sênh kêu lên.
“Nói nhỏ
thôi”
Hoa Tiên Tử lấy tay bịt miệng Mặc Sênh nhưng chị vẫn cố nói, Tiểu Hồng
cảnh cáo chị:
“Không được tiết lộ, biết không?”
Mặc Sênh gật
đầu, cậy bàn tay Tiên Tử vẫn đang bịt chặt miệng mình, hỏi:
“Em định đi gặp đối
tượng thật à?”
“Không phải
là em mà là chúng ta”
“Sao? Sao
lại thế?”
Mặc Sênh nghi hoặc nhìn Tiên Tử.
“Ở cái tòa
soạn này chỉ có chị và em là nhiều tuổi nhất, không nhanh chóng kiếm lấy một
ông thì đợi đến bao giờ nữa?”
Cô ta chạy đến lật nhanh tờ lịch trên tường:
No comments
Post a Comment