Chương 22: toàn chức pháp sư

Mục Ninh Tuyết lên bục phát biểu ngắn gọn vài câu. Mạc Phàm thật sự không hiểu vì sao các nam sinh lại hưng phấn lên nữa. Bọn hắn hưng phấn giống như là mình thi đậu học phủ đế đô vậy.
Học phủ đế đô chính là đại học ma pháp tốt nhất trong cả nước, giống như ở Bắc thành, mỗi một lần thi đậu được mấy người vào đấy thì đã cảm thấy ghê gớm lắm rồi.
Kỳ thực trúng tuyển có tỉ lệ rất thấp, điều này cũng cho thấy đặc cách trúng tuyển của Mục Ninh Tuyết là cỡ nào xuất chúng mới có thể được đại học ma pháp tuyển thẳng đến học phủ đế đô để học.
“ Phàm ca, mấy năm nay người nỗ lực như vậy, cũng nên đến đế đô thi đi, rồi vào học phủ đế đô. Gia tộc Mục Thị nắm giữ nửa trường cũng chưa chắc quản được, khi đó.... Hắc hắc hắc.” Trương Tiểu Hầu gian xảo cười nói.
Trương Tiểu Hầu vừa mới nói chuyện thì cái âm hồn bất tán - Triệu Khôn Tam lại nhảy ra xen vào.
“ Đúng là chết cười, ngày hôm nay,  Phàm ca của ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi trường rồi thì nói gì đến học phủ đế đô!”
Triệu Khôn Tam móc xỉa nói.
“ Triệu Khôn Tam, ngươi có bị bệnh không? Ta với Phàm ca đắc tội với ngươi khi nào, ta mới chỉ nói có một câu mà người đã nhảy ra sủa bậy sủa bạ lung tung rồi là sao??”
Trương Tiểu Hầu đã nhịn Triệu Khôn Tam lâu rồi,nghe thấy vậy liền phát tiết nói ra.
Tốt xấu gì hiện tại Trương Tiểu Hầu cũng là một học sinh xuất sắc của lớp, là một trong số ít người có thể thi triển được ma pháp. Hắn thật sự không hiểu cái tên Triệu Khôn Tam cặn bã này còn chưa khống chế đủ 6 viên ngôi sao lấy cái gì mà trước mặt hắn thùng rỗng kêu to.
“ Bọn mày không đắc tội tao, nhưng tao lại chính là người không quen nhìn mấy loại cặn bã, rác rưởi như tụi mày. Tao thật không hiểu, năm đó bọn mày lấy dũng khí ở đâu ra lại đi tới làm quen với đại tiểu thư Mục Ninh Tuyết. Người là cái loại người gì, nhìn lại bản thân mình coi, đừng có si tâm vọng tưởng nữa. Nếu không phải vì người,Triệu Gia Trang của tao sẽ không bị tịch thu!”
Triệu Khôn Tam chỉ thẳng vào mặt Mạc Phàm mà mắng chửi.
Triệu Khôn Tam cũng là một người thuộc nội thành, nên cũng có thể xem như là gia phó của Mục Thị thế gia.
Gia phó, từ này ở thời hiện đại không còn dùng nữa, nhưng nếu như tất cả người trong nhà đều kiếm sống bằng nghề làm vườn, luôn chăm sóc hoa cỏ trong trang viên của gia tộc Mục Thị chỉ bởi vì nữ chủ nhân Mục thị thế gia yêu thích hoa, mà người Triệu gia lại là những người như thế? Không phải gia phó thì là gì?
Trang viên Mục thị quá lớn. Nó rộng lớn như tranh viên của quý tộc có tước vị ở thời trước vậy. Toàn bộ nhân viên quý tộc có lẽ chỉ hơn trăm người, nhưng vây xung quanh bọn họ là nông dân, công nhân, người hầu lại có hơn ngàn người.
Nghe thế hệ trước người ta nói, trước kia toàn bộ nội thành đều là của Mục Thị thế gia, cho nên Mục thị chính là đệ nhất hào môn chân chính của Bắc Thành. Mà ở xung quanh bọn họ thì tồn tại rất nhiều người có hoàn cảnh sống giống như Mạc Phàm hay như là gia đình Triệu Khôn Tam vậy.   
Triệu Khôn Tam ghi hận Mạc Phàm trong lòng. Nguyên nhân là do Mạc Phàm to gan lớn mật làm lão gia tử tức giận, nếu không thì bọn họ những người làm vườn này sẽ có cuộc sống tốt đẹp biết nhường nào.
“ Ta nói này Mạc Phàm, người cũng phải biết dùng cái đầu một chút chứ? Ta đã sớm biết có một số người cả đời này chúng ta cũng đừng mong có thể đụng tới. Ngươi nên biết điều mà Kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không gần gũi) đối với bọn họ. Không nên tự mình tìm đường chết, mặc dù con cóc có thể ăn thịt được thiên nga, đứa chăn trâu có thể cưới công chúa làm vợ, nhưng đây không phải là phim tiểu thuyết trên tivi, ngươi nên tỉnh lại đi!”
Triệu Khôn Tam tiếp tục mắng nhiếc, chửi bới, dạy bảo Mạc Phàm . Lần này Mục Ninh Tuyết tới đây, đã triệt để khơi dậy oán khí vẫn dấu ở trong lòng Triệu Khôn Ba. Năm đó, Mạc Phàm, người này đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Chuyện đó đã làm liên lụy tới quá nhiều người, quá nhiều gia đình. Công chúa chính là công chúa, nên kính nhi viễn chi thì kính nhi viễn chi. Đây không phải là truyện cổ tích. Ngươi vượt qua mốc giới hạn kia, vua trong cơn nóng giận có thể tăng thuế má,  thì có thể làm cả thôn, cả tòa thành lao canh khổ tứ, thảm không kể xiết.
Hôm nay, vị đứng ở phía sau đài chủ tịch kia. Một người trung niên anh tuấn có tóc mai màu trắng, phong độ lịch lãm chính là vị vua đó!
Hắn chính là Mục Trác Vân, chỉ cần dậm chân một cái có thể khiến cả Bắc Thành lao đao, chấn động. Người mà Mạc Phàm chọc giận chính là hắn.
Có thể nói, Mục Trác Vân không để cả gia đình Mạc Phàm rơi vào thảm cảnh phải đi ăn xin đã coi như là nhân từ với hắn lắm rồi!
“ Triệu Khôn Tam, người có thể câm cái miệng thối của người lại được không!”
“ Làm sao, ta nói có gì sai sao?” Triệu Khôn Tam hỏi.
Mạc Phàm nhìn lướt qua Triệu Khôn Tam.
Kể ra thì, những lời nói này khiến Mạc Phàm bất ngờ.  Điều này quả thật khác xa với trí tưởng tượng đơn thuần của hắn.
Có một số người chỉ khi nào đến già mới hiểu được. Hồi đó mình ở trong lớp cười nhạo những người có thành tích kém cỏi kia là một hành động cực kỳ ngu xuẩn như thế nào. Khi họ ra ngoài xã hội, chính những người ngu xuẩn này lại là những người từ bên ngoài trở về mang theo đủ thứ văn bằng, tùy tiện làm một việc đơn giản cũng kiếm tiền bằng mấy vạn lần lương mà họ kiếm được thế mà họ vẫn còn kêu thiếu. Đó là những con người luôn chịu khó, chăm chỉ học để thi đậu vào đại học. Trong ngàn vạn người ngu xuẩn còn đang chìm ngập trong cuộc sống đói kém kia. Nếu như không chịu khó, chăm chỉ để rồi bị vùi dập, giày vò lý tưởng, rồi mất dần đi ý chí chiến đấu, sau đó mệt mỏi biến thành những con chó đói rách!

Triệu Khôn Tam nói ra được những lời này, điều này chứng tỏ hắn so với bạn cùng trang lứa suy nghĩ thành thục hơn nhiều. Trên thực tế, nếu như so sánh với những kẻ ngu đần kia còn đỡ hơn nhiều lắm.Bằng không một khi mộng tưởng tan vỡ, tới khi đó phải đối diện với hiện thực tàn khốc, sợ rằng nó lại giống như một cơn ác mộng không có hồi kết!
Đương nhiên, Mạc Phàm không phải đang thưởng thức Triệu Khôn Tam thấy rõ được hiện thực như vậy, ngược lại hắn cảm thấy buồn cười.
“ Triệu Khôn Tam, người rất có tiềm chất làm cẩu, cũng rất giác ngộ tư tưởng của cẩu, đây là điều Mạc Phàm ta đời này không thể làm được, bội phục, bội phục!”
Mạc Phàm phản kích nói lại.
“ Con mẹ mày chứ, mày nói vậy là có ý gì, nếu tao làm một con chó, cũng là một con chó ngoan có thức ăn mà ăn, ở trong phòng ốc xa hoa, mặc những trang phục như chó quý tộc. Người thì sao? Người giống như một con chó nhà có tang, giống như vừa bị rơi xuống vũng bùn, nhìn đói rách bẩn thỉu. Người không nhìn lại bản thân mình chút coi, xem cái đống mùi hôi thối từ bãi rác nó có phải đang bốc từ trên người người ra không ? Nếu người đáng ngưỡng mộ như vậy sao người không biết trên mình người  có nhiều cứt thối như vậy. Ngươi hãm hại gia đình của người mất nốt một chút đất đai còn lại để tới trường ma pháp cao trung này học, rồi kết quả thế nào?? Kết quả là người bị một đạp đá ra ngoài. Ta thật sự muốn hỏi ba của người Mạc Gia Hưng, hắn có hối hận khi sinh ra người không? Tại sao lại có một đứa con ngu ngốc như ngươi chứ??” Triệu Khôn Tam tiếp tục mắng chửi.
Mạc Phàm lúc nãy hắn vừa mắng, kỳ thực đã chọt trúng chỗ đau đớn nhất trong lòng của Triệu Khôn Tam, nhưng Triệu Khôn Tam cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hắn cũng thừa nhận mình là chó rồi, nên lại quay lại cắn Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn lướt qua trong đám người. Quả nhiên, hắn bắt gặp ánh mắt hả hê của một người, người này chính là Mục Bạch. Người này chính là người mà trước kia hắn từng ấn mặt xuống đất để đấm vì bảo hắn ăn nhờ ở đậu.
Dù sao thì, lúc đó vẫn đang còn nhỏ, cũng chỉ là những hài tử, muốn trả thù ai đó cũng chỉ dám cầm cục đá ném vỡ cửa kính nhà người ta, nên sự việc cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Mà bây giờ, vận mệnh của mỗi người sẽ có thay đổi cực lớn khi mà Thức tỉnh ma pháp cùng với Sát hạch ma pháp đang diễn ra, Mục Bach rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội trả thù!
Trước tiên hắn thả con chó Triệu Khôn Tam này ra. Do có âm mưu từ trước, cho nên hắn chỉ việc ở phía sau rình rình tìm kiếm cơ hội đâm mình một đao.
Ha ha, ha ha, thằng nhãi con trước kia bị mình đánh cho thành cẩu rốt cuộc cũng đã biết xài tâm kế, thật không uổng công mình giáo dục hắn nhiều năm như vậy.
Tới đi, có chiêu gì thì cứ việc xài ra. Mạc Phàm ta sẽ dùng phương pháp đặc biệt chuyên trị dành cho giống chó cao cấp. Chẳng bao giờ gọi là lỡ tay cả, lấy vô sỉ phục người, có thù tất báo!



No comments

Powered by Blogger.