TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 10 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG
TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ
Tác giả : Thiên Hạ Thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever
CHƯƠNG 10: XÂM NHẬP RỪNG RẬM
Lại trôi qua vài ngày, bộ lạc vẫn
bình thường như trước, những người lớn thì vẫn chú ý hoạt động cẩn thận trong rừng
rậm. Họ thu thập lấy quả dại, thức ăn cũng không có nhiều loại thịt.
Dường như hết thảy lại trở về lúc
trước, có hay không có Vương Dương đều không có bất kỳ thay đổi nào.
Vương Dương không thể cứ vậy mà chờ
đợi được. Hắn muốn tìm được một nhánh cây mây để chế tạo lưới, thế nhưng nhìn hết tầm
mắt phía trước rừng rậm này cũng không có bất kỳ một nhánh cây mây nào. Hắn muốn tìm được nhánh cây mây, nhất định phải
xâm nhập vào rừng rậm.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm , bởi vì ánh mặt trời bị các tán cây
lớn che hết nên thường không có quá nhiều ánh mặt nắng. Trên mặt đất cũng không
có quá nhiều cỏ dại, bụi rậm, cẩn thận nhìn một chút, có thể rất dễ dàng phân biệt ra
được trên mặt đất có hay không có rắn.
Điểm này là một điểm tốt. Nhưng rừng
rậm càng vào sâu , có nghĩa là nguy hiểm cũng càng nhiều, động vật hoang dã cỡ
lớn qua lại liên tục. Hơn nữa ở niên đại này, còn có rất nhiều loại Báo có thể
lên cây, gặp tụi nó leo lên cây cũng không nhất định an toàn.
Những người lớn bình thường không
dám xâm nhập rừng rậm, trừ phi dưới tình huống thiếu thốn đồ ăn mới dám vào đấy tìm kiếm thức ăn.
Mười lần đi vào, thì đến năm lần đi
săn các loại dã thú như là dê rừng, lợn rừng, tuần lộc.... Nhưng mỗi lần đi
vào như vậy, đều sẽ có người bị thương. Thiên nhiên chính là như thế, địa
phương có đồ ăn càng phong phú ,thì theo đấy càng gặp nhiều nguy hiểm, mỗi sinh
vật đều là kẻ săn mồi.
Nếu như đồ ăn của bộ lạc thật sự phong
phú thì đánh chết Vương Dương cũng sẽ không đi vào nơi đó. Nhưng dưới tình huống hiện là đồ ăn tại Xuân Hạ Thu , ba mùa có thể duy
trì sinh hoạt hàng ngày, vừa đến mùa đông, liền thập phần thiếu thốn.
Thêm vào đó bởi vì học xong xảo diệu
bắt cá, làm cho áp lực của mọi người giảm nhiều. Vì vậy họ không muốn đối chiến
cùng với dã thú hung mãnh , do đó thương vong đã giảm đến ít nhất.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.blogspot.com. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Mọi người cũng bởi vì đồ ăn cải thiện
nên thể chất tăng cường. Mùa đông thì có lửa sưởi ấm, nên không sinh ra bệnh tật,
tỉ lệ tử vong đạt đến thấp nhất.
Bởi như vậy, nhân khẩu cũng thay đổi
nhiều , số lượng miệng ăn cũng tăng lên nhiều . Những hài tử kia cần trổ mã, nên
không có cách nào mà lao động tìm kiếm thức ăn được mà số lượng thức ăn thì vẫn
như cũ. So sánh với mùa đông năm trước, mùa đông năm nay coi như là thời gian
kéo dài ngắn hơn, thì vấn đề thức ăn cũng tràn đầy nguy cơ thiếu thốn.
Vương Dương không xác định được năm nay còn là may mắn như vậy hay không,
có còn thành công làm cho lũ dã thú sống mái với nhau được nữa hay không. Xâm
nhập rừng rậm để kiếm thêm nhiều thức ăn là việc chắc chắn phải làm!
Vào mỗi đêm, nhiều người lớn trình
diễn cho hắn các động tác tình yêu không mảnh vải che thân làm cho Vương Dương
hắn cực kỳ đau đầu. Hắn đau đầu không phải là dục vọng của bản thân bành trướng
mà là bọn họ thật sự xằng bậy, họ làm như vậy kiểu gì cũng tòi thêm một đống
hài tử nữa!
Tài nguyên thì chỉ có như vậy, còn
không cân nhắc tình huống thực tế, họ sợ miệng còn chưa đủ nhiều a.Vương Dương
thật sự muốn nói mà không có nơi để phàn nàn. Để cho hắn căm tức nhất chính là, những người lớn căn bản không muốn
cùng hắn tiến vào rừng rậm!
Còn là câu nói kia, trước mắt tạm
thời sinh hoạt ẩn cư bình dị đối với bọn hắn, không có áp lực, ở đâu ra động lực?
...
Ngày hôm nay, Vương Dương mang theo
gai xương, hai cái chùy đá , một túi cục đá, còn có một côn gỗ vót nhọn ,
cùng những người lớn xuất phát.
Cũng không lâu lắm, hắn liền đi tới
giới tuyến ngoài rừng rậm cùng sâu trong
rừng rậm , cũng chính là nơi những người lớn cho rằng đây là biên giới khu vực
an toàn .
Cái đường biên này có một dấu hiệu rất tốt để phân chia khu vực
rõ ràng. Càng tiếp cận vào sau trong rừng rậm, thảm thực vật trên mặt đất lại
càng ít, có thể nhìn thấy mảng lớn đất màu đen .
Vương Dương đứng ở biên giới, ở chỗ
sâu trong rừng rậm là một mảnh u ám, cây cối bên trong càng cao lớn hơn, nhánh
cây phân thành hình thù kỳ quái, tựa như một những mặt quỷ vặn vẹo , hoặc như
là khung xương bàn tay trắng bệch , kèm theo đó là âm thanh kỳ ảo, tĩnh lặng,
làm cho khung cảnh thập phần khủng bố.
Hắn quay đầu lại nhìn sang, kêu kêu
nói với những người lớn , kỳ vọng có người có thể cùng hắn đi theo lần này. Nhưng
không một ai đáp lại lời hắn, bọn hắn đứng ở đàng xa nhìn hắn, trong ánh mắt
tràn đầy cảnh cáo cùng khó hiểu. Hắn nhìn nhìn phụ thân cùng mẫu thân của mình,
bọn hắn cũng đồng dạng không hiểu, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"Ta
trông giống như tên điên à?"
Vương Dương tự cười vào mặt mình, hắn mạo hiểm
bản thân đi tìm nhánh cây mây, không ai giúp đỡ đã đành, đằng này còn nhìn bản
thân hắn như vậy. Xoay người, hắn bước vào rừng rậm, dần dần biến mất tại khỏi tầm mắt của mọi người.
Ở sâu trong rừng rậm tầm nhìn không cao, âm thầm
mơ màng , hơn nữa vô cùng yên tĩnh, chân đạp lên trên lá khô phát ra âm thanh đặc biệt chói tai. Phiến khu vực này
trên lý thuyết thì hắn đã tới, nhưng đó là vào mùa đông. Hôm nay cành lá rậm rạp,
đâu còn có thể nhận ra phiến khu vực này.
Hắn đi
rất chậm. Hắn một phần chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh, một phần chú ý có
hay không có nhánh cây mây. Coi như là không có nhánh cây mây thì tốt nhất có
thể phát hiện ra cây Dương Thụ. Vỏ cây Dương Thụ sợi rất dày, có thể chế tạo ra
dây thừng.
Hắn đi
tới dưới một cây đại thụ, để bảo đảm bản thân không lạc đường, trên thân cây hắn
khắc lại một chữ số "Một", sau đó mới tiếp tục hướng phía trước đi tiếp.
Trong rừng
rậm gió lạnh thấu xương, đánh lên người hắn làm hắn nổi lên một trận nổi da gà một
hồi . Bốn phía, một gốc cây lại thêm một
đại thụ làm tầm nhìn giảm xuống . Hắn chỉ có thể nhìn thấy tầm xa 20 mét, còn lại
thì không thấy được gì nữa.
Hắn đi
vào phía trước một thân cây, rồi cẩn thận nhìn phía sau, không có gì nguy hiểm.
Tranh thủ thời gian hắn nhanh chóng khắc
lại số "Hai" trên thân cây, nhưng hắn vừa mới quay đầu, một đạo hắc ảnh
liền hiện lên từ trước mắt . Hắn theo bản năng liền phản ứng, cây giáo liền đâm
tới. Hắn đã đâm trượt. Hắn chăm chú nhìn theo hướng bóng đen kia , chỉ thấy tốc
độ bóng đen bay nhanh theo hướng một bên trốn chạy, không thấy rõ hình dạng thế nào, màu sắc hơi tối, có thể
là màu cà phê, cái đuôi to lông xù vung qua vung lại.
"Hô,
hoàn hảo, có thể là sóc."
Vương Dương thầm nói một tiếng, tiếp tục đi thẳng
về phía trước.
Lại tiếp
tục đi một đoạn, hắn quay đầu nhìn lại, hắn đoán chừng bản thân chắc đã đi được
tầm 400 mét rồi. Không nên xem thường con số này, ở trong rừng rậm nguyên thủy , 400 mét có nghĩa
là thiên đường cùng Địa Ngục.
Bản
thân hắn bây giờ muốn trở về, chỉ có thể nhìn đến vô cùng vô tận, đại thụ che
chắn tầm mắt ,vỏ cây màu đen , là do không có ánh sáng để quang. Trong bóng tối
âm lãnh , phảng phất có một đôi ánh mắt âm
u đang nhìn chằm chằm hắn.
Vương Dương
bất tri bất giác cảm giác toàn thân phát
lạnh, sau lưng có một dòng điện chạy qua. Cái bầu không khí khủng hoảng này,
làm cho hắn vô cùng bất an.
"Có
lẽ cần phải trở về."
Vương Dương thầm nghĩ.
Đi đến
nơi đây, vẫn như cũ không có gì thay đổi. Đại thụ tráng kiện ,vỏ cây thô ráp , đất màu
đen, lùm cây thưa thớt .
Hắn
tính toán một cái, chỗ ở của mình ở hạp cốc bên ngoài, là một cánh rừng, ở sâu
trong rừng rậm, trái phải gặp hai ngọn núi nhỏ,vị trí hiện tại của bản thân có
lẽ ở vào giữa hai ngọn núi nhỏ . Hắn hiện
tại có ba sự lựa chọn, hoặc là đi bên trái núi, hoặc là đi bên phải núi, hoặc
là đi về phía trước, tiếp tục xâm nhập rừng rậm.
Nhánh cây
mây trên chân núi có lẽ có cơ hội phát hiện, nhưng mà trên núi mức độ nguy hiểm
là vượt xa rừng rậm nguyên thủy đấy.
Thứ nhất
là vì trên núi có hổ, hổ ưa thích chiếm núi làm vua.
Thứ hai
là vì nguyên nhân độ dốc trên núi , lùm cây cùng bãi cỏ vô cùng dày đặc, nếu mà
không có khai hoang ra một con đường mà nói thì tỷ lệ dẫm lên độc xà vô cùng
cao.
Thứ ba
là những người lớn cho tới bây giờ không có trải qua núi, thế giới trên núi là
một mảnh không được biết đến.
Vương Dương
tuyệt đối không có khả năng lên núi, một người đi lên chắc chắn là chịu chết,
mà lại tiếp tục xâm nhập rừng rậm, đồng dạng cũng không có nắm chắc còn sống trở
về.
Không
có biện pháp, hắn xoay người lại nhưng bỗng nhiên hắn liếc nhìn sang bên cạnh,
rồi hắn biến sắc, đè lại ngực, không dám thở mạnh.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment