TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 09 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG

TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ

truyenhoangdung 
Tác giả : Thiên Hạ Thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever

CHƯƠNG 09: XÂM NHẬP VÀO BÊN TRONG RỪNG RẬM MÙA XUÂN


Một tháng sau, thời tiết rốt cuộc trở nên ấm áp, đại địa hồi xuân . Băng tuyết dần bị hòa tan,cành cây lên mầm xanh mới, chim hót véo von,  mưa xuân lất phất bay.

Đến nay Vương Dương đã 6 tuổi rồi. Hắn 6 tuổi đã cao hơn bọn nhỏ cùng lứa hẳn một cái đầu. Hắn giờ trông như một đứa bé 8 ,9 tuổi vậy. Chiều cao của hắn bây giờ đã đạt đến bả vai phụ thân của hắn. Chắc giờ hắn cao tầm 1m2, 1m3 . 

Trên người hắn cơ bắp cuồn cuộn, căng đầy sức sống, khúc nào ra khúc nấy, cực kỳ đẹp trai. Hắn bây giờ ở trong mắt của người lớn đã có đủ tư cách để sinh tồn, hắn muốn vào rừng rậm sẽ không còn ai ngăn trở hắn nữa.

Mà trải qua thời gian 6 năm, nhất là từ lần vào rừng rậm lần trước, làm cho hắn đối với cái thế giới tràn đầy nguy hiểm này, đã hiểu rõ hơn rất nhiều rồi. Bây giờ là thời điểm hắn giang rộng cánh bay đi, nhân sinh tươi đẹp rộng lớn đang tiếp đón hắn. Nói là đối mặt nhân sinh rộng lớn, không bằng nói là đối mặt nhân sinh tàn khốc .

Rừng rậm mùa xuân  so với rừng rậm mùa đông nguy hiểm vô số lần. Mùa đông tuy rằng đồ ăn thiếu thốn, nhưng rất nhiều động vật hung dữ  đều ngủ đông, nên sẽ gây ra sóng gió gì nguy hiểm. 

Nhưng vừa đến mùa xuân, vạn vật sống lại, cây cỏ cùng cây cối rất nhanh sinh trưởng, mọc um tùm che lấp cả thân người. Người không biết mà một chân bước vào nơi đó, còn không biết rằng dưới chân mình có rắn độc hay bọ cạp, rết độc gì không. 

Hoặc có khả năng, người đang đi tới trước, bất thình lình một con rắn, hoặc là một con nhện từ trên trời giáng xuống, hôn thân mật người một cái, sau đó là người đi tìm một cây đại thụ rồi nằm an nghỉ nhớ tưởng về cuộc đời phong trần của mình . Nhất là con rắn, Vương Dương sợ nhất là con rắn,  loại bò sát này ươn ướt, khè khè nhìn rất là buồn non, đôi lúc nó còn đứng trước mặt người uốn cong vài đường khoe dáng nữa chứ.

Mặc dù con rắn cũng sợ người, bình thường chắc không chủ động công kích con người đâu, nhưng cái bình thường này, cùng với không chủ động công kích, là cần phải xem xét trong trường hợp nào đấy.

Bởi vì ngươi không biết mình có thể hay không gặp được một con rắn đang lúc nó tức giận vì việc người tiến nhập lãnh địa của nó. Thế là nó sống chết cắn người thì người làm được gì nó.  

Nhất là ở cái thế giới này, dã thú hoành hành, số lượng động vật so với  hiện đại  nhiều hơn vô số lần, khắp nơi đều là lãnh địa của tụi nó.

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
 
Vương Dương sở có loại cảm khái như thế này, là bởi vì  ngay tại lúc này đây , sau khi hắn tiến vào rừng rậm, hắn đã phát hiện ba loại rắn.

Mà hôm nay, hắn đang theo dõi một con rắn . Ở nơi này là bên ngoài rừng rậm, bốn phía đại thụ che kín cả bầu trời, dưới chân là rậm rạp bụi cỏ cùng lùm cây. Có một con đường rộng chừng một mét bọn hắn thường xuyên đi qua, cũng là con đường nhỏ an toàn nhất 

Mà ở phía trước đám người Vương Dương  là một con rắn rực rỡ màu sắc đang chắn giữa con đường, cái lưỡi nó thụt ra thụt vào, ánh mắt hung ác , vô tình nhìm chằm chằm vào bọn hắn. 

Đầu của nó là tròn đấy, hình thái cũng tươi đẹp, chắc hẳn là không có độc, chỉ bất quá Vương Dương không cách nào xác định được là con rắn có độc hay là không. Chỉ sau khi nó cắn mới biết được con rắn đó là có độc hay không có độc. 

Cái con rắn này cũng không sợ người, nó ở trên đường duỗi thẳng người ra, cái đuôi ngọ nguậy, nhìn qua thì động tác chiến đấu đã sẵn sàng.

Mọi người đành phải dừng lại, không dám tới gần quá mức.

Tại niên đại này, người cùng  rắn phân tranh vị trí không ngừng, bởi vì rắn phân bố rất rộng, độc tính mạnh mẽ, ẩn nấp lại tốt, thường thường  gây nên tử vong cho con người, chính vì vậy địa bàn của nó chính là tử địa.

Mặc kệ người có hay không xem nó là đồ ăn, nó đều cắn người. Vì vậy người đối với nó vừa giận lại vừa sợ, mới sinh ra về sau sùng bái loài rắn. Trải qua vô số hóa thạch chứng minh, rắn cùng con người có lịch sử tranh đấu đạt tới mấy trăm vạn năm.

Vương Dương lôi kéo đại nhân về phía trước, muốn bảo với họ là lui xuống một chút  để cho con rắn này qua, họ nào có biết đồ ăn nơi này thiếu thốn, bắt con rắn, cũng cần phải có kỹ năng . Hơn nữa đối với con rắn bọn họ hiểu rất rõ, so với Vương Dương thì phải hiểu hơn chứ.

Chỉ thấy một người lớn bỏ lớp da thú trên thân xuống,  bước chậm rãi tới phía con rắn, con rắn kia tựa hồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nó cứ thong dong, không đổi sắc, không động đậy. Sau đó hắn cầm lấy da cứ lắc qua trái rồi qua phải, càng ngày càng tiến sát con rắn, tay kia thì chậm rãi tiếp cận đầu con rắn.

Con rắn vẫn bất động như cũ.

Đúng lúc này,  tay hắn nhanh như điện, chuẩn xác nắm đầu con rắn, một bề trên khác lập tức xông lên, đem đầu rắn chặt bỏ, vứt vào bên trong bụi cỏ ở một bên.

Toàn bộ quá trình diễn ra, con rắn này không có phản kích, chính xác thực mà nói, liền phản ứng đều không có.

Vương Dương không khỏi có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ, con rắn là động vật máu lạnh,  nhiệt độ thấp hơn 180C năng lực phản ứng của nó cũng kém đi. Xuống dưới 50C nó sẽ không nhúc nhíc, nhiệt độ lại tiếp tục hạ thấp nữa, nó sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông. 

Hiện tại mặc dù là mùa xuân, nhưng nhiệt độ chỉ tầm 100C, phản ứng của con rắn vô cùng chậm chạp, dưới tình huống bình thường  rất khó có thể  nhanh chóng tránh né hoặc tấn công.

Những người lớn cuộn thân con rắn lại rồi ném vào cái túi, chuẩn bị làm đồ ăn để ăn.

Vương Dương nhìn nhìn đầu rắn trong bụi cỏ liên tục há hốc mồm . Hắn  có chút bận tâm, vạn nhất không chú ý, cái đầu rắn sống dở chết dở này cắn một cái làm sao bây giờ?

Bất quá rất nhanh, hắn cũng không còn lo lắng về vấn đề này nữa. Bởi vì hắn thấy trong một bụi cỏ một bên , có tiếng động của một hai con động vật nhỏ.Hai con động vật nhỏ  này trông giống như hai con cầy hương thời hiện đại trông từa tựa như nhau. Thân cao 80 cm,  thì cái đuôi đã chiếm mất 30cm rồi. Nó một thân da lông màu vàng nâu, hai con mắt nhỏ mở thật to, đen thui.

Ngay lập tức, Vương Dương liền nhận ra chúng nó là cầy, là thiên địch của loài rắn, tụi nó không sợ nọc độc của loài rắn.Hơn nữa chúng nó chuyên ăn rắn độc, càng độc càng tốt. Giống như là chúng có họ nhà rắn có thù địch truyền kiếp vậy. Chỉ cần vừa phát hiện thấy con rắn, mặc kệ bản thân có đói bụng hay no bụng đi chăng nữa, đều muốn đem loài rắn cắn chết. 

Bình thường, con rắn thấy chúng nó đều chọn đi đường vòng, không dám trêu chọc.

Hai mắt Vương Dương sáng rực, nếu như mình có thể thu một ít, lúc ra cửa mang theo trên người, thì không còn lo lắng về vấn đề con rắn nữa rồi. Chỉ tiếc là động tác của bọn nó so với con rắn còn nhanh hơn rất nhiều, không có công cụ không cách nào bắt được chúng. 

Hơn nữa hắn còn phát hiện, ở một góc ven đường có một con ếch, chúng nó là loại ếch hung tàn, cái đầu không lớn, nhưng cái miệng thì lại rất lớn.Ở cái thế giới của bọn chúng, chỉ cần biết đấy là động , chính là thức ăn.Chúng nó nhảy nhảy, liền nhích tới gần cái đầu rắn kia, mở ra cái miệng rộng rồi dùng sức cắn, cái đầu rắn nằm im đó liền bị nó nuốt vào.

Nhìn đến đây, Vương Dương cảm giác an toàn tăng lên nhiều, loài rắn tuy nhiều, nhưng động vật ăn thịt con rắn cũng nhiều.

Hắn và những người lớn tiếp tục đi tới. Trên đường đi thu thập một ít trái cây, không có gặp được nguy hiểm đặc biệt nào. Họ cũng không có đi săn bắn, dù sao trong rừng rậm nhìn thấy động vật cỡ lớn, một con so với một con còn hung tàn hơn.

Dù là như thế, ở bên ngoài rừng rậm cũng không có nhìn thấy Hổ, Dã Trư ...  dã thú, đoán chừng chúng nó cũng hiểu rõ, cái mảnh lãnh địa này có một đám gọi là  kẻ săn mồi mang tên con người. Ngược lại là ngẫu nhiên có một chút tiểu động vật chạy tới chạy lui, tất cả đều  phát hiện ra con người sau đó sợ quá chạy mất dép.

Vương Dương cũng đi hái trái cây con, lên cây đối với hắn mà nói tương đối dễ dàng. Hắn chạy lấy đà hai bước, tại trên cành cây giẫm lên vài bước, sau đó dùng cái dùi cắm vào thân cây, thật vất vả mới lên được 2m, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái màu đỏ như máu.

"Con rắn!" 

Vương Dương hoảng sợ vô cùng, lập tức buông tay, nhanh chóng nhảy xuống mặt đất. Hắn chưa tỉnh hồn, hướng cái chỗ kia nhìn lại, chỉ thấy cái kia căn bản cũng không phải là con rắn, mà là Rắn mối.

Một ngày trôi qua,  trong lòng Vương Dương vẫn còn sợ hãi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng mùa đông mới qua không bao lâu, như thế nào trong rừng rậm lại có nhiều động vật như vậy, chúng nó từ đâu mà xuất hiện vậy ???
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.