TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 08 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG
TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ
Tác giả : Thiên Hạ Thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever
CHƯƠNG
08: DÙNG MƯU THẮNG LỢI
Cục diện vi diệu đã bị một viên đá
nhỏ phá vỡ, hơn nữa một khi bộc phát tựa như hồng thủy vỡ đê, một đi là không
thể trở lại.
Xông vào đầu tiên là con dã trư kia,
thân thể của nó còn chưa tới chỗ con tuần lộc chết, đã bị hai con sói lớn làm
cho bổ nhào, móng vuốt con sói hung hăng cào cấu ở phía trên mình nó, kéo tới
hơn mười đạo vết thương. Đồng thời miệng của bọn sói, phía trước một con, đằng sau một con, đem cổ của đầu dã trư gắt
gao cắn, máu tươi vẩy ra, thuận theo Sói miệng chảy xuống.
Dã Trư ra sức giãy giụa, đầu ngoáy
ngoáy, muốn dùng răng nanh dài của mình , xuyên phá phần dưới bụng của sói,
nhưng mà hai đầu Sói này kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, thấy dã trư muốn
phản công, lập tức thu miệng, hướng về một bên rồi lui lại phía sau. Dã Trư kịch
liệt dãy dụa, điều này càng khiến máu
tươi của nó phun trào, khẳng định sống không nổi.
Một màn này đồng dạng cũng phát
sinh trên thân của dã trư khác, nó không chú ý một cái,yết hầu đã bị cắt đứt, ngã
lăn uỳnh ra đất.
Đàn sói cũng đã gặp phải thương
vong, trong đó có một đầu lão Lang, đang muốn phối hợp với đồng bọn khác tập kích một con Dã Trư thì sau lưng một con Dã Trư lao đến, nó cúi đầu, rồi
mãnh liệt húc lên, lập tức, hai cây răng nanh sắc bén đâm thủng phần bụng lão
lang này . Không chỉ là đâm bị thương lão lang kia, đầu dã trư này còn phẫn nộ vô
cùng ...mà bắt đầu, ngang tàng bạo ngược dùng sức húc húc ngoáy ngoáy, miệng vết
thương lại càng thêm to. Ruột, nội tạng, máu tươi, xen lẫn cùng một chỗ nhầy nhụa
chảy ra.
Cái con sói này chắc chắn không sống
nổi.
Mà ở bên kia, hai con Sói vừa mới đánh
gục một con Dã Trư xong, cũng không biết một trong hai con sói đó có phải xấu số
quá hay không mà móng vuốt vừa trượt
phía trên xuống, lại dính đầu Dã Trư đang cuồng loạn húc, thế là bị húc thủng
ruột.
Mà một con Dã Trư khác, chắc là
không phân biệt được phương hướng, cứ như vậy mà đâm thẳng, "Đ...Ù...N...G...G!"
một tiếng, húc sầm vào một cây đại thụ.
Tuyết "xào xạc" rơi xuống,
nó còn chưa hết choáng váng trong người ,
đã bị một con Sói cắn cho thủng yết hầu.
"LÙ...!"
"Ngao!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng rậm tĩnh mịch, một màn này máu
tanh đến cực điểm, màu tuyết trắng bị nhuộm đỏ lừ, mà trên đấy khắp nơi đều là
ruột nội tạng, cực kỳ đáng sợ ghê gớm.
Hai đại bang phái vừa giao chiến,
Dã Trư liền tổn thất bốn Viên đại tướng, đàn sói cũng đã chết ba con sát thủ.
Song phương tổn thất vô cùng nghiêm
trọng.
Đúng lúc này thế lực của kẻ thứ ba nhìn
đúng thời cơ này bắt đầu xuất hiện.
Con hổ kia thật sự rất thông minh,
nó chọn lấy một con Sói lạc đàn, rón ra rón rén ẩn núp đi qua, ngay tại thời điểm
khoảng cách chỉ chưa đầy 2 mét, đột nhiên lao ra.
Chỉ là đối mặt một con, liền gắt
gao đem giữ lại, rồi cắn đứt cổ con sói, sau đó nó kéo con sói ra hướng bụi cỏ .
Nó cho rằng nó ẩn nấp rất hoàn mỹ, rất giỏi.
Nhưng vẫn bị bốn con Sói phát hiện, chúng nó phẫn nộ
"Ngao" một tiếng, đưa bước chân ra, hướng phía con hổ lớn đuổi theo.
Nhưng đám Dã Trư cũng mặc kệ ngươi có ý định công kích bên nào,
ngươi gọi thêm người như vậy, còn tưởng rằng ngươi muốn cắn ta đây! Lập tức có
hai con dã trư có ý thức nguy cơ rất mạnh liền vọt tới.
Thừa dịp bốn con Sói kia không có kịp
phản ứng, một con Dã Trư liền chọc chết một con Sói, mặt khác một con sói mặc
dù không có bị chọc đến, nhưng cũng bị con Dã Trư đụng cho gãy chân, đây tuyệt
đối là điều mà nó không thể chịu đựng được.
Mà hai con sói may mắn kia không có bị đầu dã trư công kích, phấn đấu
quên mình xông về con hổ có hình thể lớn hơn nó rất nhiều.
Hổ thân là Vương Giả, cảm nhận được
khiêu khích cùng uy nghiêm, đồng thời cũng bị máu tươi cùng chiến đấu kích
thích, thú tính đại phát, liền nhả miệng, buông đầu Sói đang hấp hối kia, liền
xông về hai con sói đang tới.
Nó hung hăng bổ nhào về phía trước
một con Sói, con Sói còn lại thì hướng bên cạnh nó một bước, rồi trốn ra sau
lưng hổ.
Vương Dương ở phía xa thấy một màn
như vậy, lập tức minh bạch đầu Sói chắc chắn xong rồi, mọi người nói hổ có ba đại
tuyệt kỷ, hoặc nói là ba chiêu.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chiêu thứ nhất không có trúng, cũng
sẽ có đệ nhị chiêu, đệ nhị chiêu không trúng, khẳng định có đệ tam chiêu, dù
sao Sói cũng không biết hổ có ba chiêu nối liền.
Sự thật quả đúng là như thế.
Cái con Sói trốn ra sau lưng hổ, chính là muốn nhào tới cắn lén một
cái, nào biết hổ dường như có mắt ở sau
lưng , cái đuôi mãnh liệt hất lên, giống như cái kéo cắt phăng một đường.
Sói rùng mình, hơi cúi đầu, hiểm hiểm
né qua.
Nào có phải vậy, chiêu này của hổ thật
ra chỉ là hư chiêu, nó quẩy đuôi, sau đó theo thân thể nó cũng quay lại,đối mặt
chính diện với Sói,rồi mãnh liệt bổ nhào
về phía trước.
Lần này con Sói căn bản phản ứng
không kịp, bị hổ bổ nhào, yết hầu đã bị cắt đứt.
Vương Dương ở phía xa nhìn đến đây,
thầm than một tiếng, cái con hổ cũng xong rồi.
Chỉ thấy một con sói khác một mực tìm
cơ hội , nhìn thấy con hổ nhảy phốc lên một sát na kia, cũng nhào tới, lúc hổ cắn
đồng bạn trong nháy mắt, nó mở ra miệng của mình, hướng cổ hổ táp một phát.
Hổ hiển nhiên trở tay không kịp, chỉ
có thể dùng thân hất lên, vỗ vào nửa người phía sau của Sói.
Nhưng mà đầu sói lúc này đã cắn được
cổ của hổ, bị vỗ như vậy, lập tức liền kéo theo một tẳng thịt lớn, máu tươi ồ ạt
tuôn ra.
Mà lúc này, lại có thêm hai con Sói
lao đến, từng con từng con thi nhau cắn chết hổ.
Lần này đàn sói tổn thất vô cùng
nghiêm trọng, mười lăm con Sói, trong thời gian thật ngắn như vậy đã chết mười
con, chỉ còn lại có năm con.
Dã Trư cũng không khá hơn chút nào,
vốn là Thập Tam Thái Tử, hiện tại đã thành bảy Anh em Hồ Lô rồi.
Hổ thì càng thảm rồi, vốn định lén
lén lút lút tiêu diệt một con rồi kéo về hang ổ nhấp nháp nhai, hiện tại thì chính
mình ngược lại nằm trong vũng máu, thở ra thì nhiều, tức giận thì ít, khẳng định
cũng sống không nổi.
Còn dư lại mấy con đã giết đến đỏ cả
hai mắt, còn không chịu từ bỏ ý đồ.
Vương Dương biết kế hoạch của mình
đã thành công.
Không lâu sau, rốt cuộc máu tươi đầy
đất, mấy con sói không chết đứng dậy không nổi, nằm trên mặt đất khóc thét, Dã Trư cũng
giống như vậy, kêu lên “rô ..rô”.
Còn sót lại ba con Sói cùng năm con
Dã Trư, chúng nó đánh đã thấm mệt, hoặc là sợ, bắt đầu ăn uống.
Cũng không có ăn bao lâu, song phương lại trợn mắt nhìn,
đều muốn bộc phát chiến đấu lần nữa.
Lần này, chúng nó rốt cuộc nhìn về phía Vương Dương, bởi vì lúc này, chỉ có một
người nhỏ yếu như Vương Dương, bất tri bất giác, đã trở thành cỗ thế lực thứ ba
không thể bỏ qua .
Vương Dương suy nghĩ làm cách nào khiến
cho chúng nó lần nữa sống mái với nhau, vì vậy quyết định cầm lấy tảng đá ném về
phía một con Dã Trư.
Dã Trư bị ném một phát, ảo não kêu,
nhưng không có động tác gì.
Vì vậy chúng nó lại tiếp tục ăn uống,
ăn no rồi, Dã Trư rời đi đầu tiên.
Ba con Sói liếm liếm đồng bọn của
mình, cái con Sói kia lạnh lùng nhìn Vương Dương một lát, rồi cũng lủi thủi đi
mất.
Vương Dương không dám xác định chắn
chắn rằng chúng nó đã rời đi thật hay chưa, liền chờ đợi một chút, thấy khống
có gì, liền cẩn thận từng li từng tí tụt xuống cây, cẩn thận nhìn xung quanh
xem có con nào không. Hắn sợ mùi máu tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú tới nữa.
Hiện tại, đầy đất đều là đồ ăn. Hắn
ý định mang một ít trở về, nhất là hổ, da lông của gia hỏa này Vương Dương thèm
thuồng từ rất lâu, giữ ấm không nói, còn rất khí phách.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, mặc
lụa là gấm vóc ở trên người, chắc chắn là người có thế lực ở phía sau. Thế
nhưng là hắn đi đến bên người con hổ đang hấp hối, vẫn có chút e sợ nó, không
dám tiến lại gần nó.
Hắn muốn mang con Dã Trư trở về, thế
nhưng con Dã Trư nặng hơn ba trăm cân , khiêng vác trên vai đi không nhanh, vạn
nhất bị vài con Sói hoặc là Dã Trư đuổi theo thì phiền toái.
Hắn dứt khoát cái gì cũng không
mang, rất nhanh liền chạy trở về.
Hắn thấy được những người lớn, liền
chỉ về phương hướng vừa chiến đấu xong "Ô ô" kêu lên, những người lớn
nghe rất khó hiểu, còn tưởng rằng dã thú đã đánh tới, liền từng người tụ lại tạo
thành một trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vương Dương thở hổn hển, sao lại
nói không ai hiểu thế này....! liền lôi kéo cha mẹ hướng bên kia chạy.
Mọi người lo lắng bọn họ có nguy hiểm,
đành phải đuổi theo.
Rất nhanh, bọn hắn đi tới vị trí đầu
tuần lộc kia, nhìn một màn trước mắt này liền khiếp sợ đến ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy trên mặt đất là thi thể của
mười một con sói, tám cái thi thể của Dã Trư , còn có thi thể của một con hổ .
Máu tươi nhuộm hồng cả mảnh thổ địa
này, mùi máu tanh nông nặc phả vào mũi bọn họ , nhưng với bọn họ lại chỉ ngửi
thấy được vị thịt!
"Ô!"
Không biết là người nào hoan hô một
tiếng đầu tiên, kết quả là tất cả mọi người đồng loạt đứng đấy hoan hô !
Những thi thể này đủ cho bọn hắn ăn
uống lâu dài rồi, ứng phó với không khí lạnh lẻo còn kéo dài này, là dư xài.
Mọi người chỉ chừa một đầu Dã Trư ở
chỗ này, làm cho động vật khác trước tiên truy tung đến nơi này , ăn xong cái đầu
dã trư này , chúng nó còn muốn truy tung tiếp, sớm đã bị trời tuyết rơi nhiều
này xóa bỏ mùi vị rồi.
Sau đó mọi người liền trở lại sơn động
. Mọi người bắt đầu cắt thịt làm đồ nướng, chuẩn bị có một bữa cơm no đủ.
Vương Dương còn rất là lo lắng, hắn
cầm ba bốn cây đốt củi lửa, rồi tạo một đống lửa nhỏ ở cửa hang nhỏ hẹp, các động vật đều sợ lửa,
bình thường không dám tới gần.
Làm xong đâu vào đấy, Vương Dương mới
nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi ngồi vào bên cạnh đống lửa. Ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều thứ, làm
cho hắn hiểu được sinh tồn là có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu nguy hiểm. Một
chút không cẩn thận, thì có thể bị động
vật nhỏ giết rồi.
Hơn nữa còn đối với những động vật còn mạnh mẽ hơn bản
thân mình quá nhiều, khắp nơi đều là nguy cơ.
Nhưng những điều này cũng không có
đả kích đến lòng tin của hắn, ngược lại làm cho hắn kiên định hơn ý định chế tạo
ra lưới .
Hắn ngửi thấy được mùi thịt nướng thơm phức, quay đầu, trông thấy
những người lớn ôm con của mình, nhảy lên lấy mảnh thịt nướng trên cây, trên mặt
ngập tràn hạnh phúc vui sướng.
Bọn họ không biết không có kế hoạch thành công của mình lúc trước
bọn họ sẽ gặp phải nguy cơ như thế nào. Bọn họ cái gì cũng không biết. Ngu ngốc,
có đôi khi là chuyện hạnh phúc như thế
nào a.
Tối thiểu không giống như bản thân
mình, bởi vì suy nghĩ quá nhiều, mà đi liều mạng.
Bất quá, nhìn mình những bộ dáng
vui sướng hạnh phúc như thế này, bảo vệ được mọi người, tựa hồ như tất cả đều
đáng giá.
Vương Dương nở cao nụ cười, hiện tại
nguy cơ đồ ăn của bộ lạc tạm thời giải trừ, cũng không cần lo lắng đàn sói
cùng bầy heo rừng xâm phạm, mình có thể hảo hảo sống sót qua cái mùa đông này rồi,
ừ, coi như là lễ mừng năm mới.
Một bề trên đem thị đã nướng chín đưa tới cho hắn,
Vương Dương liền tiếp nhận, vui vẻ cắn một cái.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment