TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 17 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ THƯƠNG MÌNH SAU 
 NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI

TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYỆN HOÀNG DUNG
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,

CHƯƠNG 17 : KHÓC VỚI NGƯỜI LẠ


Kì lạ thay bởi những mối lương duyên dùng dằng, mà kẻ này chẳng nhận được gì, người kia cũng không thể trao lại. Thôi thì cứ nghĩ là nợ mà kiếp này đã lỡ gặp nhau đành phải trả hết, trả hết một lần. Cho xong!

Thụy ôm em vào lòng. Tiếng còi xe. Tiếng người rao. Tiếng những đứa trẻ ríu rít. Em khóc như những đứa trẻ. Thụy nói "khóc cho nhẹ lòng em nhé". Mặt biển phẳng hơn sau cơn giông, nước mắt em đã chẳng còn vị đắng. Em ước giây phút này là vĩnh cửu, để biết rằng giữa những nỗi trần đời còn-có-một-người-thương-mình-hết-lòng.

" Em ơi. Thương mình một chút đi. Được không?". 

Tiếng Thụy thỏ thẻ từ đầu dây bên kia đủ làm em chạnh lòng. Mưa ngoài trời rớt vội. Em bỏ lửng cuộc nói chuyện không đâu không cuối với Thụy Mặc cho vài mươi phút sau Thụy sẽ xuất hiện nơi em.

Em chạy ra biển, mưa cuối mua buồn như tình cuối cùng. Em nhớ Khải Hà như điều gì đó thường trực đã định sẵn, chỉ cần ai đến và lay nhẹ thì những nỗi niềm về Khải Hà trong lòng em sẽ tuôn ra như cơn mưa bất chợt.

Hai mươi phút sau. Thụy xuất hiện. Người ướt mèm. Nhưng vẻ phong trần và bụi bặm vẫn vẹn nguyên. Thụy ôm em vào lòng. Khóc đi em. Em cười bảo. Em khóc đã rồi.

Cả hai cùng nắm tay nhau đi dọc bờ biển. Tiếng gió lại đong đưa. Lòng em lại đong đưa. Hơi ấm của Thụy chẳng lấp nổi những khoảng trống ma Khải Hà để lại trong em.

Tháng Tám năm ấy, trời vào cuối thu, lòng người se sắt lại bởi những cơn chuyển mùa. Khải Hà nắm tay em. Đi cùng nhau mãi thế này em nhé. Em nghe tin mình rộn ràng những nhịp yêu thương. Khải Hà từng hứa như thế đấy. Lời hứa vẫn còn vẹn nguyên và vẹn tròn, có chăng năm tháng đã làm yêu thương sứt mẻ đôi phần.

Ngày Khải Hà rời bỏ em. Trời không mưa, mây vẫn xanh. Chỉ có lòng em đang réo rắc lên bởi đoạn điệp khúc li tan. Em thương Khải Hà bằng tình thương trong xanh nhất, để những năm sau này dù chi có bao nhiêu người đến, cũng đều vô nghĩa - kể cả Thụy.

Mà không. Thụy có. Có đôi chút. Nhưng tình thương ấy vẫn chỉ là một vì sao nhỏ nhoi giữa trời đêm bao la, mà Khải Hà đã nằm trọn nơi đấy.

Em cứ yêu đi, yêu cho đến khi nào hết yêu nữa, thì thôi. Câu nói có vẻ đơn giản thế đấy, mà ba năm rồi em chưa thể quên Khải Hà.

Thụy vẫn chờ em.

Chúng ta lại sống như thế mãi cho đến những tháng sau này. Thụy tự nguyện. Thụy bao dung. Thụy chỉ cần em hạnh phúc, kể cả người đem lại hạnh phúc cho em là một chàng trai nào đó lạ mặt. Thụy cũng an lòng.

Khi nào em buồn và tuyệt vọng, hãy dựa vào lòng anh mà khóc. Khóc như với một "người lạ" cũng được.

Thế đấy, trên đời này, sẽ có một người yêu thương chúng ta vô điều kiện, một người không cần bất cứ sự đáp lại nào trong tình yêu. Miễn họ có thể thấy mình hạnh phúc là họ hạnh phúc. Miễn họ có thể chở che, san sẻ cùng mình những đớn đau khi mình mệt nhoài là họ cảm thấy an lòng rồi. Một người biết tất cả về trái tim mình, chưa bao giờ hướng về họ, mà dù có cũng chẳng phải là khái niệm yêu đương, chỉ mơ hồ như sương khói. Họ cam tâm tình nguyện đi bên lề cuộc sống mình để bao bọc đến suốt cuộc đời. Đó chẳng phải cao cả gì, chỉ đơn thuần, họ biết rằng mình là nguồn sống duy nhất trong cuộc đời họ.

Bởi thế, chúng ta đừng ôm khư khư bóng hình người cũ mà vô tình lãng quên hay không nhận ra một người yêu thương vô bờ bến đang ở ngay bên mình. Cho họ một cơ hội, la cho chính mình một lần nữa được yêu thương!

*********
EM CHẤP NHẬN, EM BUÔNG TAY, EM NHƯỜNG YÊU THƯƠNG
Em kể anh nghe chuyện này ...!

Em chấp nhận. Em buông tay. Em nhường yêu thương.

Điều duy nhất để em từ bỏ mọi thứ là vì em yêu hai người hơn bản thân.

Lúc em nhìn vào mắt Đăng, ánh lên niềm hạnh phúc ngập tràn mỗi khi nhắc đến anh. Đăng yêu anh hồn nhiên đến lạ.

Em tự hỏi. Em có yêu anh hết lòng như thế?

Lúc em nhìn vào mắt anh, em chẳng còn quan trọng, hay có chăng sự quan trọng ấy đã được chuyển nhượng sang Đăng.

Em không trách anh, không trách Đăng. Có chăng số phận đã vô tình để ba chúng ta gặp nhau trên con đường định mệnh. Mà em. Mà Đăng. Mà anh. Ai cũng biết tình yêu thì không bao giờ sớt chia, không bao giờ một trái tim xé nửa. Trong khi, anh có còn yêu em để dành một phần nhỏ ở tim.

Anh nắm tay em. Mình dừng lại em nhé. Em gật đầu mỉm cười. Có lẽ anh không ngờ rằng tốc độ của cái gật đầu ấy sao nhanh đến thế. Vì ít ra anh cũng không dối em đến độ sau tình yêu rồi cả hai chẳng thể nào nhìn mặt nhau trên phố.

Đăng nắm tay em. Đăng xin lỗi. Em ôm Đăng vào lòng. Hạnh phúc Đăng nhé. Đăng khóc. Em khóc.

Tuổi thơ của cả ba chúng ta, nó như một bức tranh thần tiên. Lung linh và nhiều màu sắc. Chúng ta lớn lên, cùng nhau đến trường, cùng nhau vui chơi, cùng nhau lân la vào những buổi chiều muộn. Chúng ta - ai cũng đủ quan trọng để gìn giữ mối quan hệ này. Để em. Để Đăng. Để anh. Phải lặng im một khoảng thời gian dài. Em cố giữ anh. Anh cố yêu Đăng.

Khi em biết Đăng cần anh hơn em ( mà anh có biết em cũng cần anh ). Đăng cần che chở và bảo vệ ( mà em cũng cần chở che và bảo vệ ). Thế nên em không muốn cả ba phải tự dối lòng mình.

Em dối lòng là chẳng có gì xảy ra.

Anh dối lòng là anh yêu em.

Đăng dối lòng chúc phúc cho tình yêu hai ta. Khi em thấy Đăng khóc, những giọt nước mắt đắng nghét sau nụ hôn anh dành cho em. Đến khóc, mà cũng lén lút thì đau lắm anh nhỉ.

Khi em thấy Đăng cười, đó là lúc anh lau vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho Đăng. Mọi thứ bình yên vô cùng.

Khi em chẳng cảm nhận nổi nụ hôn anh trao còn mãnh liệt, là lúc em biết môi em nên khép lại bởi những vội vã. Đăng cần anh hơn em.

Khi em biết cái ôm từ anh cũng không mang hơi ấm của những ngày trước, thậm chí nó còn lạnh hơn những ngày thơ ấu. Đăng đang lạnh.

Khi em biết những điều anh làm, chỉ còn lại là thói quen. Khi tình yêu không còn xuất phát từ vô thức mà mọi thứ đã lập trình sẵn thì bên nhau làm gì anh nhỉ.

Em nắm tay Đăng đặt lên bàn tay vững chãi của anh. Em tra vào tay Đăng chiếc nhẫn, đáng lẽ phải thuộc về Đăng từ lâu lắm rồi.

Em mỉm cười, thật tâm chúc phúc!

*********
NƠI ANH ĐẾN

Một thời em vẽ vời mơ ước Nơi anh đến là triền miên nỗi nhớ
Em góp mình vào khoảng nhỏ tim anh.


Mặc những sương gió ngoài kia có dày thêm chút nữa
Mặc những đông sang có cứa nát tay em bằng những lời hẹn ước
Rồi ta...
Cứ mặc đời nhau.


Anh là gió
Thổi tung những khoảng lặng mơ hồ,
Những lằn ranh của chống chếnh đêm đen.


Em trườn mình qua khúc nhớ thương
Đứt quãng ...

Cuộc đời được mấy lần thấm lại
Để em biết thời gian đã chẳng còn đủ sức...


Một bàn tay nào
Một thời yêu nào
Cứ gắng gượng những mảnh vỡ
Tan ra
Em lại nép mình vào bước người đi.

*******
NHỮNG NGÀY MƯA
Những ngày mưa, 

Em kể chuyện tình mình bằng nỗi đau luồn qua kẽ ngón
Hình như có vài điều không đúng ngay lúc chúng ta bắt đầu.
Vậy mà tháng năm dài gấp hai lần anh đi
Em tìm mãi vẫn không ra.


Những ngày mưa, 

Em nghe đi nghe lại bản nhạc xưa đến nhàu nát con tim
Kí ức về anh in đậm hơn cả những bộ phim kinh dị
Rõ đến từng chi tiết - ám ảnh em mỗi đêm.


Những ngày mưa,

Em tự huyễn hoặc có bàn tay anh đang níu lấy tay em rõ mồn một những nỗi đau hiện hữu
Ừ, làm gì có một bàn tay
Đã từng!


Những ngày mưa,

Em hát vu vơ những câu mình chẳng rõ
Nghe tiếng còi xe trước nhà, lại giật mình tưởng anh
Em ôm mặt khóc như mưa...


Những ngày mưa... 

Buồn đến đau lòng!

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.