TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 19 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 19 :HAY MÌNH VỀ NHÀ ?
Hay là mình về nhà
Bỏ lại những được - mất ngoài kia
Bỏ lại khuôn mặt mà mỗi ngày gồng
lên vì thật giả vô an.
Hay là mình về nha
Ăn cơm má nấu, ngủ võng má đưa
Chỉ nghe những lời kể xưa lơ xưa lắc
về mối tình đầu của má.
Hay là mình về nha
Trút nỗi buồn như cơn mưa giật mạnh
Cho vương vãi những hoài nghi mà cuộc
đời lỡ vướng.
Hay là mình về nha
Với má.
*********
CHÀNG TRAI THÁNG 6
Bỏ đi em... vết bụi trần, hoài công
làm chi
Nắng sáng nay còn dong dài trên nẻo
đường thương nhớ
Em đừng kiếm tìm những ngày đã cũ
Để kí ức ngủ vùi cho qua hết chông
chênh.
Anh sẽ ôm em, sẽ kể cho em nghe về nơi nào xa lắm
Có những cánh chim trời bay miết mà
không mỏi
Cũng như chúng ta có những lần bão
giông ùa đến
Quỵ ngã - buông xuôi - rồi đứng dậy,
chẳng đau!
Tháng Sáu - anh sẽ viết tình ca
Viết những ước nguyện còn nằm sâu
ngực đỏ
Viết những ngày chỉ toàn oải hương,
và em, và anh
Chúng ta mặc cuộc đời trên đôi dòng
xuôi ngược.
Tháng Sáu - anh chỉ cần ôm em là đủ
Cơn mưa có ướt mèm quá khứ
Nắng có bưng người trên đoạn đường
xa vắng
Nhưng chẳng lay nổi với con tim
này!
Em hãy tin chàng trai tháng Sáu!
Đã đi qua ngọt - bùi - cay - đắng
Đã ôm trọn bao hao gầy vỡ nát
Để chắt chiu những niềm tin thật nhất.
******
NGÀY 31 THÁNG 9
Cơn bấc đầu mùa luồn nỗi đau qua
khe cửa
Mắc kẹt tim em những cuối ngày thiếu
nắng
Tự mình vùi niềm tin vào chông
chênh mấy độ
Thấy một nửa đang khóc
Một nửa của ai bỏ quên
Em chửi thề - những câu lãng xẹt
Nỗi đau bản năng đầu đời.
Nhớ ngày 31 tháng 9
Em bật cười
Chẳng thể đếm nổi những dài - ngắn
đan xen
Chiếc áo len sờn màu,
Đôi găng tay bị lũ chuột nhấm cả những
niềm riêng
Em tự trần tình về lí do nào đó
Có anh cũng được. Không anh cũng được
Ngày 31 tháng 9 đã trở thành bất hủ.
Em đi lại con đường,
Nghe lại bản nhạc xưa,
Nắm lấy tay anh,
Gọi anh !!!
Trách tháng năm chẳng chờ chúng
mình chút nữa
Phút giây anh tra vào niềm tin cuộc
đời
Mà định mệnh đành lòng cắt đứt.
Một mình giữa phố
Em ghét cái cách người ta kêu nhau
bằng cưng,
bá vào vai nhau,
hôn nhau.
Giá có anh, em đã không tủi thân
Giá có anh, em hạnh phúc gấp ngàn lần
họ
Nuốt định mệnh mà cuộc đời bắt mình
phải gồng mình gánh chịu.
Ngày 31 tháng 9
Lưng chừng mùa cưới
Em mặc váy hoa, đóa oải hương thơm
ngát
Tựa vào vai anh, nghe anh kể về
truyền thuyết Paris
Thật gần. Hẳn đã xa.
( Làm gì có ngày 31 tháng 9. Phải
không anh? )
************
RỒI MỘT NGÀY
Rồi một ngày trời không có nắng
Chỉ còn lại nỗi nhớ đung đương
ngoài ô cửa
Có người hỏi em về chuyện hai đứa
Nhoẻn miệng cười, đã qua rồi... còn
đâu.
Rồi một ngày anh vương hết âu sầu
Khi đã lỡ yêu một người như thế
Những lỗi lầm, dài hơn cả cuộc đời
Biết trả sau đây cho lòng thôi
chênh vênh.
Rồi một ngày đi trên đường phố nhỏ
Thấy thênh thang hơn thế giới rộng
to
Bàn tay... từng kề vai siết chặt
Vẫn còn nguyên, mùi kí ức tròn đầy.
Rồi một ngày em thôi chờ đợi nữa
Câu "cùng trời cuối đất"
mênh mông quá
Trái tim em cần sưởi ấm ngày đông
Nên đành lòng, hẹn hò cô đơn.
***********
ANH VỀ ĐI...
Anh nói chi khi tình tan vỡ
Hãy về đi người ấy đang chờ kìa
Có níu giữ hay buông tay, cũng vậy!
Tiếc làm gì những chuyện đã xa xôi.
Anh lấy cớ gì mà dùng dằng nỗi nhớ
Cô ấy đang chờ, khóc ướt cả đôi mi
Em... đã qua rồi thời ngây ngô tin
vội
Có anh, hay không cũng chẳng nghĩa
lý gì....
**********
GỬI EM, NGƯỜI THỨ BA TRONG CUỘC TÌNH CHỊ!
Chào em, cô gái có thân hình xinh xắn!
Cô gái mà chị chưa bao giờ hân hoan khi em bước vào cuộc đời chị.
Chị xin lỗi vì những lời chị nói chắc sẽ khiến em đau lòng hoặc sẽ tổn thương ghê lắm. Bởi em biết đó, chị cũng là phụ nữ, mà phụ nữ nếu chẳng ghen thì coi như họ có yêu đương gì người đàn ông của họ đâu. Nhưng em cứ yên tâm, chị sẽ chẳng ghen tuông tầm thường, chị chỉ mong em có thể hiểu và ít nhiều cảm nhận được điều chị nói. Vì chúng ta đều là đàn bà. Vốn đàn bà sinh ra đã khổ, hà cớ chi hai kẻ đàn bà lại gây đau đớn thêm cho nhau. Đúng không em?
Em đến bên anh ấy lúc anh ấy đã có
một bến đỗ bình yên nơi chị. Em chấp nhận làm nhân tình. Chị chấp nhận nén nỗi
đau. Vì chị nghĩ rằng anh ấy đôi lúc "chán cơm thèm phở" nên chị luôn
cố gắng để níu kéo anh ấy trở về. Vì chị nghĩ rằng dù gì chúng ta cũng là phải
yếu nên rất dễ mềm lòng, có lẽ anh ấy đã dùng mật ngọt để làm em sa lưới. Nhưng
càng ngày em đã quên mất xuất phát điểm của mình ở đâu. Em nên nhớ nhân tình suốt
đời vẫn mãi chỉ là nhân tình em nhé. Chị không ngạo mạn khi nói ra những lời
như thế. Chị chỉ hiểu thấu cùng người chung chăn gối với chị suốt 10 năm qua. Ừ
thì em cũng đã lên giường với anh ấy. Ừ thì anh cũng hứa hẹn dài lâu với em.
Nhưng em có còn nhớ sau cuộc ái ân là anh ấy vội vàng mặc áo vào và nhanh về
nhà với chị.
Em nói anh ấy yêu em nên mới dẫn em đi du lịch, xem phim, ăn uống. Vậy chị hỏi em có thằng đàn ông nào muốn lên giường với người phụ nữ khác mà không "đầu tư" bao giờ.
Chị thấy thương em khi mỗi ngày em cố gồng mình để chị phải ghen tức. Nhưng em ơi chị đã qua rồi cái thời ghen tuông dữ dội. Nếu em gặp chị cách đây 7 8 năm trước, chắc em đã không có một ngày bình yên rồi.
Nhưng ở từng tuổi này, khi đã làm mẹ,
làm vợ, làm một người bạn đời, chị tin vào chữ Duyên và chị sẽ cố gắng giữ anh ấy
ở lại bằng trái tim.
Nếu như chị không đủ sức. Anh ấy muốn
đi. Chị chấp nhận.
Còn em, hãy biết vị trí mình ở đâu trong
mối quan hệ này nhé!
Chào em, cô gái đã yêu chồng chị!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment