TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 20 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ THƯƠNG MÌNH SAU 
 NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI

TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYỆN HOÀNG DUNG
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,

CHƯƠNG 20 :ĐÃ QUA THÁNG NĂM VỘI VÃ


Đã qua rồi thằng năm thường người vội vã

Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình

Tự lau khô những hằn dư ngày cũ

Tự thương mình sau những phút lặng thinh.


Anh còn đâu của riêng một bóng hình

Trái tim nhỏ đã chia nhiều phần khác

Phần người thì lớn mà phần em thì bạc

Em chỉ nhận về cay đắng và xót xa.


Anh đừng buồn vì những điều đã qua
Em hiểu mà, em hiểu mà... hiểu hết!

Việc khó khăn là ở nơi anh cả

Về đi anh, cô ấy đợi trước mà...


Em không cần anh nữa đâu anh

Không cần gì một người như thế

Anh đi đi, rồi tự em có thể

Thương lấy em cho hết cõi đời này.

***********
SAU NÀY CON LỚN LÊN
Sau này con lớn lên, con sẽ biết được nhiều thứ ngoài cuộc đời kia không như con từng nghĩ. Một thế giới con từng tô hồng trên quyển tập tô thuở bé, giờ sẽ pha lẫn những gam màu đen xám. Những con đường con đi, những thành phố con qua, những người con gặp - trái tim con sẽ vội vàng bơ ngỡ.

Sau này con lớn lên, cuộc đời "méo xẹo" sau những nụ cười thật giả vô an, những ánh nhìn dò xét, những lời đường mật như lưỡi dao cứa nát niềm tin con.
Sau này con lớn lên, con lại học cách "chơi trò đeo mặt nạ" như thuở lên ba. 

Con biết được một người không thể sống an yên suốt một đời khi mà cuộc đời quá nhiều thương tâm.

Sau này con lớn lên, niềm tin trong lòng con sẽ vơi dần đi. Con không thể đặt hết tấm lòng cho bất cứ người nào được. Bởi sẽ có người chà đạp lên niềm tin thơ ngây của con mà bước đi.

Sau này con lớn lên, nước mắt sẽ trở thành một thứ quá xa xỉ. Thuở bé khi con vấp ngã con có quyền khóc thỏa thích. Nhưng khi trưởng thành con phải học cách giấu đi những nỗi đau vào tận tâm can. Cuộc đời là cuộc chiến, con không thể cho đối phương thấy con rơi lệ.

Sau này con lớn lên cuộc đời sẽ dạy con nhiều thứ mà bố mẹ, sách vở không thể mang đến cho con.

Cứ sống là chính mình và vững lòng con nhé!


*********
MẸ ƠI! CON ĐỒNG TÍNH!
Mẹ! Suốt hơn 20 năm qua con đã sống rất cô độc. Con nén hết tất cả những nỗi đau, bực dọc của bản thân vào tim. Nhiều khi con muốn quỵ ngã giữa cuộc đời bao la này.

Mẹ! Cảm giác phải giấu giếm bản thân, phải sống như phận tầm gửi, thực sự không dễ dàng chút nào. Nhiều lúc con muốn nói ra tất cả nhưng rồi con không đủ can đảm, con lại sợ, con lại cô độc. Mẹ biết không, sự cố được ngay trong chính ngôi nhà mình ở, con đường mình đi và những người thân xung quanh thì còn gì đáng sợ và đáng thương hơn nữa.

Phải không mẹ?

Nhiều lúc anh tự hỏi con chỉ muốn sống một "cuộc đời bình thường" nhưng sao khó quá. Nhiều lúc con tự hỏi kiếp trước con đã gây ra lỗi lầm gì để kiếp này phải gánh chịu một cuộc sống "không bình thường" thế này. Con tự trách chính mình không đủ dũng cảm để đối mặt, con là một đứa hèn nhát và tệ hại với chính cuộc đời con!

Thế là con lại ôm một khối cô độc lê mãi theo những ngày tháng hoang tàn vụn vỡ.

Đêm nay con khóc nhiều lắm. Ngày mai khi nắng lên, con lại đeo thêm vài lớp mặt nạ để ngạo đời đã đối xử tệ bạc với con! Ngày mai, dù lòng có đang quặn thắt nhưng môi vẫn luôn mỉm cười trước đời đao gươm này!

************
TẠM BIỆT ANH, EM PHẢI ĐI...
Trong tình yêu, câu nói đau lòng nhất đó chính là Tạm biệt. Và anh, người đàn ông em yêu hơn bản thân mình, hôm nay em sẽ phải nói lời tạm biệt ấy.

Tạm biệt, không hẳn người ta không còn yêu nhau nữa, mà đôi khi cuộc đời có nhiều ngã rẽ, hết duyên phận thì phải chia đôi. Chúng ta không bước tiếp trên cùng một con đường, em trả anh về sự bình yên vốn có, đó là gia đình, là vợ con, là tiếng cười sum vầy quanh bữa cơm sau một ngày dài mệt nhọc. Còn em,  gom hết thương yêu anh trao tặng để an ủi chính mình chuỗi ngày chênh chao phía trước khi bóng anh khuất dần sau chuyến tàu đêm của cuộc đời.

Tạm biệt anh, người đàn ông đã cho em biết yêu thương là có thật, dẫu yêu thương đó không kéo dài và bền lâu.

Tạm biệt anh, những đêm ôm em vào lòng, những lần cho em tựa vào đôi bờ vai vững chãi ấy để biết mình dù có đau thương, dù có khổ tâm đến mấy thì vẫn còn anh, còn một vòng tay!

Tạm biệt anh, người mang cả mùa xuân đến bên cuộc đời. Năm tháng đã qua sẽ là hồi ức em không thể nào quên được. Người ta buồn vì đi cả một đời mà vẫn không tìm thấy một chút tình yêu chân thành. Thế nên, em cam tâm chấp nhận một đoạn tin ngắn ngủi, vì ở đấy anh đã cho em biết hạnh phúc giống như một cơn mưa. Hẳn những ai đi dưới mưa cùng người mình yêu, thì dù cho có lạnh đến nhường nào, tim vẫn luôn ấm áp và an yên. Nhưng, có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi, giống như chuyện anh và em!

Tạm biệt anh, em đã thôi những tháng ngày muốn anh là của riêng em. Đó là khoảnh khắc mỗi khi nhắc đến chị ấy, ngón tay anh lại xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay. Dù đã nhiều lần anh nói, anh hứa, khi nào con cái lớn lên, anh sẽ ly dị. Nhưng anh biết không, giây phút anh nhắc về chị ấy, mắt anh long lanh, giống như khi em nhắc về anh với lũ bạn thân, mắt em ánh lên niềm hạnh phúc khôn nguôi. Em hiểu rằng, đó cũng chỉ là một lời hứa cho em yên lòng. Và em, cũng chẳng có bất cứ một lý do nào để trách móc anh. Ngay từ đầu, mối quan hệ này; em là người đến sau. Vậy nên, thay vì trước đây em sẽ !n phận với vai trò của nhân tình, thì hôm nay em quyết định rời xa anh, rời xa người đàn ông đã cho em một lần yêu!

Tạm biệt anh, góc phố em qua, con đường em đi, trái tim em, cõi lòng em, nước mắt em, nụ cười em và cả hơi thở em, bất cứ nơi đâu cũng có mùi vị của anh. Thứ mùi vị khiến em phải nghiện, phải ám ảnh nhiều đêm vắng anh. Em biết nhiều năm sau, dù cho có bất cứ người đàn ông nào đến bên đời em, thì anh vẫn mãi mãi là người đầu tiên cho em biết được rằng hạnh phúc là có thật!

Tạm biệt anh, giây phút em muốn ra đi anh đã không níu kéo. Có lẽ anh biết mối quan hệ của chúng ta rồi sẽ không thể đi đến đâu. Có lẽ anh biết em đã mệt mỏi lắm rồi. Và có lẽ em biết, chị ấy cũng đang mong ngóng trái tim anh quay trở về. Em cũng là phụ nữ, cũng ích kỷ, cũng mong manh, cũng yếu mềm. Nhưng em sẽ không dùng bất cứ điều gì để níu chân anh khi mà em biết anh chẳng thể nào buông bỏ đi gia đình. Và em, cũng không muốn mình trở thành tội đồ trong cuộc tình này.

Tạm biệt anh, em phải đi!
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.