TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 12 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 12 :NHỮNG NGÀY SAU CHIA TAY
Cảm giác đau khổ nhất không phải là
lúc nhận được câu nói chia tay từ một người mình yêu hết dạ. Mà đau khổ nhất chính
là những ngày sau khi chia tay.
Những ngày sau khi chia tay, người
ta bắt đầu học cách cuộc sống này như mất đi một nửa, lỗi đi từng nhịp thở, vắng
bóng một bàn tay, hụt hẫng một cái ôm đến đau lòng.
Những ngày sau khi chia tay, người
ta nhớ da diết tiếng nói quen thuộc, nụ cười thân thương.
Những ngày sau khi chia tay, người
ta đi lại con đường cũ, quanh qua hẻm nhỏ, vào quán ăn xưa... quên! Gọi hai phần
rồi ngồi bật cười như kẻ bị điên, tối ngủ cứ chờ hoài tin nhắn, sáng dậy muộn
giờ vì chẳng ai đánh thức.
Những ngày sau khi chia tay, ra đường
cứ thấy dáng ai hao hao, giọng nói hao hao là con tim bỗng nhói đến vô cùng.
Những ngày sau khi chia tay, người
ta không còn khóc, không còn buồn, vì những điều ấy đã trở nên xa xỉ khi mà con
tim đang cần thời gian để chữa lành.
Những ngày sau khi chia tay, đàn
ông hút thuốc nhiều hơn, đàn bà nhốt mình trong phòng rồi khóc.
Những ngày sau khi chia tay, vô
tình nghe bản nhạc xưa là tay chân rụng rời.
Những ngày sau khi chia tay, bắt đầu
họ sẽ hình thành nên cảm giác sợ, sợ những người đến sau, sợ phải mở lòng, sợ
phải đổ vỡ chồng chất.
Những ngày sau khi chia tay, khủng
khiếp như thế đấy!
*********
ANH CÓ BIẾT NỖI CÔ ĐƠN ĐƯỢC TÌNH BẰNG GÌ KHÔNG?
Nỗi cô đơn được tính bằng những năm
tháng không anh. Một mình em phải cố gắng lo liệu cho bản thân. Một mình em phải
tự gói ghém cho trái tim mình, vì sợ rằng những yêu thương về anh lại đổ vỡ
trên dòng đời tấp nập.
Nỗi cô đơn được tính bằng những bước
chân quen thuộc, trên con đường quen thuộc, bỗng trở nên quá xa lạ. Em rẽ hướng
nào, đi lối nào cũng thấy anh, thấy em, thấy nhớ thương đong đầy. Đôi chân này
mệt rồi anh ạ!
Nỗi cô đơn được tính bằng những buổi
sáng thức giấc, thói quen cũ được ai đó hôn nhẹ lên má, nói những câu nói dịu
dàng. Bỗng dưng trống rỗng đến đáng thương. Chỉ có mình mình giữa căn phòng trống
vắng, tự ôm ấp, tự an ủi cho chính những niềm đau của bản thân.
Nỗi cô đơn được tính bằng những
ngày lòng hoang du đến độ chạy xe giữa dòng đường rộng lớn mà không biết đi
đâu, về đâu. Mùi khói thuốc cuộn tròn vào mùi cũ. Chợt thèm anh. Thèm anh của
ngày xưa.
Nỗi cô đơn được tính bằng những buổi
chiều, vào quán, kêu hai tách, nâu đen cho anh, nâu sữa cho em, nghe lại bản nhạc
xưa, đọc lại quyển sách cũ, chỗ ngồi cũ vẫn còn hơi ấm thân thương.
Thế mà chỉ một mình em gặm nhấm cơn
buồn đến lạ.
Cô đơn là thế đấy anh ạ!
*********
HẠNH PHÚC CÓ THẬT!
Đôi khi em muốn bỏ hết tất cả để
cùng đi với anh. Kệ, đi đâu cũng được. Em chán ngán những tháng ngày dở dở ương
ương, em chán phải gồng mình đeo hàng tá lớp mặt nạ, em chán những còn đường đã
mòn in những bước chân, em chán những ánh nhìn thật giả vô an. Em chỉ cân
anh... thế gian này đủ bình an rồi.
Em - đã sống những ngày tháng chưa
bao giờ là vui, chưa bao giờ là em... cho đến khi gặp anh. Cùng anh đi một đoạn
đường ngắn, uống một ly cà phê vỉa hè mà chiếc ly ngả đen màu, ăn một tô mì lề
đường cũng cảm thấy hạnh phúc.
Em chợt nhận ra cuối cùng người ta
sống trên đời này, hạnh phúc - là thứ người ta tìm kiếm và đáng buông bỏ tất cả
để níu giữ. Và với em... anh là hạnh phúc ấy, bình yên - giản đơn.
Hạnh phúc - chỉ có thể cảm nhận, và
em đã nhiều đêm bất an vì sợ một sớm mai tỉnh dậy chợt anh không còn bên
cạnh nữa. Em chỏng chơ giữ một mớ hoang mang vô định. Em làm sao để sống tiếp?
Anh, được đi bên anh, sống những
ngày tháng cùng anh, em trở về là chính mình không hề tô vẽ.
Anh rất ít khi ôm em, chỉ khi nào
em cảm thấy bất lực nghiệt ngã anh mới ôm em. Cái ôm chặt đến mức em không thở
nổi. Anh rất ít khi hôn em, anh bảo bờ môi anh đã cằn khô những vết bụi trần, sợ
làm em đau và tổn thương. Bàn tay anh chai rám vì lái xe hàng nghìn cây số, anh
phiêu diêu và vô định. Anh không thuộc về ai. Kể cả những lúc bên anh, em cảm
thấy anh như cơn gió - luôn trong trạng thái phập phồng lo sợ mất anh.
Em gọi anh là chàng trai của nắng -
gió - phong sương, của quá khứ và tương lai, của hôm qua và hôm nay, của nụ cười
và nước mắt. Và... chỉ của riêng em.
Hạnh phúc nếu đem ra đong đếm thì hạnh
phúc đâu còn bền chặt, dài lâu. Anh, nói rằng hãy sống hết mình cho hôm nay,
yêu nốt hôm nay. Chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Thế là em bỏ tất cả để đi cùng... hạnh
phúc có thật phải không anh!
********
HÃY ĐỂ NGƯỜI CŨ NGỦ YÊN!
Mỗi người, trong đời, đã ít lần có
những quyết định không ngờ tới. Vậy nên việc chúng ta không đi cùng nhau đến cuối
đất cùng trời, cũng là bình thường!
Không trách.
Không than.
Chỉ hối tiếc về một thời thanh xuân
đã dốc lòng yêu thương để trao trọn, nhưng cuối cùng chúng ta toàn nhận về
thương đau!
Anh và em, cuối cùng cũng không qua
khỏi ngưỡng thử thách, để cả hai buông tay chơ vơ giữ chông chênh bao la.
Anh đi về những ngày không có em,
đi tìm người cũ để thở than, để ủi an, để an yên. Còn em, biết tìm ai khi đã
xem anh là một phần sống, là hơi thở, là mặt trời chiếu sáng cõi đời mình.
Chúng ta, đã từng bên nhau, rồi đi
qua nhau, rồi để lại thương đau, bao nhiêu em cũng giữ lấy, miễn tất cả hồi ức ấy
là của anh, một khắc em cũng không quên. Bởi em hiểu mình cần nhớ để sống tiếp
những tháng ngày không có anh bên cạnh.
Tháng Bảy, mưa bất chợt, kí ức bất
chợt, tất cả chỉ là bất chợt nhưng nỗi đau âm ỉ, chỉ cần chất xúc tác nào nhỏ
nhỏ đủ khiến trái tim mong manh phồng lên vết tích tàn dư.
Em, tự đắp chăn khi cơn mưa kéo đến
giữa đêm, tự vòng tay ôm chính mình khi cảm thấy lạnh lòng, tự nhắc nhở bản
thân rằng...
Hãy để người cũng ngủ yên...đi nhé!!!
**********
CHÚNG TA VẪN SỐNG DƯỚI MỘT BẦU TRỜI
Có điều đã không còn đi chung con
đường, không còn nắm tay nhau để hiểu rằng ai rồi cũng sẽ trở về với khái niệm
hạnh phúc - cô đơn. Sự luân chuyển tuần hoàn ấy sẽ kết thúc khi có ai đó tự
nguyện, khi có đó dẹp bỏ những nhỏ nhen thường tình để nắm tay người còn lại đi
hết quãng đường.
Nhưng. Cũng có khi lại không. Nhiều
người vẫn đi tìm, mất cả một đời mà họ chẳng thấy người mình yêu thương để trói
lòng chung thân.
Nhiều khi mình yêu người này rồi lại
muốn yêu thêm người nữa. Bởi người này chưa cho mình cảm giác anh yên mà người
nữa lại chia tay che chở. Đôi lúc mình tự hỏi mình có ích kỷ, có bất công với
người này. Nhưng. Rồi lại thôi. Lại nghĩ rằng, bởi nếu người này yêu mình hết dạ
thì lúc mình quay đi đã không im lặng chấp nhận như thế.
Là sao cũng được, nhưng mình ghét
cái cách buông xuôi trong tình yêu. Bầu trời rộng lớn để chứa hàng tỉ trái tim,
mà mỗi trái tim đôi khi cũng phũ phàng đành lòng xẻ đôi, xẻ ba. Thì cớ gì đã là
của nhau, đã tin vào một phần sống trong nhau. Rồi lại buông tay nhau.
Một lần
buông là buông luôn. Cái nắm tay lần nữa có khi sẽ vụng về hơn lần đầu yêu
thương. Hoặc cũng chỉ gượng gạo bởi những chắp vá của hai con tim - ít nhiều sứt
mẻ lòng tin về nhau.
Anh yêu người ấy. Anh yêu người
này. Chúng ta lại mở lòng để đón nhận yêu thương khác. Nhưng... em nhé, trong
tình yêu không có chỗ cho những kiểu quen nhau đại loại vì người ta có những điểm
giống anh , bởi nếu đã buông chớ đừng tìm cái hao hao cũ cũ ấy. Mình cũng
đau mà người cũng đau. Em đừng chúc anh những câu rằng "anh hạnh phúc
nhé". Khi mà trong lòng mỗi chúng ta còn mang một nỗi hoài nghi.
Buông thì cứ buông thôi. Có vô tình
gặp nhau cứ mỉm cười.
Đủ rồi!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment