TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 11 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ THƯƠNG MÌNH SAU 
 NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI

TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYỆN HOÀNG DUNG
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,

CHƯƠNG 11 :TUỔI 28 CHỈ CẦN BÌNH YÊN


Tuổi 28, khi vừa trải qua mối tình thứ ba trong đời, tôi nhận ra tình yêu không hề mang những dư vị ngọt ngào như chiếc bánh socola anh dành tặng tôi vào một sớm đầu đông.

Tôi không còn mơ mộng nhiều về ngày mai, mà chỉ đếm hạnh phúc hiện có từng giờ từng phút. Phải chăng khi đã trải qua quá nhiều những khổ ải bi lụy, người ta không còn thiết tha mơ tưởng đến một chặng đường dài. Chỉ cần hiện tại có thể nắm tay nhau, chân thành với nhau là được rồi.

28, làm tình cũng không còn cuồng nhiệt hay vội vã, lâu lâu trong những cuộc mặn nồng bỗng thấy tim mình nhoi nhói, mắt cứ chực trào về người cũ, đôi tay được siết chặt bởi người đàn ông đang nhịp nhàng trên từng hơi thở mà lòng bỗng hoang hoải nhớ về thời xa xăm - về một người đàn ông khác.

Người ta hay nói rằng nếu làm tình xong, người đàn ông nào mặc áo vào cho bạn thì hãy lấy họ làm chồng. Tôi bật cười, thế thì chắc mình đã trải qua hai ba đời chồng rồi nhỉ. Khi đang yêu thương, ai chẳng thế. Việc mặc áo cho nhau sau lúc làm tình xong, đôi khi chỉ là thủ tục, là trách nhiệm của đàn ông. Hành động đó không thể nào đo đạc, minh chứng cho tình yêu dài lâu. Hết yêu rồi người cũng quay đi - ta cũng bơ vơ. Thế thôi!

28, khi nghe những lời nói "anh yêu em vô cùng", "em là duy nhất trong cuộc đời anh". Nghe cứ xào xạo làm sao. Thay vì nói những lời sáo rỗng như thế thì làm ơn hãy đến đúng giờ mỗi khi hai đứa hẹn cùng nhau, hãy về nhà ăn với nhau bữa cơm, hãy nắm tay nhau khi qua phố đông người, hãy ôm nhau ngủ, hãy tha thứ những làm lỗi cho nhau. Không cần nói những lời yêu trực tiếp kiểu sến súa ấy, chỉ cần làm được những điều đối phương cảm thấy yên lòng và vững tâm, được rồi.

28, nhiều khi đi cùng người mới mà trong đầu người cũ cứ luẩn quẩn như trận đồ bát quái không lối thoát. Không dám so sánh, nhưng sao đi tới đâu, ăn cái gì, ngồi quán nào, hình ảnh người cũ cũng hiện lên. Nếu ngày xưa như thế chắc tối về sẽ nhắn tin cho người mới bảo rằng mình chia tay vì em còn yêu người cũ. Nhưng giờ thì không, cố dằn lòng lại, và nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, khi ai đó đã tạo nên hồi ức sâu đậm trong lòng mình. Mà dù cho đậm sâu cũng chỉ là "hồi ức". Nếu bây giờ mình từ bỏ người mới thì người cũ - và mình, cũng chẳng thể tạo nên hồi ức lần thứ hai.

Đã đi qua hơn một phần ba cuộc đời, đã trải qua hết tháng ngày thanh xuân, giờ chẳng cần một con đường dài huyễn hoặc. Chỉ cần thật lòng và yên bình trên đoạn trường cuộc đời là đủ.

********
 ĐÔI KHI ANH CHẲNG CẦN LÀM GÌ HẾT

Đôi khi anh chẳng cần làm gì hết. Anh đừng tiến thêm bước nào cũng đừng lùi về phía sau. Anh cứ ở yên đấy. Em sẽ đến bên anh. Để ít nhất một người trong hai ta không còn phải vướng víu, loay hoay tìm kiếm một phương hướng. Chứ anh cũng bước mà em cũng bước, không khéo cả hai ta lại lạc nhau xa lắc xa lơ.

Em thương anh. Em thương những ngày chúng ta phải cách xa nửa vòng trái đất. Em thương cái phong trần, bụi bặm trong ánh mắt anh. Nó khiến em day dứt và nhớ mãi.

Khi anh nói. Mình dừng lại nhé. Hình như anh hết yêu em rồi. Em thương anh. Thương em. Thương cho hai tiếng "hình như"  trong tình yêu anh dành cho em. Thương cho những sự thật đau đớn. Thương cho sự cam chịu. Thương anh đã bao lần dây dưa, lưỡng lự, phân vân vì chẳng biết mở lời thế nào. Em đùa. Chỉ có việc nói là hết thương em cũng khó như thế thì làm sao anh có thể mở lời yêu ai - mà hình như anh đang yêu, mà hình như em đang ảo tưởng.

Mùa xuân sắp đến. Em lại nhớ câu hứa của anh - dù vô tình hay cố ý, đủ để em có thể tin tưởng vào những ngày mai tươi sáng. Nhưng tiếc là lời nói cũng chỉ là lời nói. Giá lúc ấy em bảo anh ghi ra giấy, kí cam kết đàng hoàng, thì lúc này em sẽ mang ra kiện anh vì đã vi phạm hợp đồng trước thời hạn - anh nói yêu em suốt đời cơ mà.

Đôi khi anh chẳng cần làm gì hết. Anh đừng tiến thêm bước nào cũng đừng lùi về phía sau. Anh cứ ở yên đấy... Nhưng anh vẫn là anh. Vẫn phiêu du và vô chừng. Em nhớ anh. Giá lúc này em biết anh đang ở đâu. Em sẽ không tìm, không kiếm mà biết cách né sang con đường khác, để em không còn nhìn thấy anh.

Em thương anh.

********
 RỒI EM SẼ LẠI YÊU

Nhiều khi mình đặt niềm tin và hy vọng vào người này. Nhưng rồi lại nhận được hy vọng và niềm tin vào một người hao hao giống thế.

Em yêu anh đến nỗi có thể vờ như quên hết những lỗi lầm cũ kĩ, quên hết những người đã bước qua cuộc đời, quên hết những ngày nắng đến cháy da khi đợi anh ở đầu ngã tư - nỗi nhớ, quên hết những ngày mưa lạnh đến tê buốt khi anh đến và nói rằng quên mang dù.

Nhưng rồi sau những yêu thương đậm sâu ấy, em lại buông tay anh để nắm một bàn tay khác, mà chưa chắc người ấy có đủ vị tha như anh từng vị tha với em.

Nhiều khi chữ Duyên rất dễ để nắm nhưng chữ Phận dài ngoằng mà cả những năm tháng người ta đuổi bắt lấy nhau, người ta trải qua những thăng trầm sóng gió, có khi nhợt nhạt, có khi đậm sâu nhưng vẫn chẳng thể lấp đầy cho trọn vẹn hai chữ Duyên Phận.

Em chấp nhận những rủi may mà cuộc đời mang lại còn hơn phải chờ đợi một người mà chẳng có cái mốc cụ thể nào cho ngày hạnh phúc.

Em chấp nhận chữ Phận mà đôi khi lấn át cái Duyên đến nghẹt lòng.

Em chấp nhận những thứ tình cảm đại loại như "lấy trước yêu sau". Mà có sao đâu. Ngày xưa cha mẹ, ông bà mình vẫn thế nhưng họ sống với nhau cả đời đấy thôi.

Em khóc - lần cuối, để những giọt lăn dài một cách vô tư thoả sức. Em quên anh. Em quên những ngày yêu đến điên dại.  Em quên những mùa đông ấm áp, những mùa đông đầy nỗi nhớ.

Em sẽ lại yêu!

*********
GHEN VỚI NGƯỜI YÊU NGƯỜI TA
Ghen với người yêu người ta là thứ ghen điên khùng nhất!!!

Rõ ràng biết mình không la gì với họ, thì việc họ đi cùng ai, ở đâu, cũng không hề liên quan đến mình. Vậy mà trong tim cứ lồng lộn, ruột gan như ai để trên lửa, đầu óc ngoài việc tự mình huyễn hoặc về họ thì chẳng còn chứa nổi bất cứ thứ gì nữa.

Ghen với người yêu người ta, mình như con chim bị nhốt trong lồng, thấy rõ cuộc đời ngoài kia, mà bản thân thì bất lực buông xuôi.

Ghen với người yêu người ta như việc không biết bơi mà cứ cố lao đầu xuống sông cho chìm, cho chết chơi. Vậy đó!!!

Ghen, đã là đau, là nhọ lòng. Vậy mà giờ lại đi ghen với một người không hề yêu thương gì mình. Người ta có người yêu, thì mình chẳng khác nào một đứa nhiều chuyện, lo chuyện người dưng.

Nhưng lỡ đã yêu rồi, chỉ tội mình đến sau, yêu thương từ một phía mà thôi!

********
ĐÀN BÀ VÀ NHỮNG MẢNH VỠ
Em - người đàn bà được anh yêu sau người đàn bà ấy
nụ hôn cũng sau
cái ôm cũng sau
chỉ có nỗi đau đến trước
và được anh gọi là vợ - danh nghĩa hư không.


Em ghét cay ghét đắng cái cách cô ta nhìn anh
bá vào vai anh
giữa chiều nắng hững hờ.


Em ghét chính em chẳng đủ mạnh mẽ để níu anh ở lại
ngôi nhà hoang vắng
chỉ có em
chỉ có em
chỉ có vài ba mảnh vỡ ...
đau thấu tâm can đến vật vờ nhịp thở.


Anh - người đàn ông tàn nhẫn như cơn gió tháng năm cuốn phăng trái tim nhỏ bé của em vào chiều mưa tầm tã
còn lại mấy nhịp sầu
còn lại những yêu sâu
mà em chẳng biết nơi nào để giấu.


Em - đàn bà đã đi qua đổ vỡ
nên đôi chân ngang dọc những vết sẹo
con tim chai sần bởi vết đâm
em buộc lòng
vào số phận an bài.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.