TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 10 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ THƯƠNG MÌNH SAU 
 NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI

TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYỆN HOÀNG DUNG
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,

CHƯƠNG 10 :ĐÀN ÔNG

Đàn ông nói ít một chút, lời nói sẽ có giá trị. Đàn ông nói ít một chút, làm nhiều một chút.

Đàn ông không cần ăn nói hoa mỹ, khéo léo mà sáo rỗng. Nên học cách quan tâm một chút, tinh tế một chút, chân thành... là được.

Đàn ông có chửi thề cũng không sao, miễn đừng chửi bậy nhầm chỗ là được.

Đàn ông cao to, đẹp trai là ơn trời, nhưng lỡ có thấp một chút, xấu một chút, miễn thật lòng là được.

Đàn ông hài hước một chút sẽ thu hút, nhưng lỡ không được thì đừng nên vô duyên.

Đàn ông nóng tính là điều hiển nhiên, nhưng phải biết dằn lòng.

***********
NÓI THƯƠNG LÀM CHI ?
Chúng ta. Tình yêu đã chẳng còn đủ để níu kéo một mối quan hệ tốt đẹp. Khi anh nói anh thương em. Em bỗng giật mình vì anh đã đi quá xa cho cái khái niệm thương - thiêng liêng ấy.

Thương khác với yêu nhiều lắm anh à! Thương nó lưng chừng. Thương cần sự bao dung và rộng lượng. Thương có lẽ vì thế mà luôn đi đôi với vị tha.

Em. Anh. Thứ tình cảm này có đủ để gọi thành thương chưa?

Nếu anh thương em thì sao không nói tiếng chia tay. Nếu anh thương em sao lại để mỗi ngày cứ dùng dằng trôi qua mệt nhọc. Nếu anh thương em sao không nỡ đi khi em hẹn hò với một chàng trai khác.

Đó có phải là thương?

Em trở về những ngày nắng hanh lòng. Cơn gió chuyển mùa giật mạnh từng mảng hồi ức không có tên anh.

Ngần ấy đã phải là thương chưa?

Em thèm con hẻm quanh co. Tiếng hàng rong, tiếng trẻ thơ, tiếng bụi đường cứ quấn vào nhau dày đặc. Em không nghĩ đến anh.

Đến những thói quen hằng ngày, hai chúng ta cũng lệch nhau, những nụ cười, những giọt nước mắt...

Em ở quá lâu trong cô đơn Em cần điều gì giản đơn, càng giản đơn càng tốt. Anh ở quá lâu trong ồn ào. Nên quên mất những yêu thương nhỏ nhặt của những người yêu nhau.

Đôi khi chỉ cần nắm tay đi hết con đường. Chỉ cần một tin nhắn hỏi han. Chỉ cần nói "vẫn còn anh".

Chúng ta. Hai đường thẳng song song mà một lần nào đó tưởng đã chạm khẽ lấy nhau bởi những ủi an, những rung động thường tình. Bởi em. Bởi anh. Bởi đã quên mất rằng để có thể cùng nhau đi trên một con đường khó hơn cả việc người ta giao nhau ở một điểm nào đấy rồi thản nhiên bước qua.

Vậy nói thương làm chi anh. Chữ Thương đã quá xa xỉ cho mối quan hệ mà cả yêu thôi cũng chưa đủ đầy?

********
NHỮNG NGƯỜI CÔ ĐƠN.... VÌ QUÁ CÔ ĐƠN...
Thật ra những người ở quá lâu trong cô đơn. Họ không cần bất cứ ai chạm vào cuộc sống của họ nữa. Vì cảm giác cô đơn đã ngự trị một thời gian dài trong lòng.

Những người cô đơn, thường trước đây trong cuộc đời họ đã có quá nhiều người bước đến - rồi tung như tơ vò.

Những người cô đơn, thường trước đây họ đã từng yêu thắm thiết ai đó.

Những người cô đơn, thường trước đây họ đã từng mang những vết thương "thâm tím thịt da" suốt một quãng đường bao la nước mắt.

Ở quá lâu trong cô đơn, điều người ta cần không phải là có ai bên cạnh, mà chỉ mong đừng ai đến "chạm" vào những khoảng trống đã nghiễm nhiên mặc định cho hai từ Cô Đơn. Vì lại sợ những vết nứt vô tình vỡ ra, mà cô đơn chẳng lẽ lại bảo vệ cô đơn. Xót lắm!!!

Bởi thế. Những người cô đơn. Họ thích ở một mình. Đi ăn một mình. Hẹn hò một mình. Vì cô đơn đôi khi dễ chịu hơn gặp gỡ, quen biết rồi yêu thương, rồi mang vào tim những nỗi đau mà cần gấp đôi, gấp ba hay cả đời vẫn chưa lành lại.

*********
NHỮNG ĐÊM NHỚ NGƯỜI ẤY
Những đêm nhớ người ấy - tôi khóc rất nhiều. Vì thật ra, ngoài việc khóc, tôi chẳng biết làm gì hơn. Ban ngày phải cười nói giả vờ rồi. Vậy thì đêm đến, con dối mình chi nữa. Tôi khóc. Khóc như đứa trẻ. Khóc như chưa từng được khóc. Nghe bài hát buồn cũng khóc. Xem bộ phim có tên giống người ấy cũng khóc. Đọc lại tin nhắn cũ cũng khóc. Tự nhiên thấy nhớ là khóc. Khóc cho đã, mai trời lại sáng, vẫn phải mỉm cười bước tiếp!

Tôi cuộn tròn nỗi đau vào lòng suốt những tháng năm người đi. Tôi không còn thiết tha với một ai nữa. Lòng như hồ sâu đổ bao yêu thương vào cũng mất hút. Chỉ một mình tôi hoang hoải những năm tháng qua. Người - có lẽ cũng chẳng thể nào hiểu hết trái tim của một kẻ bị bỏ rơi, trơ trọi và đơn độc trên ga cuộc đời.

Suốt tháng năm người đi, tôi oằn cong đôi vai để tự mình gánh hết bao u sầu vào lòng. Ừ, khóc nhiều lắm nhưng chưa bao giờ dám thở than bất cứ lời nào cả. Bởi tôi hiểu nỗi đau này như một cơn ác mộng dài, chẳng ai có thể đủ sức ru mình an giấc.

Những đêm nhớ người ấy, tôi đau như thắt lòng!

********
RỒI CHÚNG TA SẼ GẶP MỘT NGƯỜI NHƯ THẾ
Chúng ta sẽ không nghĩ rằng mình lại quên mất một cái tên, một khuôn mặt tưởng chừng như đã trở thành một phần cuộc sống của chính mình, cho đến khi có một người xuất hiện.

Một người đủ để khiến tâm trí mình trở nên bận rộn và không còn thời gian để viển vông về xưa cũ nữa.

Một người mà mình chẳng cần họ đáp trả yêu thương. Mình cam tâm chịu thiệt trong mối quan hệ ấy.

Một người mà có thể vì họ, mình dẹp bỏ tự trọng, mở lòng chỉ để chờ một nụ cười, một cử chỉ ân cần thôi cũng khiến mình sướng điên vì hạnh phúc.

Một người mà mình gọi ấy là Người Thương,vì chưa bao giờ mình dám nghĩ đến yêu.

Một người khiến trái tim sỏi đá bỗng chốc được sưởi ấm.

Một người mà khiến một đứa ít nói, lầm lì lại trở nên nói nhiều kinh khủng khi ở bên họ.

Một người mà mỗi ngày bạn chỉ cần nhìn thấy họ, nghe họ nói, họ cười. Bỗng như mùa xuân đang về...

Cuộc đời bạn rồi sẽ gặp một người như thế đấy!

*********
NÓI VỚI CON...
Con nên nhớ đừng vì một người làm con đau mà con cho họ cái quyền tiếp tục tổn thương con.

Con nên nhớ, gặp gỡ nhau trong cuộc đời này là Duyên, nhưng để cùng nhau đi hết chuỗi ngày còn lại với những khổ ải, bi lụy thì phải phụ thuộc vào nhiều lí do khác nữa. Có yêu đậm sâu mà Duyên mỏng manh như mây trời, gió cuốn bụi bay, chỉ còn lại xót xa.

Con nên nhớ không gì là mãi mãi và không gì là không thể. Bởi con nghĩ rằng mình yêu ai đó hết dạ tưởng là vĩnh viễn nhưng đến một lúc họ buông bỏ con, con đau đớn ngập lòng. Ừ, con cứ đau, cứ khóc vì nước mắt sẽ cạn dòng, nỗi đau sẽ chai sạn. Con quên hết. Con lại mạnh mẽ bước tiếp đấy thôi.

Con hãy yêu chính mình một chút, quan tâm tới bản thân mình một chút, thích món gì cứ ăn, thích đi đâu cứ đi. Đừng vì ai đó mà lấy cuộc đời, sở thích, thói quen của họ áp đặt lên cuộc sống của chính mình.

Cứ sống như thế... con sẽ an yên!

********
CÔ ĐƠN LÀ ĐIỀU EM CHỌN
Anh có biết không, kể từ ngày anh rời bỏ em ra đi cũng là lúc em chọn về mình một người bạn tri kỉ, đó chính là "cô đơn"! Những đêm dài nhớ anh, những đêm chợt bừng tỉnh giấc sau cơn mơ, em chập chờn bóng dáng anh. Gọi tên anh. Rồi òa khóc nức nở. Giá những nỗi nhớ về anh trong lòng em có thể tan đi như cơn mưa ngoài kia thì chắc có lẽ em đã sống những tháng ngày sau này an yên và hạnh phúc!

Em, cô gái không đủ mạnh mẽ để có thể bước tiếp những chuỗi ngày thiếu vắng một hình bóng thân quen. Anh đã biết anh đã tồn tại trong cuộc đời em bằng từng nhịp thở, từng bước chân, từng con đường, từng góc phố - nơi nào cũng in hình bóng dáng anh. Em, đã yêu thương anh bằng cả tấm lòng, dốc cạn những ngây thơ đầu đời để mong đổi lấy chút ân tình nơi anh. Thế mà, cuối cùng em nhận lại cũng là "thương", nhưng chỉ toàn là "đau thương".

Anh, có bao giờ tự hỏi mình tàn nhẫn nhường nào không? Anh, có bao giờ anh tự đặt mình vào vị trí của em không? Anh, có bao giờ anh hiểu được cảm giác của người bị bỏ rơi không? Vậy mà em, ngần ấy năm qua đã một mình nếm đủ những dư vị ấy, ngần ấy năm qua phải gắng gượng bước từng bước mệt nhọc đi trên con đường không có anh, trong khi nỗi đau thấm sâu đến tận tâm can.

Em tự hỏi bản thân có quá ngu ngốc khi cứ mãi ôm ấp một bóng hình đã chẳng còn là của mình. Em tự hỏi có bao giờ anh nhớ đến em dù chỉ một phút giây thoáng qua, có bao giờ anh đi lại con đường xưa ấy rồi kí ức ùa về trong lòng anh - nơi em đã từng tồn tại ở đấy một lần nào đó!

Em vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn hít thở bầu không khí mang hơi thở anh mỗi độ thu về, lá vàng rơi xào xạc trước ngõ vắng. Em, vẫn chọn cô đơn, vẫn trung thành với nỗi cô đơn như cái cách em đã từng yêu thương anh!
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.