TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 97
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 97:
Tin tức Thập Tứ a ca quay về thoáng
chốc truyền khắp trong ngoài cung, văn võ bá quan trong triều thì kích động, âm
thầm dò đoán xem Khang Hi ban thưởng lớn nhất cho Thập Tứ a ca liệu có phải là
long ỷ kia không; cung nữ trong cung tâm tình cũng rất phấn khích, người người
đều trông ngóng mong chờ có thể may mắn liếc nhìn một lần người anh hùng chỉ xuất
hiện trong giấc mộng đêm khuya.
Tháng mười một Thập Tứ a ca danh tiếng
vang dội trở lại nơi đã xa cách ba năm – Tử Cấm thành.
Các vị a ca, văn võ bá quan cùng
nhau ra khỏi thành nghênh đón. Ta nghĩ đến lúc Thập Tứ a ca trở về vinh quang
chói lọi,vừa muốn mỉm cười, lại nghĩ tới Tứ a ca phải đứng giữa mọi người nhìn
ánh sáng chói loà, nụ cười bỗng trở nên bi ai. Trong lòng hắn liệu có sợ hãi? Sợ
hãi giờ khắc chói sáng này vĩnh viễn che mất bản thân.
Trương Thiên Anh mới vừa vào tới, mấy
cô gái đang vây quanh ríu ra ríu rít nói chuyện cùng nhau vội vã giải tán, trở
về chỗ ngồi giặt quần áo. Trương Thiên Anh trách mắng:
"Một đám không ra
gì! Ngơi ra một chút liền lười biếng!".
Mọi người không nói một lời, để mặc
hắn quát mắng. Hắn mắng chán chê một lúc mới chịu yên, đi tới bên cạnh ta định
nói gì đó, ta không để ý đến hắn, hắn đứng im lặng hồi lâu rồi xoay người rời
đi.
Ngày hôm sau, mấy tiểu nha đầu buồn
bã vừa xát quần áo vừa nói:
" Cứ nghĩ Thập Tứ gia hồi kinh, là có thể nhìn
thấy được! Hiện tại mới biết còn phải xem chúng ta có phúc khí có thể tình cờ gặp
được hay không".
Nha đầu đang nói có chút đoan chính, một cô nương ở bên
trêu đùa:
" Thập Tứ gia nếu thấy ngươi, không biết chừng sẽ coi trọng ngươi
đó!".
Nàng buồn bực té nước lên đùa giỡn.
Đang cười nói, Trương Thiên Anh đi
vào trong viện, chúng ta hướng về phía hắn thỉnh an, hắn không để ý đến mà chỉ
nghiêng người cung kính đứng đó. Mọi người khó hiểu nhìn nhau, trong lòng ta chợt
hoảng hốt, nhất thời lại có một chút căng thẳng.
Một thanh âm nghe có vẻ xa lạ thản
nhiên nói:
"Cho các nàng lui trước đi!".
Nói xong Thập Tứ a ca mặc một
bộ thường phục, chậm rãi bước vào sân, chân mày khóe mắt dù đượm chút phong trần
tang thương nhưng cũng không tổn hao gì tới vẻ anh tuấn của hắn, trái lại còn
tăng thêm vài phần mê hoặc, môi hắn mím chặt, ánh mắt lơ đãng mơ hồ đang tìm
tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc đánh giá ta.
Trương Thiên Anh thấp giọng nói với
mọi người:
"Còn không thỉnh an Thập Tứ gia xin lui sao?"
Đám cô nương trong viện ngây người
ngơ ngác,hoàn toàn không có phản ứng, ta cúi đầu cười một tiếng, nói:
"Thập
Tứ gia cát tường!".
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, tiếng thỉnh an không
ngớt vang lên. Thập Tứ không để ý đến, chỉ một mực chằm chằm nhìn ta. Ta hơi thấy
bất an, nhìn kỹ sắc mặt hắn, hỉ nộ không dễ dàng nhìn ra, đột nhiên giật mình
nhận ra, hắn không còn là Thập Tứ a ca năm đó nữa rồi !
Trương Thiên Anh thấp giọng trách mắng:
"Đều lui đi!"
Bản thân nói xong cũng lui ra trước tiên.
Thập Tứ quan sát xung quanh một
vòng, nhìn chậu giặt trước người ta rồi suy nghĩ, chậm rãi nói:
"Ngươi ở
hoán y cục hơn sáu năm, ta cũng đã cầu hôn hoàng a mã ba lần. Năm năm mươi lăm
một lần, năm năm mươi sáu một lần, Hoàng a mã đều không đồng ý. Hôm nay ta cầu
Hoàng a mã một lần nữa, cầu ông ấy coi như là ban thưởng cho ta, cầu ông ấy niệm
tình ngươi nhiều năm hầu hạ , tha thứ ngươi, dù có gây ra lỗi lầm lớn nhường
nào, chịu khổ nhiều năm như vậy cũng đủ rồi. Ngươi đoán xem Hoàng a mã nói cho
ta biết cái gì?"
Ta sững người như bị sét đánh, hắn đã
từng cầu hôn sao? Khi mà căn bản không biết ta vì sao chọc giận Khang Hi ư?
Hắn cười hỏi:
"Tại sao? Ta khiến
cho ngươi chướng mắt đến thế sao? Ngươi thà rằng ở chỗ này thay thái giám giặt
quần áo cũng không chịu theo ta!"
Ta á khẩu không biết nói gì,
không,việc đó và ngươi không có quan hệ gì. Sự tình đến ngày hôm nay,vấn đề
không còn là ngươi tốt hay không tốt nữa.
Hắn thong thả bước từng bước tới
trước người ta , đưa tay đẩy cằm ta, cười yếu ớt nói:
"Hôm nay không cần
không nói , hoặc chuyển hướng đề tài, ta đủ kiên nhẫn để chờ đáp án!"
Ta
nghiêng đầu tránh né bàn tay phồng rộp thô ráp của hắn, ngây ra không biết nói
từ đâu.
Hắn lạnh nhạt cười một tiếng, rút
tay về, chậm rãi bước đến tùy ý đem tới một cái băng ghế nhỏ, chỉnh lại trường
bào một chút rồi ngồi xuống, cánh tay đặt trên đầu gối, chống đầu lẳng lặng
nhìn ta. Ta nghĩ một hồi lâu, đi tới trước người Thập Tứ, ngồi xổm xuống nói:
"Không phải là do ngươi, ngươi rất tốt, vô cùng tốt! Là do bản thân
ta."
Hắn nhướn mi, ý bảo ta tiếp tục nói.
Ta lắc đầu nói:
"Ta thật sự
không biết nên nói như thế nào."
Hắn nói:
"Vậy thì ta hỏi, ngươi trả
lời là được."
Ta bất đắc dĩ đành gật đầu.
Hắn hỏi:
"Ngươi có người trong
lòng phải không?"
Ta chần chừ, nói cho hắn, sẽ có bất lợi cho Tứ a ca
chăng? Hắn im lặng đợi một hồi, cười nói:
"Không cần bối rối thế , ngươi
đã cho ta đáp án rồi! Là Bát ca hay Tứ ca?"
Ta thở dài đứng lên nói:
"Để ý
những cái này có ý nghĩa gì không?"
Thập Tứ nói:
"Xem ra là Tứ
ca!"
Hắn chống đầu cười yếu ớt, yên lặng mà ngồi, sau một lúc lâu đứng lên
hỏi:
"Huynh ấy ở trong phủ làm " người giàu sang rảnh rỗi ",
ngươi thì ở chỗ này chịu cực khổ. Ngươi trao trái tim mình cho huynh ấy, đáng
giá sao?".
Ta nhìn hắn hỏi:
"Ngươi đối
đãi với ta như thế, đáng giá sao?"
Hắn híp lại hai mắt nhìn về phía bên
ngoài tường cao , tâm tư dường như cũng cùng với tầm mắt bay ra ngoài, bay đến
nơi ta không đoán được, chậm rãi nói:
"Ngày đó lúc ngươi liều mạng đi đua
ngựa vì ta, ta liền quyết định ngày sau sẽ giống như Thập Tam ca đối đãi với
ngươi vậy , coi ngươi là bạn, thành tâm giao đãi, tận lực bảo vệ. Hôm nay ta đã
hết lực,chí ít lòng cũng không thẹn!".
Ta bỗng chốc cảm thấy thoải mái rất
nhiều, thì ra là thế, nói:
"Ngươi không cần như thế, ngày đó ta cũng vì bản
thân, ngươi không hề nợ ta cái gì hết."
Hắn nói:
"Nếu không phải ta,
ngươi làm sao phải làm việc đó. Ngươi nếu thực sự chỉ lo cho bản thân mình thì
hoàn toàn có thể đẩy hết trách nhiệm cho ta, cần gì phải mạo hiểm đi đua ngựa?"
.
Hắn nhìn ta hồi lâu, khẽ thở dài nói:
"Ngươi tiều tụy rất nhiều!"
Ta cười nói:
"Ngươi thì phong
tư tuấn dật hơn nhiều!".
Hắn chăm chú nhìn ta rất lâu,hỏi:
"Ngươi vẫn không muốn gả cho ta sao?"
Ta gật gật đầu. Hắn nhợt nhạt
cười nói:
"Tùy ngươi vậy!Có điều nếu ngươi không muốn ở chỗ này nữa, bất cứ
lúc nào cũng có thể tìm ta.".
Ta nói:
"Cảm ơn!".
Hắn gật đầu, quay người muốn đi, ta
vội nói:
"Thập Tứ gia!".
Hắn đứng nghiêm, xoay người lại nhìn ta. Ta
hỏi:
"Bên ngoài có thể có người trông coi?".
Hắn nói:
"Có chuyện có thể nói
thẳng.".
Ta đến gần hắn, do dự mãi mới nói:
"Ngươi không cần quay trở lại Tây Bắc.".
Hắn nói:
"Chuyện này phải xem
ý của Hoàng a mã."
Ta nói:
"Hôm nay Chuẩn Cát Nhĩ bộ đại thế đã mất,cũng
không nhất định phải là ngươi đi đánh. Hơn nữa ân sủng mà Hoàng Thượng dành cho
ngươi ngày càng tăng, nếu ngươi có thái độ kiên quyết, tỏ rõ tâm ý, Hoàng thượng
hắn là sẽ nghe".
Hắn cười nói:
"Nhìn lại đi!
Hành binh đánh giặc không phải như ngươi nghĩ, đổi chủ soái có liên lụy rất lớn.
Chuẩn Cát Nhĩ bộ mặc dù chịu tổn thất lớn, nhưng nói là không thể cứu vãn thì vẫn
còn quá sớm. Năm đó Hoàng a mã dẫn quân hai lần thân chinh Chuẩn Cát Nhĩ, trải
qua sáu năm mới đại bại Chuẩn Cát Nhĩ, Đại Hãn Cát Nhĩ Đan uống thuốc độc tự vận.
Cũng không đến hai mươi năm, cháu của Cát Nhĩ Đan là Sách Vượng A Lạp Bố Thản lại
kéo binh đến,làm cho Đại Thanh phải chịu sỉ nhục trước đó chưa từng có – toàn
quân bị diệt! Nói bọn họ là Đại Thanh nuôi ong tay áo cũng không quá đáng! Càng
sớm trừ bỏ, tương lai mối họa càng ít.".
Ta không biết nên nói cái gì, sửng
sốt một hồi nói:
"Nhưng Hoàng thượng tuổi tác đã cao, ngươi…".
Hắn nói:
"Hoàng a mã cùng ta đều
biết."
Ta có thể nói đều đã nói xong, im lặng
một lúc, nói:
"Lời ta muốn nói đã xong rồi .".
Thập Tứ lắc đầu nói:
"Ngươi cả
ngày cứ suy nghĩ việc này? Ngươi chớ quên năm đó Lý thái y dặn dò, bớt sầu tư,
chớ lo nghĩ."
Ta liền tươi miệng cười :
"Ta
nhớ kỹ mà!"
Hắn nghiêm mặt nói:
"Không phải
" nhớ kỹ " là được, mà là thực sự buông xuống. Chuyện của chúng ta, cứ
để chúng ta lo, quan trọng nhất với ngươi chính là chăm sóc cho bản thân mình
thật tốt."
Ta gật đầu, Thập Tứ bất đắc dĩ nói:
" Sao ngươi không học được người ta vài phần? Người ta là tu thiền niệm
kinh, tiếp chuyện giải khuây cho hoàng a mã ."
Ta cúi đầu không nói, hắn khẽ
thở dài, xoay người rời đi.
…
Ngày mười lăm tháng tư năm Khang Hi
sáu mươi mốt, Thập Tứ a ca phụng mệnh Khang Hi quay về trong quân. Tin tức truyền
đến, ta chỉ biết thở dài, không biết nên vui hay nên buồn nữa, là nên vì ngày
mà tâm nguyện của Tứ a ca sắp thành mà vui, hay là nên vì cái kết cục mà ta
không muốn thấy kia sắp đến mà buồn?
Ta không nhớ rõ thời điểm cụ thể
Khang Hi băng hà, duy nhất có thể khẳng định chính là năm nay Khang Hi sẽ rời
đi nhân thế. Ở bên cạnh ông ấy cũng hơn mười năm, đối với ông ấy ta vừa kính
ngưỡng, vừa nhu mộ (quấn quýt như trẻ con với cha mẹ) , có e ngại, có hận oán,
có đồng tình, lúc này đều hoá thành không muốn. Cái ngày ta biết mà không biết
cuối cùng cũng đã tới.
Ngày mùng bảy tháng mười một năm
Khang Hi sáu mươi mốt, Khang Hi đi khu săn bắn hoàng gia Nam uyển, mùng bảy
tháng mười một vì bệnh nên từ Nam uyển quay về ở trong Sướng Xuân Viên. Kinh
thái y chăm sóc, bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, trong ngoài cung có vô
số con tim rớt nhịp rồi lại bình ổn. Nhưng trong lòng ta lại tràn đầy bi
thương: Đã sang tháng mười một, hết thảy hẳn là không xa .
Ngày mười một, ta đang ở Hoán y cục
giặt quần áo, Vương Hỉ mang theo hai cung nữ vội vã đến, chỉ nói với Trương
Thiên Anh:
"Lý công công muốn thấy Nhược Hi."
Trong ánh mắt kinh ngạc
cùng tò mò của đám cô nương, ta theo Vương Hỉ bước đi.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Hỉ vội làm một
lễ:
"Tỷ tỷ mau mau theo các nàng đi rửa mặt, thu thập một chút, ta đợi ở
trên xe."
Ta xem vẻ mặt hắn lo lắng, trong lòng cũng có chút hoảng, vội
vàng gật đầu.
Xe ngựa chạy theo hướng tới Sướng
Xuân Viên, ta hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Vương Hỉ nói:
"Hoàng thượng
mấy ngày nay luôn muốn ăn mấy thứ mềm mại, ngự trù phòng mặc dù nghĩ tất cả biện
pháp nhưng cũng không được như ý, Lý Am Đạt nghĩ chỉ sợ Hoàng thượng muốn ăn thứ
tỷ tỷ làm mấy năm trước – loại điểm tâm lóng lánh trong sáng, vừa vào miệng liền
tan chảy. Giờ làm cho người ta tới học cũng không còn kịp nữa, đơn giản liền bảo
ta tới đón tỷ tỷ."
Ta nhẹ giọng hỏi:
"Vạn tuế gia
thân thể có khoẻ không?"
Vương Hỉ nói:
"Tốt hơn nhiều! Phê duyệt tấu
chương, tiếp kiến đại thần cũng không có vấn đề gì, chỉ là dễ mệt mỏi."
Ta
gật đầu không nói.
Vừa mới xuống xe ngựa, Ngọc Đàn đã
sớm đừng chờ liền tới chào đón, ta quan sát một vòng khu vườn đã qua bảy năm
này, nhất thời có chút hoảng hốt. Ngọc Đàn cười lôi kéo tay ta, dẫn ta vào
phòng nói:
"Đồ đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ tỷ tỷ tới."
Ta gật đầu, hai cung nữ không nhận
ra đứng bên hầu hạ ta xắn tay áo rửa tay, nhìn thấy tay ta thi mặt đều lộ vẻ
kinh dị, mắt Ngọc Đàn liền đỏ lên, sai các nàng đi làm việc, tự mình đến giúp
ta lau tay.
Ta vô cùng cẩn thận nghiêm ngặt làm
từng công đoạn, đây là lần cuối cùng ta có thể làm cho Khang Hi, hy vọng tất cả
đều hoàn mỹ. Bát lưu ly trong suốt, bánh pút-đing bạc hà ngó sen xanh biếc sáng
trong, bên trong khảm một đóa cúc vàng nhỏ. Ngọc Đàn dè dặt nâng lên mang đi.
Kêu người dẫn ta tới trước phòng nàng nghỉ ngơi, đợi hỏi qua Lý Am Đạt mới để
ta trở về.
Ta ngồi im trong phòng, dường như
đang suy nghĩ rất nhiều, lại dường như là không hề suy nghĩ. Một tiểu thái giám
xa lạ gõ cửa vào nói:
"Vạn tuế gia muốn gặp cô cô."
Ta thoáng sửng sốt,
hắn lên tiếng:
" Cô cô!"
Ta vội bừng tỉnh theo hắn bước đi.
Đi đến trước phòng, nhưng lại không
dám cất bước, mặc dù cùng trong Tử Cấm thành, có điều bảy năm cũng không gặp
qua Khang Hi, hiện tại trong lòng có một chút sợ hãi.
Vương Hỉ vội vã đi ra, thấy sắc mặt
ta, vội nói:
"Không có việc gì đâu, Vạn tuế gia ăn xong đồ tỷ tỷ làm, một
hồi lâu không nói chuyện, sau thì thản nhiên nói " đây không phải Ngọc Đàn
làm, đem nàng tới gặp trẫm! "Ta nghĩ thấy không phải là tức giận, nhìn sắc
mặt sư phó cũng vẫn như thường."
Ta gật đầu theo hắn bước vào. Bước
vào đầu liền không dám ngẩng lên, vội vàng quỳ gối thỉnh an. Quỳ một hồi lâu mới
nghe thấy một giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi :
"Đứng lên đi!"
Ta đứng lên, đầu vẫn như cũng không nâng lên, yên lặng đứng.
"Lại đây để trẫm
nhìn ngươi ."
Ta cúi đầu, đi qua đứng ở đầu giường
đặt gần lò sưởi,Khang Hi ngồi dựa vào nhuyễn đệm ngồi nhìn ta một lúc, hỏi:
"Khí sắc sao kém như vậy? Ngươi bị bệnh sao?"
Ta vội khom mình hành lễ
nói:
"Nô tỳ hết thảy đều mạnh khỏe."
Khang Hi chỉ vào kháng ở dưới chân
nói:
"Ngồi xuống đáp lời đi!".
Ta hành lễ rồi nửa quỳ ngồi xuống.
Khang Hi hỏi ta vài câu sinh hoạt thường ngày rồi cho ta lui ra.
Đứng ở ngoài phòng, trong lòng ngỡ
ngàng, không biết phải làm gì? Không có người nói đưa ta trở về, xung quanh phần
lớn là những khuôn mặt xa lạ, ta đi nơi nào đây? Khu vườn này với ta cũng thật
xa lạ.
Vương Hỉ cùng Ngọc Đàn vội vã đi
ra, nhìn ta đang đứng ngẩn người giữa sân, bước lên phía trước hành lễ. Vương Hỉ
nói:
"Sư phó kêu tỷ tỷ cứ lưu lại."
Ngọc Đàn nói:
"Phòng ở giờ vội
vàng thu dọn thì có phần không thoải mái, tỷ tỷ ở cùng ta nhé!"
Ta hỏi:
"Vạn tuế gia không bảo
ta trở về sao?"
Vương Hỉ nói:
"Vạn tuế gia không nói gì hết, là sư
phó ta tự chủ trương. Chẳng lẽ tỷ tỷ còn không biết? Ý của sư phó quá nửa là ý
của vạn tuế gia rồi ."
Ngọc Đàn nói:
"Lý Am Đạt hầu hạ
Vạn tuế gia đã ngủ lại rồi , ta cùng tỷ tỷ về phòng đi thôi."
Vương Hỉ
nói:
"Lúc này ta không đi được, chút nữa sẽ qua thăm tỷ tỷ, nhiều năm như
vậy không lúc nào được thoải mái nói chuyện, ta thật sự có một bụng đầy lời muốn
nói."
Ta mỉm cười, nắm tay Ngọc Đàn rời đi.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment