TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 96
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 96:
Bát a ka trở lại triều đình, đối diện
với "Bát gia đảng" của xưa kia nay tất cả đều đã hoán đổi thành
"Thập Tứ đảng", ta không đoán được trong lòng hắn giờ đang suy nghĩ
những điều gì. Ít nhất ở bề ngoài, mặc dù không tích cực bằng Cửu a ka, nhưng
cũng ra sức hỗ trợ cùng Thập Tứ a ka. Dẫu sao so với Tứ a ka, Bát a ka bất kể
như thế nào cũng thà để cho Thập Tứ a ka có được ngôi vị còn hơn.
Tứ a ka vẫn trước sau thể hiện một
tấm lòng thuận hiếu,bên cạnh Khang Hi trong lúc bề bộn lo âu, cũng tận lực gánh
vác một phần chính sự ưu sầu, chỉ là đóng góp thêm chút ý kiến, không tỏ ra
quan tâm sâu sắc. Hắn không muốn lại dính líu lần nữa chuyện quyết sách triều sự.
…
"Có hối hận không?"
Tứ a
ka nhàn nhạt hỏi. Ta nghiêng đầu nhìn hắn mỉm cười không nói. Hắn hỏi lại một lần
nữa:
"Có hối hận không?"
Nụ cười ta tắt dần. Những câu hỏi như thế
này không phải là tính cách của hắn, nhưng lại nhắc đến hai lần. Ở cục diện
ngày hôm nay, những nung nấu trong lòng hắn chỉ sợ không cùng một dạng, hắn vì
mưu cầu mà trăm phương ngàn kế, nhưng dường như ngôi vị hoàng đế đang ngày một
xa xôi.
Kỳ thực, ta thầm nghĩ, đôi khi lại cho rằng có lẽ Thập Tứ a ka kế thừa
hoàng vị là kết cục tốt nhất, may ra sẽ không có ai phải chết.
Ta lắc đầu:
"Không hối hận!"
Khóe miệng hắn khẽ giật nhẹ, buông mắt mục chú vào mặt đất, ta tiến sát lại gần
chăm chú nhìn hắn không biết chán. Chúng ta cho đến giờ một năm cũng khó có thể
gặp nhau được một lần, mỗi lần gặp là một lần ta lại thấy hắn gầy đi một ít.
Bên cạnh khóe mắt đã điểm vài nếp
nhăn, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như ngày nào. Bờ môi bạc nhếch lên, tựa hồ như
hết thảy những khổ đau kiềm nén đều ẩn sâu trong đó giờ vùng dậy. Ta vô thức
đưa tay chạm vào bờ môi hắn, khẽ nói:
"Chàng khẳng định sẽ thắng chứ!"
Lời vừa buột ra khỏi miệng, lập tức tỉnh ra. Ta đang làm cái gì đây? Vội rút
tay lại, hắn đã nắm chặt lấy tay ta.
Ta dừng ở đôi mắt đen trầm mờ tối,
khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong lòng xót xa, nhất thời không còn điều gì là quan
trọng nữa, trở bàn tay cùng hắn siết lại thật chặt.
Hắn lần theo những vết chai chi
chít trên lòng bàn tay ta, cầm tay nhìn một lúc, lại nắm chặt, hỏi:
"Năm
nay đầu gối còn đau nhiều không?"
Ta nói:
"Cũng ổn! Chàng nhờ Tiểu
Thuận Tử gởi thuốc cao dùng rất tốt."
Hắn hói:
"Thân thể ngày thường
có tốt không?"
Ta nói:
"Rất tốt!"
Hắn nói:
"Mọi việc quá khứ
hãy để trôi qua hết đi, đừng suy nghĩ đến nhiều nữa."
Ta nói:
"Biết rồi
mà, ta mỗi ngày đều ngâm tụng mấy lần câu chàng tặng "Đi theo dòng nước chảy,
Ngồi ngắm mây trời bay"."
Hắn cười khổ nói:
"Ta cũng chỉ biết
đem tặng cho nàng câu nói không đâu vào đâu này thôi."
Ta nắm lấy tay hắn
nói:
"Còn có trái tim của chàng nữa chứ!"
Hai người nhìn nhau hồi
lâu, ta mỉm cười, chậm rãi rút tay ra.
Hắn cười nói:
"Lục Vu đã hạ
sinh cho Thập Tam đệ một đứa con gái."
Ta "a" lên một tiếng, hỏi:
"Có thật không? Có thật không?"
Hắn cười trả lời:
"Chẳng nhẽ còn
có thể đem việc này đi lừa gạt người sao? Sau này có cơ hội, cho nàng được gặp
nó, đã được tám tháng tuổi rồi."
Ta nhất thời vừa cười, vừa lắc đầu, lại vừa
cảm thán, hấp tấp hỏi:
"Làm sao chàng có thể để ta được gặp nó, nó tên
gì?"
Hắn cười nói:
"Ở trong ấy kham
khổ, người lớn còn có thể chịu đựng, trẻ con làm sao có thể chịu được? Ta tấu
xin hoàng a mã cho ta thay thế nuôi dưỡng, hoàng a mã đã chuẩn rồi. Nó hiện nay
đang ở trong phủ của ta, tên còn chưa đặt, người bế hài tử đến truyền lời lại
nói nguyện vọng của Thập Tam đệ và Lục Vu là muốn nàng đặt cho nó một cái tên.
Hoàng a mã vốn cũng đã nghĩ ra một cái tên, nhưng sau khi nghe chuyện, lại nói
tùy nàng đặt, sau đó báo lại cho Người, lại lấy danh nghĩa của hoàng a mã mà
ban tên"
Ta hết cười rồi lại cười, nói:
" Khó trách chàng hôm nay đường đường chính chính phái người đến đưa ta
đi! Đặt thì đặt! Chàng nói xem nên đặt tên gì đây? Hoàng thượng muốn như thế
nào? Chàng cũng biết phải không?"
Hắn lắc đầu.
Ta đi tới đi lui trên mặt đất, hắn
nhìn ta,
"Nhược Hi, hoàng a mã vẫn còn nhớ thương nàng nhiều lắm."
Ta
dừng lại nhìn về phía hắn, hỏi:
" "Băng Tâm" thì sao?"
Hắn
gật đầu nói:
"Được! "Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ" 1,cái tên ấy
có thể ví như Thập Tam đệ vậy."
Ta lắc đầu,
" "Vân Anh" thì
thế nào?"
Hắn vừa định gật đầu, ta lại vội vàng gạt bỏ.
"Có rồi, gọi là "Thừa
Hoan" !"
Hắn trầm ngâm một hồi mới nói:
"Thừa hoan tất hạ
2["Hầu hạ dưới gối" người xưa chỉ việc con cái phụng dưỡng cha mẹ],
dùng cái tên này đi. Tương lai ta chắc chắn sẽ bảo Thừa Hoan phải "thừa
hoan tất hạ" "
Ta ôn nhu nói:
"Sẽ như thế, nó nhất định sẽ
"thừa hoan tất hạ", để cho Thập Tam gia được hưởng thiên luân chi nhạc
[niềm vui gia đình]."
Hai người nhìn nhau cùng cười, nét
tươi cười cũng sớm phai nhạt đi. "Tương kiến thì nan biệt diệc nan" 3
[Khó gặp nhau, càng khó xa nhau], ta lặng lẽ hướng về phía hắn hành lễ, nhanh
bước đi ngang qua hắn, lần sau gặp lại biết là thuở nào? Năm sau? Năm sau nữa?
Ngoái đầu lại trông về phía hắn, không biết từ lúc nào hắn cũng đã xoay người lại,
đang dùng ánh mắt nhìn tiễn đưa, hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, ta xoay
người quay đầu, chạy thật nhanh cách xa khỏi nơi ấy.
…
Năm Khang Hi năm mươi chín, tháng
chín, Thập Tứ a ka Dận Trinh lệnh đưa thư đến Tây Tạng mời vị Đạt Lai Lạt Ma mới
được sắc phong, tại Lạp Tát cử hành nghi thức tọa sàng trang nghiêm. Lúc này,
Sách Vượng A Lạp Bố Thản xúi giục phản loạn Tây Tạng triệt để bình định. Khang
Hi dụ lệnh lập bia tưởng niệm, lệnh tôn thất, phụ quốc công A Lan Bố khởi thảo
ngự chế văn bia.
Đến những hai năm dài lăn lộn chinh
chiến, Dận Trinh dựa vào tài ngoại giao xuất sắc với bên ngoài, phụ trợ cho lợi
ích thực tế, tranh thủ chống đỡ thế chân vạc của các bộ lạc Thanh Hải Mông Cổ;
hắn quân kỷ nghiêm ngặt, nghiêm cấm quân đội quấy nhiễu nhân dân, dọc đường lừa
gạt quan lại địa phương, yêu cầu binh sĩ biết quý súc vật, tiết kiệm lương thực,
yêu cầu quan quân quý trọng binh sĩ. Đem nhất phẩm đại quan đô thống Hồ Tích Đồ
vi phạm quân kỷ điều tra xét xử. Thập Tứ a ka tịnh thể hiện hàng loạt hành động
ân uy [ ân huệ, uy quyền] tại Thanh hải, Tây Tạng, Cam Túc Tây Bắc khắp nơi uy
danh chấn động lan xa.
Câu chuyện về hắn trong chiến tranh
từ Tây Bắc xa xôi truyền về lại giữa Tử Cấm Thành này, các tiểu cô nương Hoán Y
Cục sau một ngày làm việc vất vả, niềm vui thú lớn nhất chính là bàn tán về Thập
Tứ a ka, mỗi một chuyện đều siêu việt lạ thường. Nào là tướng quân trước thiên
quân vạn mã một thân giáp trụ hiên ngang đứng đối diện quân địch; nào là
"đàm tiếu gian cường lỗ hôi phi yên diệt" 4 [Giữa đàm tiếu, quân giặc
tro tiêu khói diệt]; nào là khi ôn nhu cùng binh sĩ đồng ẩm cộng túy [cùng uống
cùng say] lãng tử bất kham kể ra tâm sự chất chứa trong lòng mình; nào là lúc
hào sảng, tay gõ ba mặt trống đại,tin tức về nam nhi tiêu sái chấn động đến các
bộ lạc Thanh Hải Mông Cổ, trở thành giấc mộng vô cùng hoàn mỹ khắc sâu trong
đáy lòng các nàng thiếu nữ. Các nàng ấy còn chưa bị cung đình cướp mất vẻ nhiệt
tình, trong lòng còn chút ngây thơ chân chất, còn chút sắc phấn hồng trong những
giấc mộng xa xôi.
Diễm Bình, Xuân Đào đã được thả ra
khỏi cung. Bây giờ cùng ở một phòng với ta là hai nàng thiếu nữ, một người mười
bốn tuổi gọi là Tiền Tiền, một người mười lăm tuổi gọi là Linh Đan. Tiền Tiền đứng
trên kháng nói với một đám thiếu nữ tụ tập vây quanh một chỗ lặp đi lặp lại những
câu chuyện ấy không biết đã bao nhiêu lần:
"…Sau đó các Vương công Mông Cổ
để cho các cô nương Mông Cổ mỹ lệ nhiệt tình đi ra hiến tặng những điệu vũ, các
nàng ấy ai ai cũng xinh đẹp như thiên tiên cả. Ca vũ không dứt, uống rượu mua
vui, nhưng tuyệt không nói đến chuyện phái binh tương trợ. Thập Tứ gia ngửa cổ
uống một bát rượu lớn, mang theo men say nồng đi đến đài điểm binh, hai tay cầm
lấy trống gõ,"
Tiền Tiền vừa nói hai tay làm chút điệu bộ,
"Giương
tay đánh trống. Thập Tứ gia gõ vào ba mặt trống đại, vừa gõ vừa múa. Ngay lúc ấy
tất cả âm thanh nhảy múa ca hát, cười đùa lập tức ngưng bặt, trên cao nguyên
Thanh Hải chỉ còn nghe tiếng trống tựa như tiếng sấm vang vọng khắp nơi của Thập
Tứ gia, khi thì cấp bách, lúc thì hòa hoãn, khi cao lúc thấp, nhưng mỗi một tiếng
đều khảng khái dữ dội,hùng tình bay bổng. Khi ấy đang ngồi trên mặt đất chỗ
chúng ta, một đoàn hơn vạn binh sĩ Đại Thanh dồn dập đứng lên theo tiếng trống
gọi quân của Thập Tứ gia, thanh âm từ mặt đất truyền đến lan tỏa khắp không
trung, lại từ không trung truyền lại xuống mặt đất, sau đó những người đàn ông
Mông Cổ không kìm được cũng từng bước từng bước đứng cả lên, cũng theo tiếng trống
của Thập Tứ gia bắt đầu hô to."
Vẻ mặt Tiền Tiền say mê tưởng tượng đến một
khung cảnh từ nơi cách xa ngàn dặm.
"Sau đó thì sao?Sau đó thì
sao?"
Một loạt các cô nương thúc giục, Tiền Tiền khe khẽ thở dài nói:
"Sau đó, một khúc gõ đã xong, sau ba tiếng cuối cùng, Thập Tứ gia hai tay
dụng lực,lại mạnh mẽ phá vỡ cả ba mặt da trâu cái trống đại."
Thập Tứ gia cười lớn
ném trống quăng đi. Nhìn binh sĩ Mãn Mông đứng đen nghịt dưới đài, cười vang
nói:
"Đây mới chính là khúc ca mà những người đàn ông nên nghe!"
Sau
đó quay về phía hoàng thất Mông Cổ nghiêm nghị hỏi:
" Các người đánh đâu
thắng đó, một đời thiên kêu 5 con cháu Khắc Hãn thành Cát Tư Hãn, các ngươi muốn
tuân thủ cam kết,tôn trọng ước định của tổ tiên chúng ta, để cho hậu thế còn tiếp
tục được chăn thả, xướng ca trên thảo nguyên này, hay là thất tín bội nghĩa co
cụm ở nơi đây, chờ Sách Vượng A Lạp Bố Thản đến để xin đầu hàng, đem thảo
nguyên mà tổ tiên để lại cho chúng ta chắp tay vái lạy chuyển giao cho
chúng?"
Dáng vẻ Tiền Tiền giống như một bậc tiên sinh đang thuật chuyện, đột
ngột dừng lại.
Các tiểu cô nương đều cúi đầu nín
thở, hỏi:
"Sau đó sao nữa?"
Tiền Tiền nói:
"Sau đó, những quý tộc
Mông Cổ kia không nói gì, binh sĩ Mông Cổ bốn phía gào thật to "Chúng ta
là con cháu của Khắc Hãn thành Cát Tư Hãn, chúng ta tuyệt không nhận thua trước
quân địch!" Một lần rồi lại thêm một lần hô vang. Những con người cao quý
Mông Cổ cũng không thể ngồi yên được nữa, đặc biệt vị thủ lĩnh Ách Lỗ Thanh Hải,
La Bặc Tàng Đan Tân cầm theo hai bát rượu, đi đến đài điểm binh đưa cho Thập
gia một bát, quay lại đối diện với tất cả người Mãn Mông lớn tiếng thét "
chúng ta nhất định sẽ đánh đuổi sài lang!" Nói xong hai người lấy máu ăn
thề, sau khi chạm bát uống cạn một hơi, quăng bát rượu đi, ôm chầm lấy nhau cười
lớn."
Tiền Tiền kể cả một buổi, các tiểu cô nương vây quanh si ngốc mê mẩn
mà tưởng tượng, im ắng không một tiếng động.
Ta cười kéo chăn đắp, trở người, nhắm
mắt ngủ. Mỗi một chuyện về Thập Tứ đều vô số lần được miêu tả lại, biến hóa cảm
động lòng người. Ta khi nghe chỉ biết cười, lại vô hạn ngơ ngẩn, đây chính là
Thập Tứ mà ta biết đấy sao?
Trông tựa như hào sảng bất kham lại
lấp đầy những mưu kế quyền lợi, một trận trống thanh, nói vài câu, khéo léo mà
làm mất đi sự e dè chiến tranh của vương công quý tộc, chĩa thẳng vào tất cả bộ
lạc Mông Cổ,nghìn vạn con người ở trước mắt khiến cho quý tộc Mông Cổ phải đứng
ra thề sẽ không rút lui nữa.
Thập Tứ a ka trong trận chiến này
thật xa lạ với ta, Thập Tứ a ka trong truyền kỳ cũng là một Thập Tứ a ka ta
không thể nhận ra, hắn trong hồi ức và hắn mà ta nghe được như đan lồng vào
nhau, có đôi khi ngay cả ta cũng có chút ngóng trông hắn quay trở về, ta muốn
biết, bộ dạng hắn rốt cuộc bây giờ ra thế nào? Cái uy danh đại tướng quân vương
vang vọng khắp Tây Bắc có đúng là của con người mà ta từng biết kia không?
Với lực ảnh hưởng của Thập Tứ a ka ở
bên trong triều đình càng lúc càng lớn, ta trực tiếp nhận ân huệ của hắn.Trương
Thiên Anh đối với ta thái độ tôn trọng hơn nhiều,mọi loại thủ đoạn mánh khóe
cũng ít đi nhiều. Có đôi lúc, chính ta cũng cảm thấy thật buồn cười. Trong
ngoài Hoán Y Cục đều sau lưng cười nhạo
" Một người Nhược Hi, nuôi sống mọi
người Hoán Y Cục."
Bọn Trương Thiên Anh rốt cuộc là nhận được trong tay ít
nhiều những lợi ích gì từ lão Thập cùng Thập Tứ, ta không rõ lắm.Bất quá vài
năm nữa các cung nữ lần lượt phóng xuất khỏi Hoán Y Cục lại mỗi người nhờ ta mà
sau đó nửa đời cơm áo không lo. Có chút phải nên chi tiền, cũng có chút xuất
phát từ thông cảm, lương Hoán Y Cục rất ít ỏi, tích trữ vài năm cũng không được
là bao, ngày thường lại khó có ban thưởng, còn luôn bị đòi hỏi tặng chút quà
cáp cho cung nữ, thái giám ở trên, trong cung chịu khổ cực nhiều năm, sau khi
ra cung tuổi cũng đã lớn, lập gia thất rất khó, gia cảnh vốn nghèo hèn, bất quá
chỉ có khả năng dựa vào chút bạc ít ỏi giắt lưng của chính mình. Ta đã có nhiều
như vậy, sao khổng để những nữ tử đáng thương này có thể được bình an sống qua
ngày?
--------------------------------
1 Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ :
Thích câu ấy từ bài thơ nổi tiếng
"Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ" của Vương Xương Linh
Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ
Hàn vũ liên giang dạ nhập Ngô,
Bình minh tống khách Sở sơn cô.
Lạc Dương thân hữu như tương vấn,
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.
Lầu Phù Dung tiễn Tân Tiệm kỳ.
(bản dịch Tương Như)
Mưa lạnh tràn sông đêm đến Ngô
Sáng ra tiễn khách núi buồn trơ
Lạc Dương nếu có người thân hỏi
Một mảnh lòng băng tại ngọc hồ.
Nhất phiến băng tâm= tấm lòng cao
quý, thanh khiết
2 Thừa hoan tất hạ:
Thừa hoan= Phụng dưỡng
Tất hạ= dưới gối-à ý chỉ con cháu
còn nhỏ thường vây quanh gối cha mẹ.
3 Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Câu này nằm trong bài thơ
Vô đề – Tương kiến thì nan biệt diệc
nan (Lý Thương Ẩn)
Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng Lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
Vô đề – Gặp nhau đã khó ly biệt lại
càng khó
(Bản dịch : Trần Trọng Kim)
Khó thay khi hợp khi tan,
Gió đông yếu ớt để tàn trăm hoa.
Con tằm đến chết hết tơ,
Sáp cây chảy cạn, lệ đà ráo ngay.
Sáng soi mái tóc đổi thay,
Đêm ngâm dưới nguyệt, mới hay lạnh
lùng.
Một đường đi đến non Bồng,
Chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm
4 hôi phi yên diệt
Câu này nằm trong bài
Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của
Tô Đông Pha
Dao tưởng Công Cẩn đương niên, tiểu
Kiều sơ giá liễu, hùng tư anh phát
Vũ phiến luân căn, đàm tiếu gian,
cường lỗ hôi phi yên diệt.
Xa nghe Công Cẩn đương thì, Tiểu Kiều
vừa mới cưới, anh hùng phong cách
Phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu
đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt
5 Thiên kêu :
Người thời Hán gọi
Thiền Vu của Hung Nô là con trời
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment