THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 20 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THẤT TỊNH KHÔNG MƯA
Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 20 : BIỆT LY
Hôn lễ của anh và Lưu Tâm Bình vẫn
cử hành đúng thời gian đã định, họ chính thức trở thành vợ chồng trong lễ đường
nhỏ, chỉ có vài bạn bè thân hai bên tới dự.
Lưu Tâm Bình xuất thân trong một
gia đình danh giá, cả nhà hy vọng có thể tổ chức hôn lễ to lớn, linh đình cho
cô, nhưng Thẩm Hàn Vũ nói công việc của anh bận rộn, nên bỏ mọi lễ nghi rườm
rà, chỉ làm đơn giản, Lưu Tâm Bình hoàn toàn nghe theo anh khiến cha mẹ có phần
giận cô, nhưng cô không quan tâm, phô trương không quan trọng, quan trọng là lấy
ai.
Tề Quang Ngạn và Thẩm Thiên Tình trở
thành phù rể và phù dâu trong lễ cưới.
Nhìn anh đeo nhẫn cho Lưu Tâm Bình,
cô không rơi nước mắt.
Bởi vì cô muốn mỉm cười nhìn anh
đón nhận hạnh phúc.
Bởi vì cô muốn một mình bước tiếp,
thay anh bảo vệ bầu trời trong xanh cuối cùng.
Cô sẽ giống như tên mình, một bầu
trời quang đãng.
Không ai để ý, khi chú rể cúi đầu
hôn cô dâu, ánh mắt anh dừng trên người cô dâu, nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ có cô
thấy rõ ràng.
Trái tim của anh, cô hiểu, cho dù bề
ngoài là gặp gỡ hay phân ly đều không quan trọng, bởi vì tâm hồn bọn họ chưa
bao giờ xa cách, thế tục không chấp nhận tình yêu của họ nên họ gắn bó với nhau
bằng linh hồn.
Mất bao thời gian cô mới hiểu được
điều này, vì vậy hôm nay cô có thể mỉm cười chúc phúc.
Cô muốn anh sống thật tốt, người
anh trai yêu quý nhất của cô.
Đêm đã khuya, tối nay là đêm tân
hôn của anh trai, đồng nghiệp và bạn thân thời đại học muốn phá rối việc động
phòng, có người còn đề nghị mua hơn mười, hai mươi cái đồng hồ báo thức nhỏ, đặt
thời gian khác nhau giấu ở các góc khác nhau trong phòng.
Cách nửa tiếng, lại kêu một lần,
khiến cô dâu chú rể mệt chết thì thôi.
Anh bây giờ chắc đang ôm vợ mới cưới,
trải qua đêm tân hôn yên tĩnh, ấm áp nhỉ?
Cô tin chị Tâm Bình sẽ an ủi, vỗ về
thể xác và tâm hồn mệt mỏi của anh bằng sự dịu dàng…
Chỉ là… cô cảm thấy cô đơn quá!
Trong một đêm như thế này, cô cảm thấy bất lực vô cùng, dường như lại trở về
năm mười lăm tuổi, trái tim hoảng loạn khi không tìm thấy anh…
Không nên có cảm giác như vậy, rõ
ràng cô biết mình chưa bao giờ bị vứt bỏ, sự bất lực của cô và anh đều sâu đậm
như nhau, sao cô có thể oán trách? Sao có thể muốn rơi nước mắt? Trái tim đau
khổ nhẫn nhịn cả một ngày lúc này chợt vỡ oà…
“Vũ…”
Vì biết anh sẽ không nghe thấy,
cô mặc kệ bản thân, một lần, rồi lại một lần nữa, để âm thanh ấy vấn vít nơi đầu
lưỡi, hồi tưởng lại sự đau khổ và ngọt ngào khi yêu anh.
“Lần này, em muốn xuống hay để anh
lên?”
Dưới cây vọng lên giọng nói khàn
khàn, trầm thấp.
Cô kinh ngạc nhìn xuống, không dám
tin anh sẽ xuất hiện ở nơi này.
“Anh đến làm gì?”
Chẳng phải lúc này anh nên trải qua
đêm tân hôn trong khách sạn để ngày mai đi nghỉ trăng mật theo kế hoạch ư?
“Em gọi anh như vậy, anh có thể
không tới không?”
“Anh về đi! Về bên chị Tâm Bình, em
không cần anh.”
Cô hoảng hốt đuổi anh, sợ do dự
thêm một giây nữa, cô sẽ bất chấp tất cả mà giữ anh lại, không cho anh đi.
“Em nói dối!”
Anh đứng im, chăm chú nhìn cô.
Không cần anh thì cô sẽ không gọi anh bằng giọng nói khiến trái tim người ta
tan vỡ như thế!
“Em không xuống, anh sẽ lên.”
“Anh, đừng!”
Không kịp rồi, anh đã hành động!
Cô không dám di chuyển, cũng không
dám lên tiếng quấy nhiễu anh, sợ anh phân tâm. So việc học thì cô không phải là
đối thủ của anh, nhưng nếu so sánh việc trèo cây, anh tuyệt đối không nhanh nhẹn
bằng cô, cả đời này, anh đã vì cô mà trèo cây hai lần, nhưng cả hai lần đều
ngã.
Khó khăn lắm anh mới an toàn lên tới
nơi, cô thở phào, nhào lên ôm lấy anh.
“Em thề, em sẽ không trèo cây nữa!”
Cô rất sợ anh lại ngã xuống,
cô không bao giờ muốn anh trèo cây tìm cô nữa!
Anh thở khẽ, dịu dàng vuốt mái tóc
dài của cô:
“Em biết anh nhất định sẽ tới tìm
em, cho dù em trốn ở nơi nào. Từ nhỏ tới lớn, chẳng phải đều như vậy ư?”
Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn, cho dù cô
trốn ở góc nào, chỉ có anh mới có thể tìm thấy cô, mang cô tự do cả một ngày trời
ở bên ngoài về nhà ăn cơm.
Trở về trong vòng tay anh, không
bao giờ rời xa, vùi vào ngực anh, sống mũi cay cay, hai tay lưu luyến không nỡ
buông, cô buồn bã nói:
“Lẽ ra anh nên ở cạnh chị Tâm Bình,
chúng ta làm thế này là không công bằng với chị ấy.”
“Anh không còn cách nào khác, anh
muốn gặp em.”
Cả đêm, trong đầu anh chỉ ngập
tràn ánh mắt trống rỗng, cô đơn khi cô rời đi, anh cũng biết là không nên nhưng
không kiềm chế được xúc động mà chạy đến bên cô.
Cô sụt sịt, kìm nén sự đau khổ:
“Vậy chị Tâm Bình thì sao? Chị ấy
đã là vợ của anh, anh không thể…”
“Anh biết! Vì vậy đêm nay là lần cuối
cùng anh buông thả bản thân, qua đêm nay, chúng ta thực sự chỉ là anh em, mọi cảm
giác đều được nén chặt, anh hoàn thành vai trò người chồng tốt của anh, em theo
đuổi cuộc đời đẹp đẽ, mới mẻ của em, tình cảm anh em lãnh đạm là thứ duy nhất
còn lưu lại… Bây giờ, em còn nhẫn tâm đuổi anh đi nữa không?”
“Em không muốn!”
Cô buồn bã nói, gương mặt vẫn
lưu luyến dụi vào ngực anh.
Cô hiểu ý anh, đêm nay, họ sẽ đối
diện bản thân một cách chân thực nhất, không suy tính về thân phận, sự kìm hãm
của đạo đức, bỏ lại tội lỗi đi ngược với luân thường lại đằng sau, lúc này, họ
chỉ là một người con trai và một người con gái đơn thuần, gắn bó với nhau bằng
trái tim.
Coi như cô ích kỷ cũng được, chị
Tâm Bình có cả đời để ôm anh, còn cô chỉ còn lại đêm nay…
“Có lạnh không?”
Cô lắc đầu:
“Không ạ.”
Có anh ở bên, cô sẽ không bao giờ bị
lạnh.
Anh tựa vào thân cây, ôm chặt cô
trong lòng. Đôi tay cô vòng quanh eo anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập. Họ
dính sát vào nhau, giống như đôi tình nhân quấn quýt trọn đời trọn kiếp.
“Vậy anh có thấy thiếu thoải mái
không?”
Cô tựa vào người anh, được anh che
chở.
“Không đâu.”
Anh trả lời. Ở cùng cô, nơi đâu
cũng là thiên đường.
“Tình, có thứ này cho em.”
“Cái gì vậy?”
Cảm thấy da cổ lành lạnh, cô
cúi đầu, nhìn thấy một sợi dây bạc được đeo lên cổ, nó có mặt hình hai trái tim
rỗng chồng lên nhau, xinh xắn, tinh xảo, phát ra ánh sáng lấp lánh, nhàn nhạt
dưới ánh trăng.
“Dây đồng tâm. Vốn dĩ anh định tặng
em nhân dịp sinh nhật mười lăm tuổi, tuy nó không đáng bao nhiêu tiền, cũng biết
rõ sẽ không có cơ hội tặng em nữa nhưng anh vẫn tiếc, không nỡ vứt nên mới giữ
tới ngày hôm nay. Bây giờ, anh đưa nó cho em, coi như là kỷ niệm.”
Dây đồng tâm, vĩnh viễn kết nối một
lòng.
Anh đối với cô trước nay đều không
vô tình như bề ngoài thể hiện, thời gian anh yêu cô còn sớm hơn, lâu hơn cả cô
tưởng tượng.
Cô tựa vào anh, sợi dây đồng tâm áp
sát vào ngực, anh và cô, hai trái tim cùng hoà nhịp đập.
“Tiếc quá, đây không phải là cây khế,
bây giờ em rất muốn ăn khế.”
Cô khẽ lẩm bẩm, muốn nhớ lại tình cảm
thuần khiết, vô tư năm nào.
“Bây giờ chúng ta đi mua nhé!”
Anh đứng thẳng người dậy, định kéo
cô lên.
“Không cần đâu!”
Cô vội vàng kéo anh lại:
“Em buột miệng nói thôi, bây giờ chẳng
phải mùa khế, hơn nữa, muộn thế này rồi, không phải lúc.”
Thẩm Hàn Vũ trầm mặc.
Một quả khế nhỏ khiến anh hiểu ra vị
của tình yêu, nhưng cũng như cô nói, tình yêu của họ không đúng lúc. Thân phận
không đúng, cách thức không đúng, địa điểm không đúng, thời điểm yêu cũng không
đúng.
Vì vậy họ mãi mãi chỉ có thể nếm được
vị chua chua chát chát, khó mà nuốt xuống họng.
Cô nắm chặt sợi dây chuyền bạc trước
ngực:
“Anh sẽ sống hạnh phúc chứ?”
Anh quay đầu nhìn, không thể trả lời
cô.
“Chị Tâm Bình rất yêu anh. Em tin,
có chị ấy bên cạnh, anh nhất định có thể sống rất tốt. Quá khứ, sai đã sai rồi,
chúng ta hãy quên nó đi, mỗi người tự bắt đầu lại, được không?”
“… Em quên được không?”
“Ừm! Nhất định có thể.”
Sợ không thuyết phục được anh, cô cố
gắng gật đầu thật mạnh, rồi lại gật đầu cái nữa.
“Đủ rồi!”
Anh nâng mặt cô, hướng lên
đôi mắt lấp lánh nước.
“Đồng ý với em đi, anh nhất định phải
sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, cho cả phần của em nữa, như vậy trái tim em mới
có thể hoàn toàn chấm dứt hy vọng…”
“Cả phần của em? Vậy còn em?”
“Em cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của
mình, anh đừng lo!”
Cô cố gắng kìm nén sự đau khổ, nói
những lời dối lòng.
“Là Quang Ngạn à?”
“Có thể. Em không phủ nhận, anh ấy
luôn hết lòng với em, trừ anh ra, chỉ có anh ấy đối tốt với em nhất.”
“Em có thể yêu cậu ấy như yêu anh,
trao cho cậu ấy tất cả tình cảm như đối với anh không?”
“Em sẽ làm được! Anh cũng phải làm
như vậy, chị Tâm Bình rất xứng đáng.”
Anh nhắm mắt, tự ép mình gật đầu.
Anh không có tư cách chống lại điều gì, đây là kết cục tốt nhất rồi.
“Vũ…”
Cô đau lòng, vuốt nhẹ gương mặt
bi thương của anh, anh không muốn suy nghĩ, ôm chặt cô vào lòng, tuyệt vọng hôn
cô.
Đây là lần cuối cùng anh buông thả
bản thân, ôm hôn cô trong sự giao hoà của nước mắt, đồng thời nếm được đôi môi
nóng bỏng, giọt nước mắt mằn mặn của anh và cô. Sau này, trong cuộc sống không
có cô, anh mãi mãi ghi nhớ đêm nay, có một người con gái đã cùng anh có nụ hôn
khắc cốt ghi tâm nhất cõi đời này.
Anh không thể nói cho cô biết, cho
dù cả đời này anh có bao nhiêu người con gái, tình yêu sâu sắc nhất trong tim
anh vẫn là cô, đồng thời, cô cũng là người anh mãi mãi không thể có được trong
kiếp này.
Anh buông tay, không phải vì sợ hủy
hoại cuộc đời mình mà vì muốn bảo vệ cuộc đời cô, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội,
có biết bao đàn ông đang chờ đợi để yêu cô, cô sẽ tìm thấy người tốt hơn, thích
hợp hơn, anh sẽ mãi mãi đặt cô trong tim, mãi mãi không quên, cả đời này, anh từng
yêu sâu sắc một người con gái.
Như vậy đủ rồi, anh không hối tiếc,
chí ít lúc này, cô vẫn yêu anh.
Đêm tân hôn anh mất tích, cả đêm
không về, cô không biết sau này anh sẽ giải thích với chị Tâm Bình thế nào, hoặc
có khi anh cũng chẳng cần giải thích, cho dù anh làm gì, chị Tâm Bình cũng luôn
châm chước cho anh.
Nhưng cô thấy mình là vật cản giữa
họ, cho dù chị Tâm Bình không nói gì, lặng lẽ bao dung. Cô rõ hơn ai hết, chỉ cần
mình còn ở đây một ngày, họ mãi mãi không thể có được cuộc sống vợ chồng bình
thường.
Thế là khi bắt đầu học kỳ mới, cô
nói với Thẩm Hàn Vũ, cô muốn ở trong ký túc xá của trường.
No comments
Post a Comment