THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 21 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

THẤT TỊNH KHÔNG MƯA

Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 21 : BIỆT LY


“Sống ở nhà tốt thế, sao phải chuyển vào ký túc xá? Ra ngoài bất tiện lắm!”

“Em ở nhà, chẳng phải càng khiến anh thấy bất tiện ư?”

 Cô nháy mắt, khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý. 

“Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt, sau khi em chuyển ra ngoài, chị dâu không cần phải “kìm nén” nữa.”

Thẩm Hàn Vũ đứng im, nhíu mày: 

“Đừng có làm bộ tươi cười với anh, anh đâu phải không hiểu em.”

 Cô cười giả tạo thế kia để lừa ai chứ?

Nụ cười gượng ép vụt tắt, cô thở dài: 

“Nếu không, anh muốn em làm thế nào? Ở đây có thực sự tốt hơn với em không? Anh là người rõ nhất! Sớm muộn gì cũng phải buông tay để em đi, bây giờ còn cố chấp làm gì?”

“Anh…” 

Anh không trả lời được.

“Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nếu đó là điều anh lo lắng.”

 Cô bổ sung thêm một câu.

“Nhất định phải như vậy ư?”

 Cái gì có thể cắt đứt thì đều đã cắt đứt rồi, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, biết cô sống tốt hay không mà thôi, như vậy cũng không được ư?

“Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì hãy để em đi, được không?”

Thấy anh ưu tư không nói gì, cô tiếp tục:

 “Hơn nữa, có phải em đi luôn không về đâu, nghỉ đông em vẫn quay lại đây mà, tới lúc đó, có thể lại bắt anh “kiêng khem” đấy, em muốn một giấc ngủ ngon.”

Cô đã nói tới mức này rồi, cho dù không muốn, anh cũng chỉ có thể buông tay.

Cuối cùng, anh ra điều kiện là cô phải bỏ chỗ làm cũ. Hiện tại, thu nhập của anh đã ổn định, tình hình kinh tế cho phép, không cần cô phải vất vả thế nữa.
 
Vậy là cô chuyển vào ký túc xá của trường, bắt đầu cuộc sống sinh viên đơn thuần, cùng bạn học lên thư viện tìm tài liệu, “tám” chuyện trường lớp, thi thoảng thấy cô và Tề Quang Ngạn nắm tay nhau cùng xuất hiện.

Tới ngày nghỉ rảnh rỗi, cô lại về nhà ăn bữa cơm cùng anh chị, biết họ sống tốt, cô mới có thể thực sự yên tâm.

Năm thứ ba đại học, thi xong giữa kỳ, cô nhất thời hứng khởi, về nhà để giải toả tâm trạng căng thẳng.

“Chị dâu, chị đang nấu gì đấy? Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!” 

Vừa vào cửa, cô liền vứt chìa khóa lên bàn, ném ba lô trong bếp.

“Tiểu Tình, ăn cơm chưa?”

 Lưu Tâm Bình đang rửa rau, mỉm cười hỏi cô.

“Chị đùa đấy à? Đã muốn về nhà thì đương nhiên phải để bụng ăn cho sập nhà anh trai rồi!”

Lưu Tâm Bình cười khẽ: 

“Ăn sập nổi không? Anh em còn cầu không được kìa!”

“Em biết rồi!”

 Cô xắn tay áo. 

“Chị đang nấu gì đấy? Để em giúp.”

“Không cần đâu. Chị làm loáng cái là xong thôi. Em đi nói chuyện với anh trai em đi!”

Cô dừng tay khi đang chuẩn bị thái rau, quan tâm hỏi:

 “Chị dâu, chị và anh… vẫn tốt chứ?”

Lưu Tâm Bình mím môi: 

“Vẫn tốt! Em có thời gian thì về nhà nhiều hơn chút nhé, Hàn Vũ rất nhớ em.”

“Nhưng em cảm thấy chị hơi là lạ… Không phải là có việc gì chứ? Chị đừng giấu em.”

 Cô cảm thấy tâm trạng chị dâu hôm nay có vẻ nặng nề…

Lưu Tâm Bình ngừng lại một lát, khóa vòi nước: 

“Anh trai em có nói cho em biết chuyện đi tu nghiệp không?”

Cô ngẩn người, lắc đầu: 

“Tu nghiệp gì?”

“Có một tổ chức y tế ở nước ngoài đang mời, người ban đầu được chọn không phải là anh ấy, sau đó, nghe nói vị bác sĩ kia vì vướng bận bạn gái nên từ bỏ, bệnh viện hy vọng anh ấy đi thay, nhưng anh ấy nói, anh ấy không muốn thế chỗ người khác, được thơm lây cũng chẳng đáng tự hào. Thực ra, anh ấy vốn không phải loại người câu nệ tiểu tiết, ai cũng biết đó chỉ là cái cớ, anh ấy không thể rời xa em.”

“Chị nói chuyện với anh ấy chưa?”

“Nói rồi, nhưng anh ấy không nghe.” 

Lưu Tâm Bình thở dài, ấn đường xanh xao. 

“Tình cảm hai người sâu sắc biết bao, chị rất rõ, anh ấy không thể rời xa em cũng là chuyện thường tình, chị chỉ… cảm thấy tiếc thay anh ấy.”

“Hai người cãi nhau à?”

“Đi lần này chưa biết bao năm, em ở đây, anh ấy sao có thể đi được chứ? Tâm trạng của anh ấy và vị bác sĩ từ bỏ cơ hội kia đều giống nhau, kết quả là, chị vừa đụng vào vết thương chí mạng của anh ấy, anh ấy liền nổi xung lên…”

Nói cho cùng, lại vì cô ư?

Tâm trạng chùng xuống, cô hỏi: 

“Chị muốn em khuyên anh ấy, đúng không?”

“Xin lỗi, Tiểu Tình, chị biết yêu cầu này thật ích kỷ, nhưng bây giờ chỉ có em mới thuyết phục được anh ấy, cơ hội này thực sự rất hiếm, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu còn chẳng được, thế mà anh ấy lại nói bỏ là bỏ…”

“Đừng nói như vậy, nếu không vì em, hai người sẽ không cãi nhau, người nên nói xin lỗi là em mới đúng.” 

Nếu không vì cô, chị dâu có thể có được người chồng hoàn hảo, buộc chuông vẫn cần người cởi chuông, cô biết nên làm thế nào.

Lưu Tâm Bình lắc đầu, cười khổ: 

“Chị biết rõ tình hình như vậy mà vẫn quyết định lấy anh ấy nên chẳng oán trách gì, từ lâu chị đã chuẩn bị tốt cho việc bao dung tất cả rồi.”

“Không sao đâu, em sẽ thuyết phục anh trai để chị và anh ấy tới một nơi không có em, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chị nhất định phải tin anh trai, em và anh ấy không có bắt đầu, cũng chẳng cần kết thúc, chồng là của chị, không ai có thể cướp được, cho dù là em cũng thế, người có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy chỉ có chị, em nghĩ vậy, chị cũng cần phải rất tin tưởng mới được.”

“Tiểu Tình…”

 Dưới con mắt dịu dàng, khoan dung của cô, Lưu Tâm Bình cảm thấy hết sức xấu hổ, thấy bản thân thật hẹp hòi, nông cạn. Sao cô có thể oán giận Tiểu Tình cố ý chiếm mất trái tim Thẩm Hàn Vũ, khiến anh không đi được chứ? Cô ấy nhất định đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ lâu, thế nên hôm nay mới nói những lời này với cô đây!

Thẩm Thiên Tình cười khẽ:

 “Mong chị khiến anh ấy vui vẻ, đây là yêu cầu duy nhất của em.”

 Nói xong, cô quay người rời bếp.

Lưu Tâm Bình sững người, nhìn bóng dáng cô, nhất thời hiểu ra.

Hóa ra… Tiểu Tình mới là người yêu Thẩm Hàn Vũ nhất! Tuy cô ấy chưa bao giờ thực sự có anh, nhưng tình cảm đối với anh trước nay không hề ít hơn bất kỳ người nào, thậm chí, kể cả vợ anh là cô!

Nếu không phải huyết thống trêu ngươi bọn họ, hôm nay, có lẽ họ sẽ là một đôi hạnh phúc nhất, yêu nhau nhất trên thế gian này.

Hôm đó, họ đã trải qua một cuộc tranh cãi.

Cô muốn anh suy nghĩ kỹ về tiền đồ của bản thân, nhưng đối với anh, tiền đồ có tốt đẹp hơn nữa cũng không quan trọng bằng cô.

“Anh đã hứa với cha, chỉ cần anh còn một hơi thở, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!”

 Cho tới sau này, khi nghĩ lại, anh mới hiểu thâm ý đằng sau những lời tình ý sâu xa cha nói với anh vào buổi tối nhiều năm trước. Khi ấy, anh cho rằng cha muốn giao phó cả đời Tình cho anh, sau này mới biết, lúc đó cha biết rõ sức khoẻ của mình có vấn đề, dự liệu rằng gia đình này sớm muộn cũng không thể chứa nổi Tình, sau khi cha đi, anh chính là người thân duy nhất của cô nên mới muốn anh bảo vệ cô thật tốt. Nhưng anh lại vì sự kích động về thân thế của cô mà lựa chọn ra đi khiến cô chịu quá nhiều thiệt thòi, anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa, bởi vì anh không thể biết trước, lần này nếu lại xa cô, khi trở về sẽ thấy cô thế nào!

Con người cô cho dù chịu khổ cũng không muốn gây khó cho anh, sẽ ngấm ngầm chịu đựng không nói. Anh mãi mãi nhớ rõ tình cảnh gặp cô khi mẹ mất, cảm giác đó nếm trải một lần đã đủ đau tới tận xương tuỷ rồi.

Anh tuyệt đối không muốn một lần nữa, tuyệt đối không!

“Em lớn như vậy rồi, đâu cần anh chăm sóc nữa! Cho dù muốn chăm sóc cũng còn có anh Tề mà! Cùng lắm em hứa với anh, mỗi tháng viết thư đúng hạn, có việc nhất định sẽ gọi điện nói cho anh biết, được chứ?”

“Anh không tin em.”

 Anh hoàn toàn không giữ thể diện cho cô.

“Anh!”

 Cô bực mình. 

“Thẩm Hàn Vũ, anh đừng ép em tức giận!”

“Anh ép em tức giận thì sao?”

 Anh là anh trai, cô có thể giáo huấn anh được ư?

Đáng ghét! Cô nổi nóng, túm gối ném anh.

Bị ném trúng, Thẩm Hàn Vũ giận dữ trừng mắt nhìn cô: 

“Thẩm Thiên Tình, em…”

Cô đanh đá ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lại anh.

Một giây, hai giây, ba giây. 

Anh thở dài:

 “Không có tác dụng đâu, cho dù em ép anh tức giận, anh cũng sẽ không đi.”

Cô hít sâu một hơi:

 “Được, vậy chúng ta đừng tức giận nữa, bình tĩnh nói chuyện. Anh muốn em bảo đảm thế nào mới đi?”

“Em bảo đảm thế nào anh cũng sẽ không đi.”

 Anh cầm quyển sách mới xem được một nửa lên, không muốn phí lời với cô.

Cô theo sau giật sách, vứt sang bên cạnh: 

“Được, anh không đi thì em đi, kỳ sau em sẽ xem trường có trao đổi sinh viên không để xin đi, nhỡ may em chết nơi đất khách quê người, tội đâu anh gánh.”

“Em nói lại một lần nữa xem!” 

Thẩm Hàn Vũ đứng lên, đập mạnh tay xuống bàn.

“Nói một trăm lần cũng không thành vấn đề, anh dám đánh em không?”

Không khí căng thẳng kéo dài hồi lâu.

Thẩm Hàn Vũ nản lòng, day day trán: 

“Hiếm hoi lắm em mới về nhà một chuyến, để đuổi anh đi ư? Em thấy chướng mắt với anh đến vậy à?” 

Anh rất đau lòng.

“Đúng, em thấy chướng mắt với anh. Anh không biết em cũng rất muốn yêu đương sôi nổi, sống cuộc đời tuyệt vời của em hả? Anh lúc nào cũng lắc lư trước mắt em, muốn em bắt đầu thế nào đây? Em muốn một cuộc đời hoàn toàn mới mẻ, một cuộc đời không cần anh.”

Biết rõ cô chỉ đang dùng những lời lẽ ấy để khích anh song anh vẫn bị đánh trúng.

Cô không cần anh, cho nên cô muốn anh đi.

Anh đã trở thành người thừa trong cuộc đời cô…

“Em khẳng định chứ?”

 Thật sự… sẽ không bao giờ còn cần anh nữa?

“Thứ lỗi cho em vì đã nói như vậy nhưng đó là sự thật. Em cũng không muốn thấy anh vì em mà bỏ lỡ tiền đồ của bản thân, điều đó không có ý nghĩa gì ư, chẳng phải anh đã hứa với em sẽ nghĩ cho chị dâu sao? Vậy mà thứ em thấy lại không phải như vậy. Anh trai, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nói lời phải giữ lấy lời, đừng để em thất vọng vì anh.”

“…” 

Thẩm Hàn Vũ quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

“Anh?”

“Anh còn có thể nói gì được đây?”

 Cô đã nói như vậy rồi.

Cô là vết thương chí mạng của anh, một khi cô quyết tâm thuyết phục, anh không thể chống đỡ.

“Em thực sự… sẽ sống tốt chứ?”

“Em lấy danh dự của hướng đạo sinh ra thề!” 

Cô giơ ba ngón tay lên.

“Bỏ đi, em trước nay chẳng phải hướng đạo sinh, lấy danh nghĩa của người khác ra thề còn gọi gì là hảo hán.”

“Dù sao anh cũng tin em mà!”

“Mỗi tháng một lá thư, hai tháng ít nhất một cuộc điện thoại, anh sẽ tính thời gian, muộn thì anh sẽ lập tức về Đài Loan, làm được không?”

“Không vấn đề!” 

Cô vội vàng gật đầu.

Anh không nén được, thở dài:

 “Em có vẻ rất thoải mái, không buồn chút nào cả.”

“Vốn dĩ không phải chuyện lớn, lại chẳng phải sinh ly từ biệt, anh còn trở về mà, đừng mang bộ dạng không được gặp em lần cuối như thế được không?”

“Không được nói linh tinh!” 

Anh hốt hoảng quở trách. Không hiểu sao, nghe thấy câu này, anh bỗng thấy kinh hồn bạt vía, có một dự cảm rất xấu… là do tâm lý ư?

“Em buột miệng nói linh tinh thôi, anh đừng căng thẳng nữa!” 

Cô cảm thấy áy náy, giơ tay trấn an anh. Anh lật ngược, kéo cô vào lòng ôm chặt, má chạm vào đỉnh đầu cô. 

“Đừng có lừa anh đấy! Nếu không, anh tuyệt đối không tha thứ cho em đâu!”

“Vâng.” 

Cô khẽ gật đầu.

Thực ra, anh nhầm rồi, không phải cô không buồn, chỉ là cô giấu nước mắt vào tận đáy tim, không dám cho anh nhìn thấy.

Cô lặng lẽ nuốt tiếng thở dài, lần này anh đi, sinh nhật của cô năm nay anh lại phải bỏ qua rồi…
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.