MẸ, EM BÉ VÀ BỐ - CHƯƠNG 02 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

MẸ,  EM BÉ VÀ BỐ

Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, tình cảm, gia đình

CHƯƠNG 02: NHỮNG NGỌN GIÓ DỪNG CHÂN TRÊN NGỌN ĐỒI TĨNH LẶNG 

Mẹ sẽ kể cho con nghe câu chuyện về khoảng thời gian buồn bã nhất trong tuổi thanh xuân của mẹ. Đó là khi, không còn có bố con bên cạnh. Mẹ loay hoay trong cuộc sống của một cô gái trẻ chẳng còn lại bất cứ thứ gì trong tay. Trước khi nói với con những điều này, mẹ muốn con gái mẹ nhớ kỹ những điều sau đây, lưu giữ nó trong hành trang của con tuổi trưởng thành.


1. Bố mẹ mang đến cho con cuộc sống này. Con có thể yêu một người chân thành, sâu sắc. Nhưng tình yêu của người ấy không thể giống với tình yêu của gia đình dành cho con. Tình yêu nam nữ có điểm dừng, có khoảng lặng. Tình cảm gia đình là thứ bất di bất dịch, mãi mãi trường tồn. Bởi vì con là một phần máu thịt của cha mẹ. Khi con đau buồn, không chỉ có mình con, mà cả phần tâm trí bố mẹ, cũng vô cùng vô cùng xót thương, đau đớn.

2. Người yêu mình có thể bỏ mình đi. Nhưng gia đình mình sẽ không bao giờ làm vậy. Nếu một ngày, con chưa tìm được người đàn ông (hoặc phụ nữ) chấp nhận trở thành gia đình, là điểm tựa của con, thì mọi mối quan hệ khác trên cuộc đời này, hãy xem như một cơn gió. Nó đến và nó đi, ta không luyến tiếc, không níu giữ. Vì gió là gió, việc của gió là... bay đi.

3. Ai làm con tổn thương, người đó là kẻ lạ. Giữ tổn thương trong tim, cũng như tốn thời gian cho kẻ lạ, là việc làm hoang phí. Bớt nghĩ, bớt lo, bớt giữ những nghĩ lo, con sẽ luôn hạnh phúc.

4. Buông bỏ là một việc khó. Nhưng nắm giữ, đôi khi lại rất nhọc lòng. Vậy nên, chọn việc khó, để bớt đi nỗi lo, cũng đáng để thử và cố gắng phải không con?

5. Thâm tâm con càng thanh thản, con đường con đi càng dễ dàng. Hạnh phúc là thứ có thể lây lan, nỗi buồn là thứ khó quên, nhưng có thể tan, con yêu dấu ạ.

Ngày ấy, sau gần hai năm yêu nhau, bố mẹ chia tay. Việc này, nếu nhắc lại, hẳn bố sẽ ít nhiều giận mẹ. Bố không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện không vui. Bố bảo nó đã qua rồi thì hãy cho nó trôi đi mãi mãi. Dù sao hiện tại cũng đã tốt đẹp biết bao nhiêu, sao phải nghĩ quá nhiều về quá khứ? Nhưng cảm xúc này, mẹ cũng muốn con biết. Bởi vì con là con gái, con gái sẽ tổn thương nhiều hơn, yếu đuối hơn trong một mối quan hệ. Điều này đúng với mẹ, nên mẹ cần nói cho con biết trước. Không phải để khơi lại quá khứ đau buồn, mà để nhắc nhở bản thân mỗi ngày đều luôn cần rất nhiều tỉnh táo.

Mẹ đã yêu bố con nhiều như thế nào? Nhưng "xa cách" dường như đã làm cho mọi thứ trong tình yêu nhanh chóng đổi thay. Chúng ta cứ nghĩ, địa lý chẳng bao giờ là vấn đề? Thật vậy, nhưng những nỗi niềm xa xôi không tài nào với tới, đó hẳn là khi trái tim người mình yêu thay đổi. Trái tim ấy, bỗng một ngày xa rất xa ta. Tình yêu của người phụ nữ như bàn tay nắm chặt. Mà cái gì được nắm quá đỗi chặt cũng đều cảm thấy ngột ngạt, muốn thoát ra. Bố con khi ấy, hẳn là đã từng có những xúc cảm như vậy. Hãy buông tay tôi ra.

Mẹ cố chấp trong nước mắt. Hàng ngày khóc than mà bỏ mặc rất nhiều thứ trong cuộc sống của chính mình. Thậm chí mẹ đã mất niềm tin vào rất nhiều điều. Mẹ viết những cuốn sách u buồn, và tìm kiếm niềm an ủi bằng cách trốn tránh, trút sự phẫn nộ của bản thân vào tất cả những gì mình viết. Thời gian ấy, ngôn ngữ mẹ dùng rất nặng nề, thái độ sống cũng vô cùng tiêu cực. Mẹ đổ lỗi cho người đã rời xa mẹ. Người đã hứa sẽ ở bên ta cả cuộc đời, mà sao nỡ chỉ nói một lời, đã ở bên người khác?

Mẹ sẽ kể cho con nghe câu chuyện về khoảng thời gian buồn bã nhất trong tuổi thanh xuân của mẹ. Đó là khi, không còn có bố con bên cạnh. Mẹ loay hoay trong cuộc sống của một cô gái trẻ chẳng còn lại bất cứ thứ gì trong tay. Trước khi nói với con những điều này, mẹ muốn con gái mẹ nhớ kỹ những điều sau đây, lưu giữ nó trong hành trang của con tuổi trưởng thành.

1. Bố mẹ mang đến cho con cuộc sống này. Con có thể yêu một người chân thành, sâu sắc. Nhưng tình yêu của người ấy không thể giống với tình yêu của gia đình dành cho con. Tình yêu nam nữ có điểm dừng, có khoảng lặng. Tình cảm gia đình là thứ bất di bất dịch, mãi mãi trường tồn. Bởi vì con là một phần máu thịt của cha mẹ. Khi con đau buồn, không chỉ có mình con, mà cả phần tâm trí bố mẹ, cũng vô cùng vô cùng xót thương, đau đớn.

2. Người yêu mình có thể bỏ mình đi. Nhưng gia đình mình sẽ không bao giờ làm vậy. Nếu một ngày, con chưa tìm được người đàn ông (hoặc phụ nữ) chấp nhận trở thành gia đình, là điểm tựa của con, thì mọi mối quan hệ khác trên cuộc đời này, hãy xem như một cơn gió. Nó đến và nó đi, ta không luyến tiếc, không níu giữ. Vì gió là gió, việc của gió là... bay đi.

3. Ai làm con tổn thương, người đó là kẻ lạ. Giữ tổn thương trong tim, cũng như tốn thời gian cho kẻ lạ, là việc làm hoang phí. Bớt nghĩ, bớt lo, bớt giữ những nghĩ lo, con sẽ luôn hạnh phúc.

4. Buông bỏ là một việc khó. Nhưng nắm giữ, đôi khi lại rất nhọc lòng. Vậy nên, chọn việc khó, để bớt đi nỗi lo, cũng đáng để thử và cố gắng phải không con?

5. Thâm tâm con càng thanh thản, con đường con đi càng dễ dàng. Hạnh phúc là thứ có thể lây lan, nỗi buồn là thứ khó quên, nhưng có thể tan, con yêu dấu ạ.

Ngày ấy, sau gần hai năm yêu nhau, bố mẹ chia tay. Việc này, nếu nhắc lại, hẳn bố sẽ ít nhiều giận mẹ. Bố không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện không vui. Bố bảo nó đã qua rồi thì hãy cho nó trôi đi mãi mãi. Dù sao hiện tại cũng đã tốt đẹp biết bao nhiêu, sao phải nghĩ quá nhiều về quá khứ? Nhưng cảm xúc này, mẹ cũng muốn con biết. Bởi vì con là con gái, con gái sẽ tổn thương nhiều hơn, yếu đuối hơn trong một mối quan hệ. Điều này đúng với mẹ, nên mẹ cần nói cho con biết trước. Không phải để khơi lại quá khứ đau buồn, mà để nhắc nhở bản thân mỗi ngày đều luôn cần rất nhiều tỉnh táo.

Mẹ đã yêu bố con nhiều như thế nào? Nhưng "xa cách" dường như đã làm cho mọi thứ trong tình yêu nhanh chóng đổi thay. Chúng ta cứ nghĩ, địa lý chẳng bao giờ là vấn đề? Thật vậy, nhưng những nỗi niềm xa xôi không tài nào với tới, đó hẳn là khi trái tim người mình yêu thay đổi. Trái tim ấy, bỗng một ngày xa rất xa ta. Tình yêu của người phụ nữ như bàn tay nắm chặt. Mà cái gì được nắm quá đỗi chặt cũng đều cảm thấy ngột ngạt, muốn thoát ra. Bố con khi ấy, hẳn là đã từng có những xúc cảm như vậy. Hãy buông tay tôi ra.

Mẹ cố chấp trong nước mắt. Hàng ngày khóc than mà bỏ mặc rất nhiều thứ trong cuộc sống của chính mình. Thậm chí mẹ đã mất niềm tin vào rất nhiều điều. Mẹ viết những cuốn sách u buồn, và tìm kiếm niềm an ủi bằng cách trốn tránh, trút sự phẫn nộ của bản thân vào tất cả những gì mình viết. Thời gian ấy, ngôn ngữ mẹ dùng rất nặng nề, thái độ sống cũng vô cùng tiêu cực. Mẹ đổ lỗi cho người đã rời xa mẹ. Người đã hứa sẽ ở bên ta cả cuộc đời, mà sao nỡ chỉ nói một lời, đã ở bên người khác?

Khi chúng ta rơi vào trạng thái tức giận, nếu chỉ biết oán trách, bản thân sẽ chẳng thể nào tìm ra lối thoát. Đến cái sai của mình còn không nhận ra, lại chỉ biết lún sâu. Cuộc sống cứ như thế đổi màu, trở nên đen tối.




Sau này, khi bố mẹ quay trở lại bên nhau, bố cũng thú nhận với mẹ rằng, khi ấy bố còn quá trẻ. Đứng trước những xung đột nội tâm quá mạnh mẽ của mẹ khi ấy, bố thực sự chẳng biết phải làm gì. Đôi khi với đàn ông, chia tay chỉ là cái cớ cho một sự dừng chân, tạm nghỉ. Nhưng với đàn bà thì nó lại trở thành gánh nặng tâm lý, vùng vẫy mãi chẳng thể thoát ra.

Mẹ lúc ấy từng xem bố con là cả bầu trời. Bố bỏ đi, bầu trời sụp đổ. Mẹ từ bỏ công việc đang có, thu lu trong căn phòng nhỏ với những ký ức bộn bể. Ngày qua ngày hết đứng lại ngồi, rồi khóc. Mẹ từng yêu bố con bằng tất cả những gì mẹ có. Đủ nhiều để khi không còn có bố con ở bên lúc đó, mẹ rũ bỏ mọi lo toan. Không làm việc, không sáng tác, không bạn bè. Ông bà ngoại lúc đó đã thực sự lo lắng cho mẹ. 

Bà ngoại nói: 

"Nếu mệt mỏi quá, hãy về nhà!". 

Nhưng mẹ cũng chẳng trở về với vòng tay gia đình dang rộng. Mẹ cứ như thế, bắt bản thân phải chịu những dày vò.

Con thấy đó, một cô gái trẻ chỉ nghĩ được như vậy. Buồn thì nhấn chìm mình trong nỗi buồn ấy. Có gì là hay ho? Nhưng lúc đó, mẹ đâu có biết được gì nhiều. Những việc chưa từng trải qua, không thể có kinh nghiệm.

Mẹ, sau này, đã nhận ra rằng, khi ta còn trẻ, cần lắm những "người chỉ đường", chỉ ta đi theo hướng đúng đắn, nên mẹ chọn cách viết lại, để cho người đi sau mẹ, có thể đề phòng mà chuẩn bị kỹ càng hơn cho tương lai "có - thể - có" rất nhiều tổn thương của họ. Mà gần bên mẹ nhất, là con gái của mẹ. Đừng như mẹ ngày ấy con nhé! Khi buồn, về nhà, tất cả sẽ trôi qua!

Nhưng nếu không có ai chỉ cho ta con đường đúng, thì chỉ có hai khả năng xảy đến thôi. Đó là lún, lún mãi. Hoặc là, bản thân tự tìm ra đáp án cho chính mình.

Ấy là khi, đến một ngày, mẹ tìm được sự tự do trong công việc. Mẹ gặp gỡ các chú 365, cùng các chú ấy làm nên một nhóm nhạc. Thời gian tập trung cho công việc nhiều tới nỗi mẹ quên đi bố con. Mẹ đã không còn quan tâm nữa. Mẹ chẳng còn buồn nữa. Mẹ chỉ thấy vui thôi. Vui vì mẹ có thể làm việc với những người mẹ yêu quý, một công việc giúp mẹ thăng hoa trong sáng tác. Đó là lúc mẹ trả lại chính mình khoảng không gian đủ rộng, để bản thân có thể thở, có thể sống đúng nghĩa.

Khoảng thời gian đó rất dài... Cũng chính khi mẹ tìm lại bản thân mình, là lúc mẹ gặp lại bố con. Bố và mẹ lại viết nên một câu chuyện tình mới, hạnh phúc hơn, khi có con xuất hiện.

Nếu ta cứ mãi sống trong những tổn thương, u ám, tấm lòng ta đóng chặt, thâm tâm chỉ suy nghĩ đến những oan ức, hận thù... thì hạnh phúc khó lòng xâm lấn. Giống như niềm vui đến, ta cứ đuổi nó đi. Chỉ còn ta một mình một góc, buồn bã hậm hực trong tấm tức: 

"Vì sao hạnh phúc lại bỏ rơi mình?"

Bố và mẹ tình cờ gặp nhau ở London, vào mùa đông năm ấy, hai năm trước khi con chào đời. Thời tiết lúc đó rất lạnh, cuộc gặp gỡ là điều không đoán trước. Sau một thời gian dài không nhìn thấy bố con, chẳng gặp gỡ, không liên lạc. Người đàn ông xuất hiện trước mặt mẹ khiến cho mẹ đôi chút sững sờ. Tuy gần mà xa. Tuy quen mà rất lạ.

Mọi người biết câu chuyện của bố mẹ đều đùa rằng, có thể dựng thành phim, vì nó có quá nhiều chuyện bất ngờ, tưởng như chỉ trong phim mới có. Sau này, cũng có đôi người hỏi rằng: 

"Tại sao mẹ lại tha thứ cho bố?".

 Mẹ cười, vì họ không hiểu rằng, mẹ không tha thứ. Mẹ đã buông bỏ. Buông bỏ cho một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Bởi, níu giữ nỗi buồn là một việc khổ tâm hơn người ta vẫn tưởng. Người đàn ông đã rời xa mẹ, là kẻ lạ. Người mẹ yêu thương, là bố của các con mẹ ngày hôm nay.

Với mẹ thì, cuộc đời là một cuốn phim dài, mỗi ngày chỉ trôi qua như một thước phim ngắn. Một bộ phim không có kịch bản, và ngày mai, ta biết trước được đạo diễn muốn nó đi về hướng nào?Nhưng hôm nay, từng giây từng phút trôi qua, ta sống an yên, hạnh phúc. Lưu giữ những khoảng không gian vui tươi. đẹp đẽ, bỏ lại những buồn đau phía sau ký ức.

Con yêu, đừng bao giờ như mẹ đã từng, con nhé! Đặt nặng những tổn thương mà chắc chắn rồi sẽ phải qua lên trên niềm hân hoan, hạnh phúc, bình yên của hiện tại.

Nhà của con ở đây, là bố, là mẹ. Sẵn sàng ôm ấp con bằng cả vòng tay ấm áp, che chở cho con bằng tất cả sinh mạng mình.

Những cơn gió dừng chân trên ngọn đồi tĩnh lặng. Rồi gió sẽ lại bay đi... Ngọn đồi thì vẫn luôn ở đó.



" Nếu một ngày, con chưa tìm được
một người chấp nhận trở thành gia đình,
là điểm tựa của con, thì mọi mối quan hệ khác
trên cuộc đời này, hãy xem như là cơn gió.
Nó đến và nó đi, ta không luyến tiếc, ta không níu giữ.
Vì gió là gió, việc của gió là ... bay đi."

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.