MẸ, EM BÉ VÀ BỐ - CHƯƠNG 01 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
MẸ, EM BÉ VÀ BỐ
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, tình cảm, gia đình
CHƯƠNG 01: THƯ GỬI CON YÊU
Con gái thân yêu,
Quãng đường đời con đi sẽ còn dài
và xa lắm.
Bố mẹ không biết chắc rằng sẽ đi được
cùng con bao lâu trên quãng đường gian nan ấy.
Nhưng với tình yêu vô hạn mẹ dành
cho con, những ghi chép của mẹ giây phút này, sẽ theo con suốt những năm tháng
trưởng thành.
Hãy luôn nhớ rằng, không có khó
khăn nào con không thể vượt qua, không nỗi buồn nào có thể khiến con trở nên cô
đơn được cả. Bởi vì bố mẹ luôn ở đây, yêu con, thương con, dành tất cả cho con.
Con trai yêu dấu,
Đã ba năm trôi qua kể từ khi mẹ viết
những dòng nhắn nhủ đầu tiên cho chị con. Mẹ đã tưởng rằng, mẹ sẽ hoàn thành sớm
cuốn sách này và tặng chị con vào sinh nhật một tuổi. Nhưng cuộc sống hàng ngày
với những nỗi lo toan vụn vặt cứ cuốn mẹ đi. Và mẹ đã thất hứa với chị con rất
nhiều lần.
Trong ba năm đó, gia đình chúng ta
đã đón chào con. Một thiên thần bé nhỏ, đáng yêu, y như chị con vậy. Bố mẹ rất
yêu con. Và hiển nhiên, chị con cũng thế. Đối với chị gái bé nhỏ của con, con
giống như một điều kỳ diệu. Chị con vừa mới sinh nhật ba tuổi. Chúng ta hãy
cùng nhau viết tiếp những kỷ niệm về gia đình mình, có bố có mẹ, có con, có chị
con nhé.
Mẹ hy vọng, chúng ta, gia đình
chúng ta, sẽ có thể hoàn thành nó, vào trước sinh nhật một tuổi của con. Con
trai bé bỏng ạ. Và con cũng đừng giận nhé, nếu sau này, đọc lại những dòng mẹ
viết hôm nay, con thấy mẹ nhắc tới chị nhiều hơn con. Bởi vì mình là đàn ông
mà. Mình sẽ bảo vệ chị ấy, cô gái bé nhỏ của gia đình mình. Mình sẽ nhường nhịn
chị nhé con! Đàn ông có bờ vai rất rộng, để che chở cho những người phụ nữ anh ấy
yêu thương, con ạ!
**********
BỐ VÀ MẸ ĐÃ GẶP NHAU NHƯ THẾ NÀO?
Ơ hay, sao mẹ lại lan man như thế
này nhỉ? Lại quên không nói vào việc chính. À thì hối đó, mẹ đăng lên facebook
một lời bài hát rất buồn. Thế là chẳng hiểu làm sao, bố con vào comment. Bố con
biết mẹ viết sách nên tưởng mẹ cao siêu đang làm thơ bằng tiếng Anh con ạ. Trời
ơi, mẹ làm gì có cái siêu năng lực ấy! Bố liền... làm thơ bằng tiếng Anh để đối
đáp lại mẹ. Bằng chứng này vẫn còn tồn tại trên facebook mẹ, tới nay cũng được
7 năm rồi. Bố con chắc thỉnh thoảng muốn xóa đi lắm, vì nó cứ sến sến sao ấy.
Nhưng chúng ta vẫn để đó như kỷ niệm không thể nào quên của những năm tháng bắt
đầu cho một mối quan hệ tuyệt vời, mà tuyệt vời nhất là có các con trong cuộc đời.
Trời ơi, mẹ lại quên mất mạch cảm
xúc đang viết dở rồi. Tại mấy bạn nhân viên trong quán gọi mẹ đi làm bánh đó.
Bây giờ quay lại viết tiếp mà mẹ cứ lơ mơ, không biết mẹ đã kể cho con nghe tới
đâu rồi nhỉ? Những trang viết này giống như nhật ký. Mỗi khi ngừng lại, ký ức
cũ lại vội vã trôi tuột đi đâu. Đầu óc mẹ quả thực có vấn đề đúng không con? Có
một số người bạn trêu mẹ là "não cá vàng", nhớ nhớ quên quên, sắp xếp
mọi thứ rất chi là lộn xộn. Thế mà, bố con lại có thể xem điểm tệ hại đó của mẹ
là "đáng yêu". Thế có buồn cười không cơ chứ?
Ngày ấy, bố nói với mẹ rằng bố thấy
mẹ rất xinh đẹp. Mẹ nghĩ đó chỉ là phản ứng khen xã giao khi một người đàn ông
mới quen một người phụ nữ. Chứ bây giờ, sau hơn 7 năm bố mẹ quen biết nhau, cụm
từ "rất xinh đẹp" mà bố từng dành cho mẹ đã được bớt xét, tóm tắt lại
thành "trông cũng được".
Trong tình yêu, giai đoạn mới yêu
là khoảng thời gian phụ nữ "có quyền" nhất, có quyền được nghe những
lời khen ngợi, tán dương, có quyền giận dỗi, làm nũng. Sau đó thì cứ bớt dần bớt
dần, rồi trở nên "bình đẳng" với nam giới trong mọi chuyện... Thậm
chí bố con có thể quay ra giận ngược mẹ bất cứ lúc nào.
Bố mẹ nói chuyện với nhau trên
facebook suốt một thời gian dài. Sau đó bố con, lúc đó đang là một du học sinh,
được nghỉ giáng sinh và về Việt Nam chơi. Bố đã báo trước cho mẹ mấy tuần. Khi ấy,
cả hai vẫn chỉ đang là "bạn trên mạng". Những mối quan hệ trên mạng
mà hai người chưa từng gặp mặt, vốn không có bất cứ sợi dây liên kết thực tế
nào. Thế nên, người ta hay nói rằng, trên mạng ảo.
Từ cuộc sống ảo ảnh bước ra đời thực
là một khoảng cách rất rất rất xa. Có thể khiến cho ta thất vọng. Mẹ thực ra
lúc đó, dù chỉ mới nói chuyện, nhưng đã hơi bị thích bố con rồi. Thật hiếm có
người mà mình có thể nói chuyện thâu đêm suốt sáng, không biết chán là gì. Thế
nên, mẹ cũng lo lắng lắm. Không biết bố con có giống như những gì mà mẹ nghĩ
hay không?
Bố nói với mẹ qua Tết dương lịch bố
mới vào Sài Gòn được. Vì về Việt Nam phải ở với gia đình ngoài Hà Nội. Khi đó,
mẹ vẫn đang làm việc tại Sài Gòn mà. Mẹ ở một mình, nhiều lúc cũng tủi thân và
buồn lắm.
Sau này, khi con hai mươi, con có
muốn xa nhà, ở một mình như mẹ đã từng không? Cảm giác tự do thì tự do thật,
không ai kiểm soát, chẳng ai quản lý. Nhưng cảm giác lớn hơn cả sự tự do là cô
đơn, vất vả. Những lúc muốn ăn bữa cơm nhà, lại chỉ lủi thủi một mình thôi. Làm
bạn với cái máy tính ở một nơi xa xôi, chẳng ai bầu bạn. Mình cứ xa lạ với tất
cả mọi thứ xung quanh ấy. Tuy nhiên, có một thực tế rất rõ ràng rằng: Nếu có thể
lựa chọn lại thì với tính cách của mẹ ngày ấy, mẹ vẫn chọn Nam tiến với nỗi cô
đơn như thế, không hối hận gì.
Có điều, mẹ cứ nghĩ tới việc, con mẹ
sau này phải trải qua những điều đó, với những quyết định giống như mẹ ngày
nào, là một người mẹ, mẹ cảm thấy không an tâm. Nhưng không sao con ạ, đó là
chuyện của tương lai, mà trong tương lai, chỉ cần con hạnh phúc, con lựa chọn
thế nào, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ.
Con yên tâm nhé!
Bố con, người đàn ông gian dối ấy,
trước khi gặp mẹ, đã nói dối rất nhiều. Dù chuyện đó chẳng phải điều gì to tát,
chỉ nhỏ nhặt thôi. Nhưng đã kể, thì không thể bỏ sót. Bố nói bố sẽ gặp mẹ sau Tết
dương lịch năm ấy. Vậy mà thế nào, đúng đêm giao thừa, chuông điện thoại mẹ
reo, bố nói, bố đã ở đây, gặp mẹ ngay lập tức.
Mẹ chẳng kịp chuẩn bị gì, tim cứ đập
thình thịch. Mẹ phải trang điểm như thế nào nhỉ? Bộ quần áo nào mới phù hợp để
có thể gặp gỡ một người mà mình rất thích đây? Phải gây ấn tượng ra sao? Trời
ơi biết bao câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu mẹ. Mẹ không biết phải sắp xếp và làm
như thế nào để có những câu trả lời đi vào trật tự.
Cuối cùng, mẹ đã chọn một bộ quần
áo mà mẹ "tự cho rằng" nó quyến rũ. Cứ nghĩ tới bộ dạng của bản thân
ngày hôm đó, sao mẹ thấy nó quá sức mắc cười. Mẹ nhìn thấy bố con lần đầu tiên
mà ngây người mất mấy giây. Trời ơi, con người này:
"Dối trá ngoài sức tưởng
tượng".
Khi còn nói chuyện với nhau trên mạng,
bố hỏi mẫu người lý tưởng của mẹ như thế nào? Tuổi trẻ nông nổi, háo sắc, mẹ đã
nói:
"Phải cao 1m80 mới được. Rồi phải có đôi vai rộng, ngón tay dài và
bàn tay to. Cảm giác những người như vậy thật an toàn, có thể làm chỗ dựa."
Khi đó bố con còn tỏ vẻ thất vọng,
nới với mẹ rằng, tiếc quá, vậy là bố không có giống mẫu người mà mẹ thích rồi.
Bố chỉ cao 1m70 thôi, mà lại còn gầy gò, không có đôi vai rộng, bàn tay lớn nữa.
Mẹ rất khoái chí, vì có nhìn ảnh cũng chỉ thấy mặt bố thôi, chứ không biết bố
cao bao nhiêu, nên mẹ tin sái cổ.
Mẹ bảo:
"Thôi đừng buồn. 1m70 cũng không
phải là lùn!"
Thế mà, người đàn ông xuất hiện trước mặt mẹ ngày hôm ấy,
chính là bố của con gái mẹ bây giờ, đâu phải anh chàng 1m70! Bố cao lừng lững,
to đùng, cảm giác như mẹ chỉ là cô bé tí hon, lon ton trước mặt bố con. Bố của
con ấy mà, chính là chàng trai cao hơn 1m80, có đôi vai rộng, ngón tay dài và
bàn tay to của mẹ.
Ông trời thật ưu ái cho mẹ phải
không con gái? Ước gì được nấy. Và cứ như vậy, bắt đầu từ ngày hôm ấy, rất nhanh
thôi, bố mẹ đã yêu nhau.
"Đời người là một bài toán với nhiều cách giải.
Có những thứ, ta không thể đoán trước
Nhưng mẹ hy vọng con sẽ tìm ra đáp án
cho con đường con đi."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment