CHƯƠNG 90 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 90:

Tô Mạt nhân cơ hội nói:“Bệ hạ, vì sao không cho Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử bọn họ đến đây cùng nhau học tập? Có các huynh trưởng ở đây, chúng thần thân làm đệ đệ muội muội , tự nhiên cũng không sinh sự nữa.”

Hoàng đế hơi suy nghĩ, nhìn về phía Triệu học sĩ.

Triệu học sĩ cười nói:“Bệ hạ, nhóm người điện hạ quả thật có thể đến. Nhất là Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ, học vấn rất giỏi, có thể là tấm gương để cho bọn họ cũng biết được sự chênh lệch.”

Hoàng đế nhìn Tô Mạt gật đầu cười nói:“Chuẩn !”

Tô Mạt cảm thấy vui vẻ, như vậy là có thể cùng nhau học tập với Tĩnh thiếu rồi.

Bởi vì trận đại chiến học đường kia cho nên tạm thời nghĩ ngơi chỉnh đốn lại nửa ngày, Hoàng quý phi đem nhóm nữ hài tử kêu đến cung điện của nàng, sắc mặt rất xấu răn dạy một chút, đặc biệt đối Tống tiểu thư, trách cứ nàng ta không hiểu chuyện, gây loạn.

Khiến Tống tiểu thư tức giận đến nỗi lá phổi như nổ tung ra.

Tô Mạt đạt được mục đích của chính mình, đương nhiên sẽ không tiếp tục sinh sự, lại khôi phục biểu hiện giả dối là im lặng.

Lương phi thướt tha tiến đến, cười nói:“Tỷ tỷ quá coi đó là vấn đề rồi. Bất quá là bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, nhà ai lại không có vài đứa nhỏ, nhà nhà đều như thế . Trước đây lúc còn nhỏ Thái tử điện hạ không phải còn cưỡi lên trên người Giác nhi đánh cho một trận sao, vừa đánh còn vừa nói ‘Cho ngươi từ nơi này cút đi, về sau cấm không được đi Đông Hoa Môn, nghe thấy không?’ tiểu hài tử mà, đều là như vậy , cũng không phải sinh ra liền có hiểu biết. Mấu chốt là cần bề trên dạy dỗ.”

Lương phi trước có một công chúa đã xuất giá rồi, ôn nhu hiền huệ, rất có danh tiếng tốt. Hiện nay Ngũ điện hạ cũng ôn tồn lễ độ, được các đại thần yêu quý, đều cũng là do nàng ta dạy bảo tốt.

Lương phi đi đến trước mặt Tô Mạt cùng đại tiểu thư, cười cười,“Thật sự là những đứa nhỏ đáng yêu, ta như thế nào sao lại không có hai nhi tử a, các ngươi đều làm con dâu của ta vậy thì tốt quá.”

Đại tiểu thư biến sắc, Tô Mạt lại cười cười,“Nương nương, làm con dâu của ngài có cái gì tốt sao, có kẹo ăn không?”

Lương phi mím môi cười yếu ớt,“Đứa nhỏ này, còn chưa hiểu gì hết. Làm dâu chính là có nam nhân thương ngươi. Muốn ăn cái gì thì nói cho hắn nghe, hắn tự nhiên sẽ đem cho ngươi.”

Nàng mấy ngày nay tật cũ lại tái phạm, muốn ăn một loại trái cây do Nam Hải tiến cống, Hoàng đế cũng sai người ban cho.

Nàng nói những điều này đơn giản là vì chọc tức Hoàng quý phi thôi.

Hoàng quý phi cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không phát tác,“Theo ta a, làm người chớ có đắc ý quá sớm, cẩn thận đến răng của cũng không còn đó.”

Tô Mạt thầm nghĩ, các nàng ta tốt nhất cứ đấu ngươi chết ta sống đi, như vậy mới để cho Hoàng Phủ Cẩn lưu lại một con đường sống.

Ở trong lòng của nàng, không có gì là nên hay không nên, nếu hắn muốn làm hoàng đế, nàng sẽ tận lực giúp hắn.

Nếu hắn muốn tiêu dao không bị ràng buộc, nàng sẽ giúp hắn khôi phục tự do.

Đương nhiên muốn đạt được tự do, thì trước đó sẽ phải sở hữu một quyền lực thật lớn, làm cho người ta không thể thao túng hắn, hắn mới có thể tự do được.

Nàng là nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải kẻ yếu, sẽ không diễn cái loại tiết mục nát bét hay diễn là nam nhân vì theo đuổi quyền thế mà cô phụ nữ nhân.

Nếu đủ yêu hắn, sẽ không chỉ muốn làm một loại cây tơ hồng chờ hắn đến yêu, lại càng không muốn làm một kẻ địch tự cho mình là chính nghĩa cao quý lạnh lùng đến thương tổn hắn.

Tự mình phải biết chính mình muốn cái gì, có thể tiếp nhận hắn thì phải giúp hắn, yêu hắn hết lòng, không thể đón nhận hắn rồi lại bỏ rơi hắn, xác định rõ ràng từ trước, sau này đỡ phải dây dưa giằng co.

Nhìn hai nữ nhân kia ta một câu ngươi một câu chém ra lời nói sắc bén, Tô Mạt ra dấu cho đại tiểu thư đi ra ngoài đi dạo một chút.

Hai người ở trong sân đi dạo vài bước, Hoàng Phủ Giới đuổi theo đến, nhìn Tô Mạt nói:“Ngươi rất lợi hại, về sau hai ta là huynh đệ !”

Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, nàng sao lại là huynh đệ ? Chẳng lẽ không đủ ôn nhu sao?

Hoàng Phủ Giới tiến lên kéo tay nàng,“Về sau hai ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập viết, ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Đầu Tô Mạt như to ra, đại tiểu thư lại cả kinh, vội ngăn hắn ra, trách nhẹ mắng:“Thất điện hạ sao có thể như thế, gia muội là nữ hài tử, về sau phải xuất giá.”

Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, hơi hơi híp mắt,“Nàng phải gả cho ai?”

Đại tiểu thư không để ý tới hắn, lôi kéo Tô Mạt vôi tránh đi, dặn dò nói:“Cách hắn xa một chút.”

Tô Mạt gật gật đầu,“Vâng.”

Hai người đi được trong chốc lát, lúc trở về chỗ Hoàng quý phi, lại đụng phải Ngũ hoàng tử.

Hắn thấy hai người, cười nói:“Ta nghe người ta nói chuyện các ngươi đánh nhau, lập tức đến xem, không bị thiệt thòi chứ.”

Hai người nói cảm tạ, Tô Mạt lắc đầu,“Không đâu, Ngũ điện hạ đi ra ngoài sao? Về sau có thể cùng nhau đọc sách rồi.”

Mặc kệ vị Ngũ hoàng tử này dụng tâm như thế nào, mặt ngoài mọi người hòa hòa khí khí, cũng không có gì không tốt.

Nàng cũng không muốn cứ phải bày ra cái bộ dáng đề phòng tất cả mọi người, cũng không phải bị mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Ngũ hoàng tử ôn tồn lễ độ, thái độ nhã nhặn giống như đại ca ca nhà hàng xóm, lại có một loại khí chất cao quý, làm cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân đồng thời cũng có cảm giác xa cách.

Ngũ hoàng tử ôn tồn lễ độ, thái độ nhã nhặn giống như đại ca ca nhà hàng xóm, lại có một loại khí chất cao quý, làm cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân đồng thời cũng có cảm giác xa cách.

Ít nhất Tô Mạt cảm giác được như thế.

So với Tĩnh thiếu gia cái kiểu mặt ngoài lạnh lùng đạm mạc, nội tâm lại ôn nhu săn sóc, là khác biệt .

Ngũ điện hạ nói chuyện với các nàng vài câu, sau đó cùng đi trở về chỗ Hoàng quý phi, rồi từ biệt quý phi cùng Lương phi, mấy người họ lại về học đường đi bái kiến Triệu tiên sinh.

Sau khi bị giáo huấn một trận, nhìn canh giờ cũng không còn sớm gì nữa, ai liền về nhà nấy.

Tô Trì cùng Tô Việt vẫn đang đợi các nàng, ngồi xe ngựa của phủ Thái tử chuẩn bị cho Tô Trì, cùng nhau về nhà.

Tô Trì sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Tô Mạt trong phút chốc, thản nhiên nói:“Ngươi thế nào lại có thể cùng Thập tam công chúa đánh nhau?”

Tô Mạt giương mi, nói:“Ta không muốn cùng nàng ta đánh nhau, là nàng ta muốn cùng ta đánh nhau.”

Nàng chỉ muốn tìm một người để thị uy mà thôi, là bất kì ai cũng không quan hệ, ai chọc vào nàng thì sẽ lấy kẻ đó làm nạn nhân.

Để cho bọn chúng biết, nàng hiển nhiên là không dễ chọc vào đâu.

Hoàng đế nhiều tử nữ như vậy, chỉ cần không tổn thương đến long mạch, không chạm đến mặt mũi thanh danh của hắn, cho dù là công chúa xảy ra chuyện, vẫn theo lệ trừng phạt.

Tô Trì thấy nàng có thái độ tự cho là đúng, bị làm cho tức giận, sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng đông cứng lại,“Về sau vào cung, phải lấy lợi ích Tô gia làm trọng. Nhớ kỹ ngươi không phải là một người, đi sai một bước, đều có thể dẫn tới họa sát thân. Lại nói, thập tam công chúa là nữ nhi do hoàng quý phi thân sinh, là muội tử ruột của thái tử điện. Ngươi nên cùng công chúa đồng tâm hiệp lực mới đúng. Đánh nhau với công chúa, vậy không phải làm cho kẻ địch vui sướng sao?”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Đại ca, ai là kẻ địch?”

Nàng còn nhỏ như vậy, không hiểu được là đương nhiên a, bọn họ tâm cơ mưu lợi công danh cũng quá lớn đi.

Tô Việt vội hoà giải,“Đại ca, Mạt nhi cũng còn nhỏ, không hiểu những điều này, về sau từ từ dạy là được. Với lại Thập tam công chúa gian xảo tùy hứng, đối Mạt nhi nói ra những lời quá mức vô lễ. Đừng nói Mạt nhi, bất luận kẻ nào đều cũng không thể nhịn được.”

Tô Trì lạnh lùng nói:“Ta nói chuyện, có phần ngươi xen miệng vào sao?”

Trọn vẹn bày ra cái dáng vẻ huynh trưởng.

Tô Mạt bĩu môi, không nhìn hắn, ngược lại hướng Tô Việt cười cười.

Tô Việt nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đừng đối nghịch cùng Tô Trì, để tránh âm thầm bị thiệt thòi.

Tô Mạt gật đầu ý bảo mình đã hiểu rồi.

Bên kia nhị tiểu thư nói:“Đại ca nói rất đúng, chúng ta ở bên ngoài, nên chung vai sát cánh với nhau. Đại ca là thư đồng của Thái tử, chúng ta nên sát cánh cùng Thái tử ,Quý phi nương nương, không thể xa lạ quá mức, làm cho người khác có tâm tư lợi dụng.”

Tô Trì gật đầu,“Nhị muội nói đúng rồi, hôm nay ngươi làm cũng đúng. Phải nên làm như thế.”

Nói xong lại liếc đại tiểu thư một cái, không vui nói:“Ngươi là đại tỷ, hẳn là biết phải quản thúc tiểu muội mới đúng. Như thế nào có thể để nàng ta tùy tính làm bậy, làm sai quy củ?”

Đại tiểu thư dung mạo lạnh nhạt, nhưng cũng không có điều gì muốn nói, nàng không có cảm tình gì với vị đại ca này, hắn từ nhỏ đã rời nhà tiến cung.Trong nhà hết thảy mọi việc đều lấy hắn làm trọng, nàng có được tính là cái gì đâu? Hắn chỉ bo bo lo cho lợi ích của chính mình, chưa từng nghĩ cho các nàng.

Mạt nhi bị người ta làm cho nhục nhã như vậy, hắn thân làm ca ca , không có một câu khuyên giải an ủi thì thôi, ngược lại toàn bộ đều là trách cứ, làm sao có thể khiến người ta bội phục đây?

“Tống tiểu thư vũ nhục thanh danh của phụ thân, đại ca cũng nên để bụng mới phải.”

Đại tiểu thư nói ra một câu lạnh nhạt, lại khiến Tô Trì lần nữa bị chọc tức, tức giận đến nỗi lông mày hắn dựng đứng lên, không nói ra lời, hung hăng hừ một tiếng.

Về nhà, không thiếu được Vương phu nhân đã biết tin tức, lại bày ra bộ dáng trưởng bối răn dạy.

Lão phu nhân thản nhiên nói:“Được rồi, cũng không có gì to tát cả. Chuyện tiểu hài tử thôi, chỉ cần người lớn không làm sai thì sẽ không sao hết. Trẻ nhỏ, cũng không cần nghe sự an bài của người lớn.”

Vương phu nhân nói,“Nương nói đúng, chỉ là ta nghe người ta nói Ngũ tiểu thư cùng Ngũ điện hạ quan hệ với nhau khá thân mật. Lương phi nương nương kia còn coi trọng đại tiểu thư, ngũ tiểu thư nhà chúng ta, nhưng thật ra muốn nhòm ngó đến gia thế của các nàng. Nhu nhi của chúng ta quý giá vô cùng, như thế nào có thể......”

“Đủ rồi!” Lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta,“Ngươi cũng không phải người hồ đồ, hiện tại sao lại mở to mắt nói ra những lời hồ đồ như thế.”

Tô Trì hừ một tiếng,“Tổ mẫu cũng đừng trách cứ mẫu thân, Ngũ muội muội cùng Ngũ điện hạ có quan hệ tốt, mọi người đều nhìn thấy, hai người đó nói nói cười cười, tỏ vẻ thân thiết, hoàn toàn không để ý cái gì gọi là quy củ lễ nghi. Cho dù còn nhỏ không hiểu chuyện đi nữa, nhưng những việc như đi đứng, ăn nói, cùng người nào giao thiệp, người nào không thể giao thiệp, những điều đó cũng hẳn là nên dạy cho nàng ta biết.”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn, ngầm có ý uy nghiêm, Tô Trì cảm thấy run lên, vội cúi đầu không nói.

Không dám tiếp tục kêu gào.

Lão phu nhân nói:“Tất cả đều im lặng chút đi, lão gia các ngươi cũng đã sắp trở lại rồi.”

Đang nói thì bọn nha hoàn nói lão gia đã trở lại.

Tô Nhân Vũ sải bước tiến vào, vài đứa nhỏ lập tức tiến lên thỉnh an.

Hắn khoát tay áo, cố ý nhìn Tô Mạt một cái, không che dấu được ý cười treeb khóe miệng, nói với lão phu nhân:“Nương chắc đã nghe nói có vài tên khỉ đại náo học đường rồi chứ.”

Lão phu nhân cười rộ lên ha ha,“Đã làm ta tức chết mà, thật là...... tiểu nha đầu vừa đáng yêu lại đáng giận kia.”

Tô Nhân Vũ cười nói:“Cũng không có gì, bệ hạ còn nói là, cũng phải có nha đầu không sợ chuyện này giúp kìm chế Thập tam công chúa, nếu không sẽ trở nên kiêu căng không biết thành bộ dáng gì nữa. Trừ Tống tiểu thư ra, các tiểu thư khác tiến cung, không có một ai không bị nàng ta âm thầm bắt nạt. Thiên kim tiểu thư Lý đại nhân năm đó đi theo mẫu thân tiến cung, đã bị nàng ta đẩy xuống ao Sen, đến bây giờ vẫn còn để lại bênh tật.”

Lão phu nhân cười đến rất là nhã nhặn,“Vẫn là Mạt nhi của chúng ta tốt, có gan có trí, đương nhiên không phải là dạng mềm mại yếu ớt như tiểu thư Lý gia có thể so sánh được.”

Tô Trì tức giận đến cắn răng phất tay áo, nhưng cũng không dám phát tác, dù sao trong nhà có lão phu nhân cùng phụ thân, hắn bất quá là tôn tử, chỉ có phục tùng chứ không có tư cách được phản kháng.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, tiểu nha đầu này nếu không phải còn có một chút giá trị lợi dụng thì tuyệt đối là sẽ không để cho nàng ta sống ở trên thế gian này.

Hoàng Phủ Cẩn là hoàng tử không được sủng ái, lại cũng thật sự quái lạ, hoàng đế một bên chán ghét hắn, một bên trọng dụng hắn.

Binh quyền có một nửa ở trong tay hắn, thật sự làm cho người ta khó bề tưởng tượng.

Tô Trì trong lòng cáu kỉnh, bèn nói:“Ta còn có việc, muốn về trong cung trước.” Thỉnh an xong liền vội vàng cáo lui.

Hắn đi rồi, những người khác cũng đều tự mình trở về viện của mình, lão phu nhân tựa vào trên gối kê đầu, sắc mặt ủ dột.

Vương phu nhân tiến lên nói:“Nương, như vậy cũng không phải là biện pháp. Nếu để Thái tử cho là chúng ta một dạ hai lòng......”

Lão phu nhân thản nhiên nói:“Yên tâm, sẽ không đâu. Ta bảo ngươi liệt kê ra mối quan hệ giữa các gia tộc, đã có chưa?”

Vương phu nhân lập tức sai nha đầu đi lấy, nay nàng ta tuy rằng đương gia, nhưng bất quá là con rối của lão phu nhân, quyết định nằm ở trong tay lão phu nhân, nàng ta chỉ thi hành mệnh lệnh thôi.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua,“Đem cái này đi dạy cho bọn nhỏ biết, về sau ở trong cung, xa cách hay gần gũi, trong lòng cũng biết nên làm sao.”

ương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn đi.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi được một đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội vàng giải thích nói:“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người đều tốt, cho nên mới......”

Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi không cần giải thích, chúng ta cũng chưa nói ngươi cái gì cả.”

Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan nói:“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta không dám nữa.”

Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu đã làm rồi, sẽ không hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù sao chúng ta cũng sẽ không công khai đối phó ngươi, cũng sẽ không đối xử thật tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây diễn trò chứ?”

Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, không bằng nói huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng không khoái cái món đó.

Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể nói như vậy chứ?”

Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.

Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm đã phải rời giường, sau đó ngồi xe đi vào trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân không quên dặn dò, chú ý cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao sự khuyên dạy của bọn họ không phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.

Nàng vốn là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay đã ở trên chiến tuyến của nàng thì nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?

Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.

Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đi đến phòng quan tâm nàng một phen, bảo nàng không cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền nói với hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ cho nàng.

Tuy rằng hắn không giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn là nguyện ý hy sinh vì nàng.

Nếu hắn có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, sẽ không làm cho phụ thân khó xử.

Nàng sẽ làm một tiểu thư khuê các thực sự.

Vẫn như cũ là một loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng ngồi ở một góc.

Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến, lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại không hề bị trở ngại mà phát tiết ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Vị trí bên cạnh hắn đều không có người ngồi, không ai dám ngồi chung với hắn.

Tô Mạt nghĩ tới đi, đột nhiên bị người khác ngăn lại.

Hoàng Phủ Giới vui mừng nhìn nàng,“Tô Mạt, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, sao giờ mới đến. Ngươi ngồi cùng ta đi.”

Tô Mạt nhíu mi,“Ta ngồi cùng tỷ tỷ, ngươi là nam hài tử, ta là nữ hài tử, không thể ngồi cùng nhau .”

Hoàng Phủ Giới thất vọng nhìn nàng, bĩu môi, lấy ra cái cung dây thun của mình nói,“Cái này cho ngươi chơi đó.”

Không chấp nhận cho Tô Mạt cự tuyệt liền nhét vào trong lòng nàng, bày ra một tư thế nếu ngươi dám trả lại ta, ta sẽ không tốt với ngươi nữa.

Tô Mạt cười cười,“Đa tạ, ta đây sẽ không khách khí chơi vài ngày.”

Hoàng Phủ Giới vui vẻ cười, vẻ mặt ngạo nghễ nói:“Chơi thì chơi.”

Đại tiểu thư nhíu mi nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Tô Mạt lập tức đem cung trả lại cho Hoàng Phủ Giới,“Tỷ tỷ của ta không cho ta lấy đồ của người khác.”

Hoàng Phủ Giới trong thoáng chốc xù lông lên,“Cái gì người khác, ta chỉ là tặng cho ngươi chơi đùa.”

Tô Mạt lắc đầu, Hoàng Phủ Giới lập tức nổi giận,“Ngươi như thế nào có thể như vậy. Ta là một đại nam nhân, cùng chơi với ngươi cái tiểu nữ oa nhi, ngươi còn chịu thiệt gì nữa ?”

Tô Mạt ngẩn ra, tiểu tử này, rõ ràng miệng còn hôi sữa, còn nói nàng là nữ oa nhi.

Nàng hừ nói:“Ngươi không phải còn nhỏ hơn sao.”

So với nàng còn nhỏ hơn hai tháng đó.

Hoàng Phủ Giới thấy nàng như vậy càng bực bội,“Ai cần chơi với ngươi chứ? Ta bất quá là chọc ngươi thôi.” Hắn một tay đoạt lại cái cung, hầm hừ ngồi ở trên ghế.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhuận trong trẻo của Ngũ hoàng tử, sau đó là thanh âm có chút trầm lãnh của Thái tử.

“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ tới .”

Mọi người một trận ồn ào.

Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn ngồi ở chỗ kia, tầm mắt lạnh băng của hắn vượt qua bao sự cản trở để tìm gặp ánh mắt nàng.

Tô Mạt nhếch khóe môi, hướng hắn hấp háy mắt.

Hoàng Phủ Cẩn cụp mắt xuống, cúi đầu, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.

Thái tử cùng Ngũ điện hạ đều nhìn qua phía Tô Mạt bên này, một người mặc cẩm bào màu vàng thêu hình rồng, một người khác mặc áo bào tím sẫm, một người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ âm nhu.

Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt âm trầm của Tô Trì.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.