CHƯƠNG 89 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 89:

“Ngươi là đứa con riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”

Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.

Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.

Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.

Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.

Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên đánh Tô Mạt.

Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.

Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.

Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.

Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.

Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.

Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.

Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.

Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.

Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.

Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều mực nước càng tốt.

Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.

Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”

Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.

Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

Không khéo, cũng chính là người mà hai ngày trước bị Hoàng Phủ Giới đánh gãy cái răng cửa.

Góc nhọn trên cái chặn giấy nện ở trên trán hắn, nhất thời làm lủng đầu, máu lập tức chảy ra.

Tiểu hoàng tử sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau đó hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Tô Mạt lấy một địch mười, đại tiểu thư nguyên bản còn muốn tiến lên khuyên nhủ, thấy nàng không bị thiệt thòi, lại luôn nháy mắt ra hiệu với mình, nghĩ Tô Mạt luôn chững chạc, tuy rằng còn nhỏ, nhưng to gan lớn mật.

Liền nghĩ ngay ra Tô Mạt khẳng định là có kế hoạch riêng, thế là không tiến lên quấy rầy nữa, ngược lại đi theo tiểu cung nữ leo ra ngoài cửa sổ đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến.

Càng đánh càng loạn, hai công chúa và một tiểu hoàng tử có quan hệ tốt với tiểu hoàng tử mới bị té xỉu kia cũng gia nhập chiến đoàn, cũng là giúp đỡ Tô Mạt, cầm khối nghiên mực liền đáp qua bên kia .

Hoàng Phủ Kha ngày thường làm người kiêu ngạo, lại điêu ngoa tùy hứng, mặt ngoài có nhiều người sợ nàng ta, người thật sự có tâm với nàng ta lại thiếu.

Trừ bỏ vài kẻ thường nịnh bợ, mọi người đều lùi ra bên ngoài, đem toàn bộ học đường để lại cho bọn hắn đại chiến.

Hoàng Phủ Giới bởi vì nhắc nhở Tô Mạt cẩn thận, bị Hoàng Phủ Kha ghen ghét, bị một cái bình nước nện trên người, hắn cũng nổi giận, giúp đỡ Tô Mạt đánh trả.

Tô Mạt nhìn thấy vũ khí bên cạnh không nhiều lắm, liền nói với Hoàng Phủ Giới,“Đừng ném nhiều!”

Hoàng Phủ Giới thuận tay đem nhặt mấy thứ đồ rửa bút đưa cho nàng, Tô Mạt ngắm chuẩn ngay một tiểu thái giám sức chiến đấu có vẻ mạnh, ném một cái đồ rửa bút qua, trúng chính giữa ót hắn, làm cho hắn đổ máu ngất đi.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám,“Bệ hạ giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm......”

Tô Mạt tròng mắt vừa đảo, giữ chặt Hoàng Phủ Giới một phen,“Đến!”

Nàng kéo hắn xông lên, Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư nghĩ rằng nàng sợ rồi, muốn tới nhận tội xin lỗi, lập tức liền đi đến tóm lấy tóc nàng đánh.

Tô Mạt nhân cơ hội kia bẻ gẫy cán bút cắm vào bọn họ, thuận tiện lấy một ít máu của người khác thoa lên trên mặt, cổ, tay của chính mình cùng Hoàng Phủ Giới.

“Đều dừng tay hết cho trẫm!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......

Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.

Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.

Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a. Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.

Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”

Lấy tư thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay Thánh Hiền đường , chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.

Đại thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.

Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới thành thật an phận quỳ .

Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.

Hoàng Phủ Giới mặc áo choàng thêu long rộng thùng thình, tay ở dưới ống tay áo gắt gao cầm lấy tay Tô Mạt, như sợ nàng chạy mất vậy.

Hắn quay đầu lặng lẽ nháy mắt với nàng,“Ngươi lá gan rất lớn nha.”

Tô Mạt hơi hơi giương khóe miệng, hừ một tiếng, nàng là cố ý.

Trong cung không giống với Tô gia, Tô gia nhỏ, hơn nữa là người cùng nhà, có trưởng bối quản, chỉ cần có lý thì tốt rồi.

Trong cung thì khác, trong cung là nơi giẫm lên xương cốt của nhau mà trèo lên.

Nếu nàng không đủ mạnh, sẽ bị người ta nuốt sống.

Không cẩn thận chọc giận long nhan, có khả năng chết không có chỗ chôn, nhưng long nhan cũng có nhiều cách chọc giận.

Chọc tức long nhan, có đôi khi cũng có thể đạt được sự chú ý ngoài dự đoán.

Đương nhiên, bản thân cần có bản lĩnh.

Nay đối với nàng mà nói, mình không thiếu đầu óc, nhưng thiếu quyền lực và thế lực.

Ở trong cung, Tĩnh thiếu gia cũng không được.

Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.

Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.

Người có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng cũng chỉ có hoàng đế mà thôi.

Nàng giờ còn nhỏ, nếu Hoàng Phủ Kha tùy hứng, hoặc giở trò xấu, canh chứng lúc người ta không chú ý dùng mánh khóe, sai tiểu thái giám giết chết nàng, vậy nàng không phải là chết lãng nhách sao.

Nàng gặp phải nữ hài tử rất không phân rõ phải trái, cũng giống như tú tài gặp phải binh thôi.

Nam nhân nói lý lẽ, nữ nhân không nói lý lẽ.

Nàng không thể lấy mạng của mình ra đùa giỡn.

Cho nên có thể bảo vệ mạng sống của nàng cũng chỉ có chính nàng.

Nếu muốn bảo vệ cái mạng của mình lâu dài, sẽ phải nắn gân bọn chúng trước, thứ nhất là có thể khiến bọn chúng biết sợ hãi, làm cho các nàng ta biết, nàng cũng không phải là dễ chọc vào.

Nàng chẳng những muốn gây sự với bọn hắn, còn muốn sau khi gây sự xong còn làm cho hoàng đế cảm thấy nàng có lý.

Dù sao lời của hai tên ngu ngốc kia đã nới ra, mọi người đều nghe thấy, lấy ra mách tội, một câu đã đủ bọn chúng phải chịu tội rồi.

Nếu không phải Hoàng quý phi sủng ái các nàng, hừ!

Hoàng đế lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái,“Rốt cuộc sao lại thế này? Mới có ngày đầu tiên đã ra tay đánh nhau, còn ra thể thống gì!”

Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư lập tức khóc như núi sập, chỉ vào Tô Mạt liệt kê từng cái tội trạng của nàng.

Khuôn mặt Hoàng đế càng ngày càng trầm, nghe công chúa và Tống tiểu thư vậy mà nói ra lời lẽ thô tục, hắn cau mày nhăn mặt, hắn làm như vô tình liếc Thái tử một cái.

Thái tử trong lòng trầm xuống, đuôi chân mày càng giương lên, khinh trách mắng:“Chỉ cho phép trần thuật, không được mắng chửi người.”

Hoàng Phủ Kha bĩu môi, hừ một tiếng, bảo một tiểu cung nữ đem sự tình kể một lần, đơn giản là nói Tô Mạt giờ lên lớp mắc lỗi, tiên sinh chỉ trích nàng, kết quả nàng ngụy biện, còn giận chó đánh mèo với người khác, lấy nghiên mực đánh Tống tiểu thư.

Thái tử sắc mặt phiền muộn, nhìn về phía Tô Mạt,“Đúng như thế không?”

Đại tiểu thư thấy sự việc không đơn giản, vội quỳ gối bên cạnh Tô Mạt,“Thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ minh xét. Tiểu muội nhà ta từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, cư xử ôn nhu khiêm tốn, cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với người khác, lại càng không tranh chấp với người ta. Hôm nay quả thật có người rất quá đáng.”

Nàng cúi đầu không nói nữa.

Nàng vốn người cực kỳ xinh đẹp, làn da mịn màng, nay đã từ từ trưởng thành, mơ hồ có bộ dáng thướt tha của thiếu nữ, gục đầu xuống lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, bên tai có đeo một chiếc khuyên tai ngọc thạch đung đưa, làm cho người ta say mê không thôi.

Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”

Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”

Tô Mạt gật đầu, nàng quỳ thẳng đứng, cất giọng trong trẻo nói:“ Người ta nói có cái nên làm, có việc không nên làm, sĩ khả sát bất khả nhục. Ta rõ ràng là người trong sạch, vì sao lại bị người ta vu là đê tiện thấp hèn? Ta đã động thủ, cho dù có gây thương tích cho người khác, cũng bất quá là ta đền tội. Nhưng bị người khác làm nhục tổ tiên phụ mẫu, thì chính là tội lớn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Ta há có thể chỉ vì chính mình yếu đuối mà tham sống sợ chết? Có người vũ nhục phụ mẫu ta, ta sẽ lấy mạng hắn.”

Nàng biết hoàng đế là kẻ trọng danh tiếng nhất, hắn rõ ràng cướp ngôi vị hoàng đế trong tay Nữ đế, cứ nhất định phải nói là được nhường ngôi.

Chính mình bị người vu cho con gái riêng, điều này đối với người cổ đại mà nói, đã là thù hận lớn nhất rồi, tương đương với việc giết phụ mẫu, diệt tổ tông của nàng.

Hoàng đế quả nhiên trên mặt có biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Phủ Kha,“Các ngươi cũng quá vô pháp vô thiên. Thân phận công chúa cao quý, cũng không quy củ, chuyên hoành hành ngang ngược. Tuổi còn nhỏ đã như thế, trưởng thành còn như thế nào nữa?”

Tống tiểu thư vừa nghe thấy vậy vội quỳ xuống đất nói:“Bệ hạ, cũng là Tô Mạt không chịu học trước. Nàng ta rõ ràng không tôn kính tiên sinh, không đọc sách, còn muốn cãi bướng với tiên sinh, chọc tức tiên sinh, chúng ta thấy quá đáng mới vì tiên sinh mà dạy nàng ta một bài học.”

*(Tiên sinh là xưng hô thầy giáo thời cổ đại TQ).

Hoàng đế lại nhìn về phía Tô Mạt,“Trẫm cho các ngươi đến đây học, chẳng lẽ sai rồi, ngươi không muốn tới học?”

Tô Mạt rũ mắt xuống, làm ra vẻ biểu tình dịu dàng,“Bệ hạ, không phải như thế. Thần nữ thực thích đọc sách, thuở nhỏ nhận được sự giáo dưỡng của phụ thân. Chỉ là tiên sinh dạy những sách ta đã thuộc lòng rồi, cho nên nhất thời ham chơi, lơ là nghe tiên sinh giảng, tiên sinh tới hỏi, thần nữ rất cung kính tiên sinh, không dám có nửa điểm không tôn trọng.”

Hoàng đế nhìn về phía Triệu học sĩ.

Triệu học sĩ là thư sinh, có khí phách, không chịu quyền thế bức bách, hoàng quyền hoặc là quyền thế của Quốc Công cũng không có thể áp bức hắn.

Đối với người đọc sách mà nói, thanh danh là nặng nhất.

Hoàng đế vẫn là tin hắn.

Hắn đứng lên hành lễ, không trả lời, ngược lại hỏi Tô Mạt trước, vậy ngươi đem những điều ta giảng hôm nay đọc lại nghe một chút.

Tô Mạt cắn môi, căn bản không biết tiên sinh nói đoạn nào, nhưng mơ hồ nhớ rõ một câu, liền một mạch đọc làu làu cả quyển “ Đại học” ra, dù sao cũng không có bao nhiêu chữ.

Trong gió lạnh, thanh âm lanh lảnh của nàng vang lên như nước chảy leng keng, róc rách rất êm tai, ngay cả đến hoàng đế cũng đều nghe đến nhập tâm.

Trên mặt Triệu học sĩ lại mỉm cười, liên tục gật đầu, khen:“Hài tử giỏi, rất tốt.”

Hắn vén áo bào quỳ xuống đất nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thần có một yêu cầu quá đáng.”

Hoàng đế tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười nói:“Triệu ái khanh miễn lễ.”

Triệu học sĩ cười nói:“Vẫn thỉnh bệ hạ đừng trách phạt Tô Mạt. Thần còn muốn thỉnh nàng ta làm giám thị học đường, giúp đỡ thần quản chế nhóm học sinh này, thần sẽ giảng bài riêng cho nha đầu đó, thời gian khác, nàng ta đều có thể tự do hành sự.”

Hoàng đế nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Triệu học sĩ này con người vừa ngang tàng lại kiêu ngạo, tự xưng là thanh lưu, thế nhưng đối nàng ta lại nhìn với cặp mắt khác, cũng không tránh được người khác sẽ đánh giá nàng khác đi.

Hắn cười nói:“Chuẩn tấu.”

Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư tức giận đến sắc mặt đều đen lại, không nghĩ tới hoàng đế chẳng những không xử phạt Tô Mạt, còn......

Hoàng Phủ Kha cơ trí, nhìn về phía tam tiểu thư, nháy mắt cho nàng ta mộ cái, Tô tam tiểu thư này vẫn muốn theo phe nàng.

Hoàng Phủ Kha vẫn ghét bỏ nàng ta là người què, không thèm quan tâm đến, hôm nay rất tốt đã phát huy công dụng, Tô Hinh Nhi chầm chậm đi qua, Hoàng Phủ Kha nói vài câu với nàng ta.

Tô Hinh Nhi do dự một chút, Hoàng Phủ Kha hừ lạnh một tiếng.

Tô Hinh Nhi lập tức quỳ xuống đất, cũng không ngờ được có người mở miệng trước, dĩ nhiên là nhị tiểu thư, nàng ta nói:“Bệ hạ, nếu không xử phạt gia muội, vậy cũng không cần thể xử phạt công chúa và Tống tiểu thư. Dù sao cũng là gia muội sai trước, đi học không chuyên tâm, lại chủ động đánh người. Đều nói quân tử động khẩu không động thủ. Gia muội cũng có chỗ không đúng. Thần nữ về sau nhất định cẩn thận một chút, quản chặt muội muội, sẽ không gây phiền toái thêm cho bệ hạ nữa.”

Hoàng đế ngưng mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt trầm xuống, lập tức cười nhẹ,“Nếu đã như thế, vậy thì làm như ý ngươi đi.”

Nhị tiểu thư vừa nghe vậy liền cười đến dịu dàng xinh đẹp, tạ ơn đứng dậy.

Tô Hinh Nhi tức giận đến mày liễu dựng thẳng, nhưng cũng vô dụng.

Tô Mạt cũng không để ý, đây là cuộc chiến của những kẻ mạnh, nắm bắt được cơ hội, ai ngắm chuẩn thời cơ, sẽ tất có cơ hội thể hiện bản thân.

Chỉ có thể nói, nhị tiểu thư cũng là người không thể xem thường được.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.