CHƯƠNG 29 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 29:
Trưa. Mở mắt. Ánh sáng le lói
vài tia xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào căn phòng tối, mùa hoan ái thật nồng
còn vương. Không biết mình đã ngủ mấy tiếng. Hắn đã đi. Đêm qua như cơn ác mộng,
ngất lên ngất xuống cùng sự rách nát, nhầy nhụa. Cô kinh tởm thân thể mình.
Cô ngồi dậy, muốn rời khỏi giường, nhưng... đập vào mắt là những chấm chấm cùng
mảng màu đỏ chói mắt. Máu kìa! Đó là bằng chứng sự trong trắng của cô đã bị con
quỷ phá bỏ. Nó lờ mờ ám ảnh vào tâm trí cô, khiến cô không quên được cảm giác ô
nhục, cảm giác hắn đi ra đi vô xỏ xuyên một cách tự tiện, mạnh bạo, đem luồn nước
nóng bắn vào trong cô. Nước mắt cô rơi. Miệng lại nở nụ cười. Sao cô lại dơ thế
này!! Tâm hồn hỗn tạp mớ cảm xúc. Khóc vì thứ quý giá nhất bị đánh mất, cười là
cười khinh chính mình.
Ông trời thật không có mắt!
Lâu sau, nước mắt đã cạn, muốn vào phòng tắm để gột rửa. Cô đứng lên như cơ thể
đau nhức khiến cô ngã xuống nền đất lạnh. Bờ môi trắng bệch cười nhạt.
"Em mệt thì nằm nghỉ chút, tôi gọi người đem thức ăn lên". Ngài đã đứng
đó rất lâu im lặng không lên tiếng. Nhìn thấy cô khóc, trái tim quặn lại. Đi đến
bế cô lên ngang, ngồi trên giường, nhưng không thả cô ra mà ôm chặt, để cô áp đầu
tròng lòng mình.
Cô mặc kệ, không kháng cự, hắn muốn làm gì thì làm, cô đã thành người của hắn cả
về mặc lễ nghi và thân thể không phải sao? Như một cành cây mới chớm nở rộ sau
mấy phút đã héo tàn trơ trọi. Khuôn mặt nhợt nhạt mất sức, nhắm mắt.
Ngài biết cô buồn, cô đau khổ. Tuy vậy ngài không hề hối hận mình đã chiếm đoạt
cô, ngược lại rất hạnh phúc và thõa mãn.
Cảnh Tuấn gõ cửa, đi vào. Anh đem thức ăn lên cho ngài, đáng lẽ việc này phải của
phụ nữ nhưng ngài chúa ghét mấy ả đong đưa giả vờ thanh cao nên trong lâu đài
chỉ có toàn nam từ hậu hạ đến canh gác.
Cảnh Tuấn thấy ngài ôm cô, có chút kinh ngạc. Một người hầu cận bên ngài rất
lâu, đây là lần đầu thấy ngài như vậy. Tia âu yếm dịu dàng nhìn cô gái đang ngủ
say trong lòng, bàn tay ôm vỗ vỗ lên đôi vai nhỏ. Trong tâm thoáng dấy lên chút
tư vị lạ, những đã bị che dấu thật nhanh.
"Thức ăn ngài căn dặn ạ".
Ngài gật đầu, phất tay. Hiểu ý, Cảnh Tuấn cúi đầu đi ra.
Cô ngủ, đặt cô xuống giường, lấy chiếc chăn bông đắp cho cô. Căn dặn người lúc
cô tỉnh dậy cho cô ăn. Còn ngài rời đi
Tầng ngục __
Màn hình to trên không trung hiện lên dáng vẻ hai người ôm nhau nhìn thật mặn nồng,
cô gái dựa vào lòng chàng trai an toàn ngủ, chàng trai ôm ấp hạnh phúc rạng ngời.
Thật đáng ghét!
Hôm nay là vậy! Còn hôm qua trận kích tình thật mãnh liệt, tiếng rên của hai
người như bản tình ca điên loạn mà hài hòa. Đánh vào trong tâm trí chàng trai
đang bị xích lửa bao vậy đã đau lại càng đau hơn bội phần.
Cô bị cưỡng bức, khuôn mặt thiếu sắc vì nước mặt đượm quá nhiều. Anh biết đó
không phải điều cô muốn, anh hiểu người con gái anh yêu mà - Như Ngọc. Có trách
thì trách chính tên thần chết đó đã khiến em tổn thương.
Một màn ảnh khác hiện lên. Người đàn ông mang áo sơ mi lịch lãm, mái tóc đỏ hất
lên lộ ra đôi mắt sắc bén.
"Thế nào Phong? Ngươi thấy rõ Ngọc và ta chứ? Ta để sắc nét lắm đấy."
Người trong màn hình, giọng nói bỡn cợt như châm ngòi nổ cho anh chàng bị xích
không ai khác là Ngài - Thần Chết.
Mái tóc đen bê bết máu rủ xuống
vầng trán, đôi mắt rực lên lửa giận. Phong gồng người giật chiếc xích trói ở cổ
tay, hét lên một cách đau khổ, giọng anh khàn khàn vang trong tầng ngục bốn bề
đá lạnh lẽo. Nhưng càng phản kháng anh chỉ nhận được đau đớn cả thể xác lẫn tâm
hồn.
Anh thật vô dụng, bất lực! Giọt nước lẳng lặng rơi trên khuôn mặt.
Thấy Phong, ngài hả hê nhếch mép:"Ngươi thấy cô ấy nằm dưới ta rên rỉ chứ,
thật mê người".
"Ngươi. Hắc Vỹ, ngươi không thấy mình quá bỉ ổi sao? Ngươi dựa vào ma quyền
(ma pháp + quyền lực) muốn làm gì là làm sao?" Phong nghiến răng, tức giận."Buông
tha cô ấy đi! Đời cô ấy quá khổ rồi!"
Tâm tình ngài đang rất hứng thú với cảnh trước mắt, một câu nói lại khiến khuôn
mặt tuấn tú trở nên nguy hiểm. Ngài liếc mắt về tên quái thần, hắn nhận lệnh tiến
tới, cầm roi lửa quất lên thân thể Phong.
Anh đau đớn, cắn chặt hai múi môi lại đến rỉ máu nhưng không cho phép mình kêu
lên thành tiếng.
Ngài bậc cười:"Haha! Cô ấy rời xa ta mới là khổ đấy. Còn ngươi... ngươi
nên tép bớt cái miệng lại đừng bao giờ thử chọc giận ta."
"Tép? Ta không tép thì sao? Ta nói quá đúng không phải ư? Giữ một cô gái
không yêu mình ngược lại còn khiếp sợ mình bên cạnh, bắt ép, làm nhục cô ấy,
không nghỉ đến cảm xúc cô ấy...."
Phong chưa nói hết câu, ngài chen vào:"Đơn giản ta yêu Ngọc".
"Yêu! Cái yêu ... của ngươi chỉ mang đến đau khổ cho Ngọc!!!" Anh nhếch
mép.
Sắc mặt ngài trở nên đen và u ám. Thuận tay ngài phóng ra nguồn sức mạnh siêu
nhiên bay tới đánh vào lòng ngực Phong, khiến anh trọng thương phun ra chất lỏng
màu đỏ - máu. Cơ thể anh đau nhức, rã rời, vẫn phải gồng người chịu những đòn
roi. Mặc cho đau đớn thẩm thấu tâm can, anh vẫn không mất đi khí chất trai
tráng, không van nài.
"Ta mặc kệ! " ngài liếc mắt sang quái thần ra lệnh:"Không được
làm hắn ta chết!".
Xong, màn hình biến mất.
Ngài đưa tay cầm lấy một điếu xì gà cổ mà người trần thế hay dùng. Tuy đây là địa
ngục, nhưng tất cả những thứ hiện đại trên kia cũng không hề thiếu.
Ngài đặt bờ môi đầy đặn lên trên ống mà hút, hút, rồi nhả ra làn khói dày mờ mờ
ảo ảo. Sau lớp khói ta có thể thấy được cặp mày kiếm nhíu chặt tụ lại một chỗ,
đôi mắt híp lại nghĩ sâu xa.
Sáng nay __
"Cốc. Cốc".
"Vào".
Cảnh Tuấn mở cửa, đẩy xe thức ăn vào bên trong. Anh cúi chào rồi đi qua bàn bày
thức ăn.
Trên giường, ngài quấn khăn tắm màu trắng làm tôn lên nước da màu đồng với vòm
ngực rắn chắc. Tay cầm cuốn sách gì đó, đọc rất chăm chú.
"Vợ ta chạy trốn như thế nào?" Anh cất giọng.
Cảnh Tuấn khựng người lại vài giây, rồi mới quay sang nhìn ngài. Ngài vẫn chằm
chằm vào những con chữ trong sách, nhưng tâm tư lại để một nơi khác.
"Dạ thưa ngài, hôm qua phu nhân vào tầng ngục, và máu sinh khí của cô ấy
đã thu hút đốm ma, khi tôi vào tới nơi thì chúng đã bỏ chạy".
"Tại sao bỏ chạy?" Đốm ma đó là do chính ngài nuôi để trông giữ tầng
ngục, chúng rất thèm khát sinh khí, cả vị thần bị nó hút cạn thì cũng chết, căn
bản không ai đối phó được với chúng. Chỉ có chủ nhân của chúng mới biết điểm yếu.
Không lí nào lại tha cho cô dễ như vậy.
"Thuộc hạ không rõ ạ". Lại là một cảm xúc lo lắng của ngài khiến người
ta kinh ngạc.
Vài phút trôi đi. "Lui".
Chắc chắn là hắn đã hù dọa đốm ma của ta. Muốn để cô ấy biết đây mà - Phong! Muốn
cô ấy rời xa ta sao? Ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng?
Tiếng cười quỷ dị cất lên, một thứ âm thanh đáng sợ khiến người ta không rét mà
run.
Tại phòng ăn, trên bàn với
toàn thứ ngon bốc mùi khói thơm nồng. Cô gái khoát trên mình bộ đầm trắng tinh
nhẹ nhàng thoải mái, ngồi lặng lẽ, đôi mắt chán chường nhìn một điểm trên thân
ly rượu đỏ thanh cao như máu bên cạnh.
Tỉnh dậy vào lúc xế chiều, cơ thể vẫn còn đau nhức, đầu thì chóng mặt, cái bụng
thì kêu lên than đói. Cô kêu người giúp mình. Cảnh Tuấn bên ngoài nghe tiếng
nên đã bước vào, vô tình thấy tấm lưng trắng mảnh khảnh, dấu vết tím tím đen
đen hiện rõ rệt trên làn da, nó khiến lòng anh khó chịu. Cô thấy anh, vội đỏ mặt,
chui vào mền. May rằng anh hiểu liền gọi một cô gái tới giúp.
Ngồi rất lâu cô hỏi Cảnh Tuấn "Hắc Vỹ đâu?"
"Ngài sẽ xuống sau ạ".
Cô quyết định sẽ ngoan ngoãn mấy ngày để tránh hắn đề phòng, chứ cứ đau khổ,
khóc lóc chẳng được gì. Việc đầu tiên và hàng đầu là phải lấy lòng hắn - cùng
ăn với hắn. Nhưng 6h rồi hắn đi đâu vẫn chưa xuống.
Thấy biểu hiện nhịp nhịp chân của cô, Cảnh Tuấn hứng thú, cô gái trước mắt này
thật đặc biệt không giống những cô nàng lẳng lơ kia, ngài mà xuống lâu là mấu ả
than trời than đất nhức cả não:"Phu nhân có vẻ nóng lòng nhỉ?"
"A .. không có! Mà ... anh đừng xưng hô lễ phép như vậy, nhìn anh trông có
vẻ lớn hơn tôi." Cô ngại, chuyển sang đề tài khác.
"Vì cô là vợ thần chết, thưa phu nhân".
" Thật sự không quen"
"Xin lỗi tôi không dám ạ".
Cô thở dài. Cũng đúng thôi, cô là vợ thần chết mà:"Hay không có hắn, cứ
xưng như bạn bè nhé, gọi tôi là Ngọc nhé!" Cô cười, nụ cười như thiên thần
làm rung động con tim ai. Đôi má chợt hồng hồng mềm mịn ngước cao, hiện lên
xương gò cao đẹp.
Cảnh Tuấn nhìn cô, trong lòng anh ngập tràn ấm áp, ánh mắt đôi môi hay những cử
chỉ trên khuôn mặt cũng giản ra thư thái. Cô rất biết cách đem lại cho người ta
cảm giác thân mến, cưng chiều.
Cảnh Tuấn gật đầu:" Tôi là Cảnh Tuấn, thưa phu.. à , Ngọc".
Hai người cười cười nhìn nhau, nói chuyện, cô giới thiệu cho anh những nơi ở trần
thế. Còn anh lại kể cho cô nghe những chuyện ở địa giới.
Rất hợp ý, cứ tưởng như một cặp bạn bè tri kỉ.
Kim giờ nhích được hai vòng, lúc này mặt trăng 'máu' đã lên kèm theo bên cạnh
là 'đám tùy tùng' mây đen, che đi một bên vành. Cùng một giờ, 2 tiếng đối với
Cô và Cảnh Tuấn thì quá ngắn để trò chuyện, còn đối với bóng dáng toát ra mùi
âm khí đang đứng trước cửa phòng ăn lại là khác, dù một giây cũng thấy dài.
Bóng dáng đó đã cố giải quyết công việc thật nhanh để về gặp cô. Vậy mà... mới
mấy tiếng trước dưới thân ngài rên rỉ kích tình giờ lại đi cười đùa tán gẫu với
đàn ông, lại còn thuộc hạ của ngài.
Xử lí cô như thế nào đây?
Đang luyên thuyên thì ngài ở trước mặt, nhíu mày khiến hai người giật mình như
làm chuyện gì sai trái. Cô thun người lại cúi đầu nhìn xuống lớp váy nhăn nhúm
bị hai tay bấu vào.
Cảnh Tuấn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh khom người chào ngài. Sau đó đi về phía bàn
gỗ dài, kéo ghế, đưa tay mời ngài ngồi.
Hắc Vỹ tiêu sái đi tới , liếc nhìn Cảnh Tuấn, rồi chuyển mắt về người đối diện,
ngồi xuống, chân bắt chéo ngã người về phía sau, nheo mắt. Nhưng chỉ thấy đôi
môi đang mím chặt.
"Ngước lên". Giọng nói khàn mang chút dịu dàng nhưng nó khiến cô rùng
mình. Nghe lời, cô ngước lên lo sợ nhìn ngài. Lại thật hiếu kì không biết bản
thân đang lo sợ điều gì.
Khuôn mặt không lớp son phấn, mịn màng không tỳ vết, bộ váy trắng hai dây khoe
ra làn da trắng cùng xương quai xanh ngang mê người. Mắt ngài đưa một ít vào
khe ngực, thấp thoáng có thể thấy được 'hai quả đào' căng tròn kia. Góc này đã
muốn giết chết người. Ban nãy Cảnh Tuấn đứng bên cạnh, cô ngồi, coi như thấy hết
bộ dạng của cô rồi. Chậc chậc!
"Rột rột...." ơ tiếng gì vậy? Á bụng mình.
"Đói không?" Ngài hỏi. Nãy nói chuyện hăng say quá giờ cô mới phát hiện
bụng mình đang cồn cào biết bao. Dường như đã lọt tai ngài. Cô liền gật đầu.
"Sao không ăn đi"
"Do muốn... ăn cùng anh." Ngại ngần nói ra khiến đôi má hồng lên. Cô
nhìn ngài, thái độ vẫn vậy - lạnh băng.
Có vẻ không hiệu quả nhỉ?
Kết thúc cuộc đối thoại ngắn. Cô cầm chén súp đã được hâm nóng lên ăn.
Ngài thì không ăn gì, chỉ chằm chằm vào cô và thưởng thức vài ly rượu.
Sau bầu không khí ăn tối buồn tẻ. Là đến thời khắc mà cô sợ nhất.
Chui vào chiếc chăn bông đen ấm áp, cô nhắm mắt giả ngủ. Mong rằng hắn sẽ không
làm gì mình.
Rất nhanh. Cô cảm nhận một sức nặng khiến chiếc giường trùn xuống bớt. Một bàn
tay lạnh chồm qua ôm cô, lấy sức nặng đó đè lên cơ thể mảnh mai.
Cô vẫn nhắm mắt, nhưng biểu lộ ra vài phần né tránh.
Làm sao có thể qua được con mắt tinh tườm của ngài. Cúi người hôn lên đôi mô
căng mọng, vươn chiếc lưỡi dài ra nếm vị ngọt. Đôi bàn tay không giữ yên, kéo
dây áo xuống mà sờ soạn.
Cứ như thế rất lâu, cô dần hết oxi mất rồi, đành phải mở hé miệng, rất nhanh
chiếc lưỡi điêu luyện chui rúc vào chơi trò quấn quýt rượt đuổi. Bộ ngực đầy đặn
sau lớp vải được xoa nắn mạnh bạo. Hơi thở hai người trên giường bắt đầu gấp
gáp nóng hổi.
Vội vàng xé đi, chiếc váy thanh thoát giờ như những mẩu vải vụn rơi trên sàn
nhà. Da thịt lộ ra. Cảm nhận qua quần áo thật chán ghét, ngài cũng nhanh chóng
cởi hết đồ, để lộ thân hình hoàn hảo, đầy mê hoặc. Áp sát cơ thể mình vào người
cô mà tận hưởng sự mềm mại thanh thuần. Nơi nào đó cũng đã sớm căng phồng không
chịu nổi.
Thân thể màu đồng, cùng màu thanh khiết hòa trộn trên nền đen. Quá tuyệt vời!
Cảnh tượng nơi đây như một bức tranh nghệ thuật,. Sự lòi lỗ đẹp đến từng
xăng-ti-met thật khiến người ta đỏ mặt tía tai. Tôi chắc rằng người họa sĩ xuất
sắc cũng phải chết mê với tác phẩm này.
Đây là phòng ngài - căn phòng
này đã bao lâu không một xí hơi nóng. Toàn màn đen u ám lạnh lẽo bao lấy như bị
nguyền rủa. Đã mấy trăm năm ngài lạnh lùng trăng hoa không tình cảm. Chỉ vì đợi
cô!
Bây giờ, cô đã ở đây, đã thành vợ ngài, chúng ta là một gia đình rồi. Ngài vui
đến phát điên đi được. Rất muốn cưng chiều, nâng niu. Nhưng hôm nay cô thật hư,
dám cười đùa cùng tên đàn ông khác. Lơ ngơ lộ ra sự xinh đẹp, thuần khiết vốn
chỉ để cho ngài ngắm.
Đến lúc này, Ngọc không thể vờ ngủ được nữa, nhanh chóng đẩy ra. Bàn bé nhỏ đặt
lên lồng ngực rắn chắc, dùng hết sức vẫn không xê dịch được thân thể to lớn.
"Ưm...". Cô khó chịu vung tay đánh. Thân thể như dân tập võ, chỉ với
những cái đánh của cô để gãi ngứa chắc rồi.
Ngài bỗng nhấc người lên một chút, lùi ra khoảng cách 5cm rồi dừng nhưng không
có ý tha cho cô. Khuôn phóng đại nheo mắt chằm chằm đánh giá cô.
"Anh buông ra đi, tôi còn mệt!" Đôi tay của cô quá yếu ớt không làm
gì được hắn nên cô không ngại dùng chân. Cô co chân rồi dũi, co dũi co dũi muốn
làm ngài khó chịu mà buông tha. Nhưng kết quả lại mang cho ngài suy nghĩ cô
đang kích thích mình.
"Mệt? Còn đủ sức cười nói, chắc không đến nỗi nào" ngài áp chế chân
cô, bàn tay to nắm lấy cánh tay trắng vung bậy kéo lên đầu, xé đi tấm ra giường
một mảnh dài trói chặt tay cô vào thành giường.
Cô hoảng loạn không thể làm gì được hét lớn:"Anh có còn đàn ông không...
dù đã là vợ của anh, nhưng đừng nghĩ muốn làm gì là làm" sự tức giận khiến
cặp má cô thoáng chút đỏ. Ngài không giận, lại nở nụ cười hứng thú, đẹp đến hút
người
"Em là vợ tôi?! Biết điều thì nên bỏ ngay cái thói tán tỉnh đàn ông
đi". Ngài vừa nói vừa cười mang chút giọng khinh rẻ nhìn cứ tưởng như giỡn,
nhưng thật chất đang tức giận.
Cô không biết rằng nếu ngài không phải có tính kiềm chế lâu năm thì ban nãy đã
tới 'tra tấn' cô trước mặt Cảnh Tuấn để tuyên bố thần quyền rồi ( là thần nên
không thể dùng nhân được ^^). Vì cũng nghĩ cho cô nên đã bỏ qua lúc đó, còn giờ
thì không thể.
Bàn tay mạnh mẽ mò đến nơi nhạy cảm nhất của cô tách ra, dày vò đụng chạm khiến
cô cong người lên muốn né tránh. Ngài cũng không ngại đưa mắt xuống nhìn nơi hồng
hào u tối đó.
Một ngón xâm nhập, sự khó chịu như luồn điện lang ra thân thể cô, ngón tay động
đến mức đầu óc cô quay cuồng chìm trong sự mông lung, ý chí như bị kiệt cạn.
Tên biến thái! Cô ngại ngùng biết bao. Tuy đã bị mất đi trinh tiết, đã từng bị
hắn chui rúc nhưng tâm hồn vẫn còn thanh sạch, vẫn còn non nớt của một đứa trẻ
tuổi mới lớn làm sao chịu nổi cái cảm giác bị người ta dòm ngó, làm bậy nơi tư
mật. Cô không muốn. Nước mắt nóng hổi rớt chảy dài trên khuôn mặt, lặng lẽ trượt
xuống thân thể. Đôi vai nhỏ co co nhịp theo cùng tiếng nấc dù vang trong cổ họng
vẫn lọt vào tai ngài.
Ngài lặng nhìn, sắc mặt đen nay càng đen. Ngài hôn lên giọt nước mặn nồng cùng
với mớ da thịt. Cô chán ghét vậy sao? Ngài đợi cả ngàn năm để được gặp, được
yêu thương, được ân ái, vậy mà cái thái độ đó. Hừ! Ai thì cũng cười đùa nói
chuyện tự nhiên được. Riêng ngài thì sợ hãi chán ghét.
Ngay cả đụng chạm vợ chồng bình thường có thế cũng ghét bỏ.
Bờ môi lạnh trượt dần mơn trớn qua xương quai xanh, cắn mạnh từng tất da tất thịt,
thật sâu.
Một ngón tay nữa lại cho vào, u cốc quá chặt chẽ ẩm ướt, cô nhăn mặt, cắn đôi
môi sưng, nước mắt vẫn giàn dụa. Một tia thương sót ẩn trong ngũ quan sắc bén
kia nhưng ngài không bận tâm. Không thể thương xót cô nhiều như vậy sẽ hư.
Ngài bắt đầu đem vật khổng lồ ra nhắm trúng nơi u cốc mà đi vào, nơi đó vốn nhỏ
hẹp đột ngột bị giãn làm cô hét lên vì đau.
Ngài mặc kệ, vẫn vận động nhanh, và mạnh mẽ, mỗi cái đi ra đi vào đều chạm tới
nơi sâu nhất, khiến ngài rên lên từng cơn sung sướng.
'Con bé' bám chặt lên 'cây thịt'. Nó khít khao ôm lấy như mấy cái gai bám vào
nuốt chửng. Ngài càng hưng phấn muốn cô hơn. Đúng là bảo bối, là cực phẩm.
Đau đớn nhục nhã càng ngày càng trôi tụt đi đâu mất, để lại niềm khoái cảm nuốt
chửng lí trí.
Cả đêm, cứ như vậy ngài muốn cô mấy lần. Tận đến sáng, cô bất tỉnh, ngài mới
thõa mãn, nằm ngay bên ôm cô vào lòng chợp mắt.
Còn cô, chỉ cảm thấy mình nằm trong vòng tay ai có cảm giác rất an toàn, chìm
vào giấc ngủ thật sâu, thật ngon
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment