CHƯƠNG 28 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 28: HÔN LỄ
Đem ngươi hòa quyện vào bóng
tối.
Phá hủy sự thuần khiết của ngươi.
Dựng lên bức tường đen giam cầm.
Dù ngươi có phản kháng,
Ta đây vẫn không buông tay.
~~~~
"Ưm.." đôi mắt tím long lanh mở lên, ánh sáng lọt vào khiến con ngươi
không thích nghi kịp trở nên nheo nheo, nước mắt theo đó tiết ra.
Cô dụi mắt, ngồi dậy trong chiếc chăn ấm áp màu đen. Có lẽ ngủ quá lâu nên giờ
tầm nhìn không được rõ ràng.
Nhíu mắt đảo quanh, cô đang ở trong căn phòng? Màu đen?! Ánh sáng vàng yếu ớt?!
Chiếc giường to gỗ lim mạ đồng đen?! Cảnh vật trông rất quen thuộc. Nghi hoặc
đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương ngẫm nghĩ.
Gió thổi tung làm bật cánh cửa sổ, lộ ra bầu trời màu đỏ như 'dòng máu' chảy. Lốm
đốm những vì sao hiếm gặp.
...
Bất giác đôi mắt trợn ngược. Vội nhìn xuống bộ trang phục trên người.
Không thể nào!!
Bộ trang phục lúc ở hội diễn.
Sao mà giống thế, giấc mơ hôm qua!!
Hiện tại là mơ hay thật?
Nhéo đôi má trắng hồng, đau đến sưng đỏ. Đúng là cô không mơ ngủ. Vậy đây là
đâu?
Vội rời giường chạy đến cửa chính. Nắm lấy tay nắm của cánh cửa lớn bằng đồng
cao khoảng 10 mét cứng cáp lạnh lẽo. Vặn qua vặn lại cứng ngắc, đành phải đập cửa:"Có
ai không?" Cô hoảng sợ, đôi tay trắng ngần đánh mạnh lên cửa đồng, từng
phát đánh, dội lên tiếng vang trầm vào không gian.
Được một lúc sau.
"Bịch! Bịch! Bịch!..."
Cô dừng tay, nghe tiếng chân bước đều đều sắp đến gần chỗ này. Ai vây? Có người
đến giúp rồi.
Nhưng...
Nếu thật sự giấc mơ đó là thật thì câu nói "Em tỉnh rồi sao cô dâu của
ta" . Ngọc sợ hãi vội kiếm chỗ trốn, đảo mắt quanh căn phòng rộng, thấy
chiếc tủ lớn đặt sát tường bên góc. Cô lao đầu vào trốn trong tủ. Bên trong,
khá nhiều quần áo nhưng cũng may thân hình cô nhỏ nhắn nên có thể chui vào dễ
dàng.
"Bịch! Bịch!" Tiếng chân ngày càng rõ. Lòng cô lại thấp thỏm không
yên. Đưa tay ôm lấy trái tim đang hỗn loạn vì sợ hãi.
Tên đàn ông trong giấc mơ đó, cô không biết hình thù ra sao, chỉ nghe giọng rất
quen, trầm lạnh mang đầy từ tính. Lí do là tại sao lại là cô dâu? Có nhầm lẫn
gì? Nếu nhầm thì chiếc đầm dạ này. Không phải. Chiếc đầm này là của Hắc Vỹ.
Một tia nghĩ vụt qua đầu.
Cơ thể cô run lên, lòng bàn tay nắm chặt lại, móng tay bấu vào nhau mà đau đớn
in hằn
"Bịch! Bịch! Cạch!"
Cô co người cuộn mình vào trong, để quần áo trong có thể che lấp đi thân thể.
Hơi thở hoảng loạn ngắt quãng từng nhịp, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Cô phải làm sao đây? Lỡ hắn phát hiện, rồi tiếp theo cô sẽ cưới hắn ư? - cưới
thần chết sao? Không đời nào. Phải tìm cách trốn khỏi đây. Dù có khó khăn bao
nhiêu cũng phải thoát ra ngoài.
Bên ngoài im ắng dị thường. Chỉ có tiếng gió lồng lộng lùa vào đẩy cánh cửa
phát ra tiếng động.
Cô nhướng mày. Hắn đi rồi?
Cô tiến lên, hé cửa nhìn, không có ai. Cô thở nhẹ nhõm. Ổn định tinh thần chuẩn
bị tẩu thoát.
"Cạch!"
Hắc Vỹ ngồi trên giường, chân bắt chéo, tay vòng qua đầu gối. Tướng ngồi trông
thật ngão nghễ khoát lên mình bộ quần áo đen kiểu dáng nhìn rất lạ, cứ như kiểu
cổ điển. Nhưng không thể che lấp đi cơ thể rắn chắc màu đồng kia. Mái tóc đỏ vờn
theo làn gió, cùng đôi mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh, những thứ đó toát lên mị hoặc
không kém sức quyến rũ của bậc vương giã.
Hắn nhìn về phía cô, như đã biết trước cô ở bên trong. Không nóng vội, làm cô sợ
hãi, hắn ngồi đó đợi cô bước ra. Dù sao hắn cũng đợi cả ngàn năm chỉ để gặp cô.
Một xí như thế này thì đã nhầm nhò gì?
Hắn mong nhớ cô như thế nào, khao khát cô ôm lấy hắn như thế nào. Nhưng làm sao
có thể. Bây giờ trước mặt hắn là một cô gái đang run sợ, đang nuôi ý trốn khỏi
nơi đây. Không phải như trước kia. Cô bé đã làm sự tàn nhẫn lạnh lùng trong hắn
tan biến.
Ngọc lùi lại mấy bước, đôi
con ngươi run sợ. Bấu chặt tay vào chiếc đầm. Ban nãy còn không có người. Giờ
sao.. !!
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, xuyên vào đôi mắt cô, như thể nhìn thấy tất cả.
Khuôn mặt hắn vô hồn, lạnh nhạt.
Hắn ngồi im xem tiếp nhất chỉ cử động, xem cô có thể làm gì trước mặt hắn.
"Đây... đây là.. đâu?" Cô mở miệng hỏi.
Hắn dời mắt, đôi môi vẫn là một đường thẳng, có vẻ không định trả lời câu hỏi.
Thái độ lạnh người kia thật khác xa so với khi hắn và cô còn tập kịch, hẹn đi
party. Lúc ấy, hắn không tàn khốc như vậy, tiếp xúc cảm nhận đều cho cô thấy hắn
là người rất tốt, dù rằng không biết cách thể hiện. Lúc này, hắn như tảng băng
ngàn năm, muốn chạm cũng sợ bị tê tái.
"Anh đưa tôi.... về nhà đi.. xin anh!"
...
Đáp lại câu trả lời chỉ là tiếng gió, tiếng tim đập sợ hãi, tiếng thở của chính
cô. Không gian căng thẳng khó chịu càng gia tăng
"Anh.. trả lời ...đi chứ??" Cô mất kiên nhẫn, hắn dường như đang
khinh rẻ cô, không xem lời nói của cô ra gì. Vội đưa tay cầm đầm dạ lên cao, để
lộ bàn chân trắng chạy thật nhanh về hướng cửa đồng. Cô sẽ tự tìm đường thoát
khỏi đây, nhất định phải rời nơi này.
Hắn ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, bên tai nghe giọng đứt quãng sợ sệt nhưng lại
như đang trách móc, rồi nghe thấy tiếng chân cô đang dần rời đi mang theo cơ thể
mà hắn khao khát rời xa. Hắn bỗng thấy thiếu hơi ấm, thiếu mùi hương. Hắn trở
nên khó chịu. Vốn định để cô nghỉ ngơi, bình tâm, nhưng hầu như nỗi sợ trong cô
không giảm, ngược còn có dấu hiệu gia tăng, lại muốn tìm cách trốn, nên hắn tàn
nhẫn đập tan đi niềm hy vọng mong manh của cô "Đây... là địa ngục!".
Bước chân cô chậm lại.
Cô không nghe lầm chứ? Địa ngục! Cô chưa chết mà! Sao lại ở đây.
"Tôi còn sống, sao lại phải xuống đây. Dù anh là thần chết cũng nên đưa
cho đúng người chứ!" Cô khẩn trương giải thích, linh cảm mách bảo có chuyện
chẳng lành:"Anh đưa tôi về đi".
"Nếu không?" Vỹ đứng lên, đôi chân vững trãi bước về phía cô.
Cô cảnh giác, bây giờ bất cứ hành động gì dù có bình thường của hắn lại tác động
rất lớn tới tâm tình nhạy cảm của cô. Cô thật sự không hiểu được con người này,
à không vị thần tàn nhẫn này.
"Tại sao?". Cô lùi bước.
Hắn cũng không nhượng bộ tiến thêm một bước:"Vì em... vốn đã là của tôi!
Em thuộc về nơi này!" Trong giọng nói lạnh lùng có vài phần cưng chiều.
"Anh... bị điên rồi!" Cơ thể run lên.
"Em ngủ cũng hai ngày rồi, chuẩn bị tinh thần cho tốt" Hắn cười ẩn ý.
Cô nhướng mày nghi hoặc.
"..Điều mà em mơ thấy là đúng đấy".
Lòng không chịu nổi, hít thở không khí không thông, lời nói của hắn vang vọng
trong đầu. Cưới hắn sao? Cô không muốn, cô không muốn.
Quay người mở cánh cửa bỏ chạy. Sự sợ hải kinh hoàng chiếm lấy cơ thể mềm yếu.
Nước mắt như giọt thủy tinh từng giọt rơi trên thảm đỏ ngoài hành lang.
Hắn đứng đó nhìn bóng lưng cô dần biến mất. Cánh môi lẩm nhẩm cái gì đó. Mấy
giây sau, hắn nhíu mày, đá chân lên chiếc ghế gần đó, khiến nó gãy thành nhiều
khúc:"Em nên cảm ơn mẹ mình đã cho sức mạnh chống lại pháp lực của tôi.
Nhưng dù vậy, cũng chẳng giúp gì được cho em đâu".
"Cảnh Tuấn đâu!" Hắn hạ lệnh, sự kích động biến mất.
"Dạ ngài!" Một anh chàng oan hồn cơ thể lực lưỡng trong suốt xuất hiện,
nhưng vẫn có thể mờ mờ thấy được anh đang khoát trên mình bộ đồ vest lịch lãm,
nhưng tiếc anh chàng này lại thiếu chân, cuối đầu cung kính.
"Cho vài nữ hầu, chuẩn bị cho cô dâu của ta".
"Dạ vâng" anh oan hồn kia định rời đi.
"Khoan! Ngươi nên biến ra đôi chân đi, nói với mọi người như vậy. Biến ra
hết cho ta!"
Không phân biệt lối hướng, cô
cứ đâm đầu về phía trước.
Nơi này thật lạnh lẽo và rùng rợn, hành lang vắng bóng, ánh sáng vàng từ ngọn nến
được đặt trên cán thủy tinh treo trên trần, lâu lâu khẽ đung đưa qua lại. Hai
bên hành lanh, hoa hồng đỏ xen kẽ hoa hồng đen trở nên bắt mắt, quyến rũ, không
kém phần hắc ám.
Cô chạy mãi, với đôi chân trần dẫm lên tấm trải đường bằng nhung đỏ, vì chất liệu
êm ái nên chân cô không đau mỏi. Cứ thế, chạy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi
nơi này, lâu đài quá rộng lớn. Một người mới tới như cô làm sao mà biết đường để
thoát đây.
Cô đến trước một sảnh lớn nhiều ngã rẽ, ngã nào ngã nấy nhìn có vẻ xa và dài, đặc
biệt rất giống nhau. Lòng cô hoang mang vô cùng.
Cô biết mình đang ở cái nơi mà mọi người thường gọi với cái tên 'thế giới bên
kia', cũng biết mình đang ở trong một tòa lâu đài nguy nga, rộng lớn của gã thần
chết giàu có lạnh lùng, và sắp tới đây hôn lễ giữa hắn và cô. Cô không muốn vậy!!
Cô phải nghĩ cách. Ngặc nỗi con đường về lại thế giới của cô có vẻ xa vời quá.
Quyết tâm là thế nhưng cô không thể nào không suy nghĩ 'nếu trốn ra ngoài thành
công thì liệu địa ngục này có lối ra không? Hay chỉ có hắn mới làm được?'
Sơ!! Con phải làm sao đây?
"Leng keng! Leng keng!" Chuông trầm vang ở đâu đó đánh lên mấy hồi
dài, rung chuyển tâm trí, tiếp theo là hàng loạt tiếng nhạc vui mừng nhưng với
giọng hát trong veo không trọng lực dễ khiến người nghe sởn gai óc.
Liều mình cô chạy thẳng vào ngã rẽ phía tay trái, nơi cánh cửa viết những dòng
chữ cùng hình thù kì lạ mà cô không hiểu.
Bước xuyên qua, một màu tím đậm chiếu sáng, khác hẳn với khung cảnh cô ở đại sảnh
nhìn vào.
Ở đây thật lạnh, khoát trên mình chiếc váy dày tới đâu vẫn cảm thấy lạnh. Đôi
má hồng trắng bạch, đôi tay co ôm trước bụng.
Phía trước một màn tối tăm.
...
"Á...." cô ngã xuống sàn đá, chân va vào vật nhọn nơi nào làm nó rỉ
máu.
Từ đằng xa ngọn lửa phát sáng bay lơ lửng chập chờn tới gần cô.
Chúng hí lên những tiếng rùng rợn kêu gọi đồng bọn. Một con mắt sát mặt cô,
chúng nóng bỏng vờn quanh cô. Trên thân mình chúng bỗng tách ra xuất hiện những
chiếc răng bén nhọn, chúng đang thèm lắm cái nguồn sinh khí trên người cô.
Cô hoảng sợ, quơ tay chân loạn xạ, nhưng sức nóng lại khiến cô bỏng rát. Chúng
không đi bớt, lại còn gia tăng số lượng nhiều hơn. Biết nơi này đáng sợ đến vậy
cô đã không chạy loạn lên rồi. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
"Grừm" bọn lửa ma chơi vây kín người cô, nay vì một tiếng động, trở
nên biến màu, mất đi ánh lửa tự nhiên, chúng hóa xanh dương bay đi mất.
Bọn chúng sợ? Sợ gì?
Trong không gian vang vọng, tiếng âm thanh thanh nhẹ bẫng:"Ngọc! Ngọc!!"
Mất mấy giây định thần, cô đảo mắt, cố tìm ra nguồn phát ra giọng nói kia. Nó
.. rất quen. Nhưng không rõ, chất giọng đó.
Nó đang gọi tên cô? Nó đang nhắc cô chuyện gì? Hồn ma?
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đằng sau bao lấy thân hình cô mà bế lên.
Cảm thấy mất trọng lực cô mạnh tay đánh loạn xạ. Hồn ma đang bắt cô đi ư? Ở đây
toàn thứ đáng sợ. Hắn đâu rồi? Đưa cô ra khỏi chỗ này đi. Nước mắt cô rơi. Quá
sợ hãi, tâm trí cô lại xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của hắn mà không phải ai
khác.
"Xin lỗi, đã làm nàng hoảng sợ. Nhưng chuẩn bị đến giờ tốt rồi không nên bỏ
lỡ". Bên tai vang lên âm thanh rắn rõi mạnh mẽ.
Đôi mắt nhắm tịt, từ từ mở lên. Không phải hắn. Là một chàng trai tuấn tú lạ mặt
với mái tóc đen dài ngang lưng được buộc gọn gàng phía sau. Bộ vest lịch lãm,
khuôn mặt hiền hòa, chiếc mũi cao cương nghị, đặc biệt nhất là đôi mắt biết cười.
Anh đưa cô ra ngoài. Thoát khỏi nơi đen tối đó. Hướng tới một căn phòng lớn với
cách trang trí trang nhã, nổi bật nền chủ đạo là màu trắng. Ở đây mọi thứ, mọi
đồ vật đều màu trắng, đem lại một sự thuần khiết nhẹ nhàng như chính bản thân
cô gái đang nước mắt đỏ hoe cạn dần trên đôi mi. Màu này khiến tâm tình cô đỡ
hơn. Nhưng cô nào hay biết, những giây phút hiếm hoi yên bình này sẽ không còn
nhiều
Anh chàng tuấn tú đi tới bên
cô, với phong thái lịch lãm, anh cuối xuống sờ tay lên vết thương.
Mái tóc màu hơi nâu vàng che đi đôi mắt biết mỉm cười làm nổi bật lên là làn da
trắng sáng không tỳ vết như làn da em bé, cánh môi đầy đặn khiến người ta chỉ
muốn chạm vào để cảm nhận sự mền mại, mũi chim ưng nhưng lại không thô kệch mà
hài hòa với tổng thể khuôn mặt. Anh lại còn có tính cách nhu hòa, từ tốn. Không
gian ác như hắn!! Chỉ mới tiếp xúc ít, nhưng cô cảm thấy anh chàng này không những
tuấn tú mà còn khí chất hơn người. Khí chất của một bậc trượng phu.
Một lát sau, da thịt cô liền lại. Cô thấy nhưng không hoảng sợ gì. Còn anh lại
lo cô không quen nên vội giải thích:"Chỉ là loại thuốc kì diệu thôi! Đừng
sợ".
"Cạch" các cô gái trên tay mang đồ trang điểm bước vào. Họ đứng xếp
hàng cúi đầu chào về hướng cô. Rồi bắt tay sửa soạn cho cô.
"Làm gì vậy?" Ngọc hỏi.
"Sắp đến giờ rồi, lo nhanh tay". Anh chàng nhìn cô nở nụ cười rồi
quay sang nói một câu với các cô gái. Sau đó, anh rời khỏi phòng.
Cô mệt mỏi, tâm muốn thoát nhưng lí trí lại không cho. Nó bắt cô chờ, kiên nhẫn
đợi, tìm kiếm thứ có thể giúp cô thoát. Phải hết sức nhận nhịn.
Ở tầng phòng khách. Nơi diễn ra sự kiện đặc biệt hiếm có. Các vị thần cai trị
cũng hội tụ đủ về đây. Đông vui, mọi người bắt tay nhau, nói chuyện, trao cho
nhau những cái nhìn thiện cảm. Không khí có vẻ rất tốt. Nhưng trước mắt nào phải
thật. Toàn mặt nạ không đấy, sợ có lột ra cũng chưa chắc đã hết. Ở đây chỉ lợi
dụng nhau thôi. Cũng như mong được vị cai trị nơi này có thể ban bớt ân huệ mà
không lấy mạng họ.
Vốn dĩ, người có quyền lực tối cao không phải thần Dớt, thượng đế, hay bất kì
ai... như trong truyện cổ tích. Không phải các vị thần nào cũng trường thọ đến
hàng ngàn năm. Tất cả sinh mạng của họ đều nằm trong tay người này - Thần chết!
Đối với ngài sinh mạng này rất nhỏ bé, chỉ cần nắm bàn tay lại một cách nhẹ
nhàng thôi, dù là người có ma pháp cao siêu thế nào cũng phải tan biến.
Ánh sáng mờ ảo, tối tăm, nhưng đủ để thấy mọi vật. Phòng lớn đến mức mấy cái
khách sạn desor 5 sao cộng lại cũng kém xa. Cánh cửa sổ lớn bằng mặt kính xuyên
qua là cả một khung ảnh ảo dịu. Bên trên ngàn sao tụ lại tạo nên dải ngân hà đẹp
mắt, bên dưới là các loại cây hoa kì lạ hiếm có, xa xa mấy mũi nhọn tòa lâu đài
nổi bật.
Tiếng nhạc tắt, đèn tắt. Vầng sáng trắng từ đâu chiếu xuống chiếc ghế đồng đen
lớn, mạ thêm vàng vào chân và thành ghế.
Mọi vật trở nên im ắng, chờ đợi hắn xuất hiện.
"Bịch bịch!" Tiếng bước chân vang lên. Nghe có vẻ nhẹ nhàng thư thái
nhưng một hồi làm mọi người cũng căng thẳng. Ai cũng biết gặp hắn khó thế nào.
Mà lần này lại chính hắn gửi thư mời đến dự tiệc, còn là tiệc cưới nữa, thật là
khiến họ một phen hú vía. Chậc chậc.. không biết cô gái có thể cướp đi trái tim
bắng đá của vị thần này. Mừng vui bao nhiêu cũng chưa biết bị ngài ngắm trúng
là vinh hạnh hay bất hạnh.
Thần chết vào sảnh trên chân mang giày da mũi nhọn thả vào không gian, dáng vấp
thẳng, cơ thể cân đối không trọng lực. Hắn đưa mắt tà mị nhìn xuống bên dưới,
môi nhếch lên tạo đương cong hoàn hảo.
Các vị thần nam e dè không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy, chỉ sợ sẽ quá gây sự
chú ý. Còn các nữ thần xinh đẹp trong bộ dạ phục lộng lẫy, trang điểm kĩ càng,
muốn được hắn chú ý, cố phô ra những đường nét mê người.
Thần chết! Hôm nay ngài thật mê người trong bộ áo vest trắng cổ điển . Tựa vị
thần lạc xuống địa thế.
Cảnh Tuấn đến bên ở cách xa ngài cúi chào, được sự cho phép mới tới gần, nói nhỏ
vào tai ngài gì đó, ngài gật đầu hài lòng rồi cho lui.
Hôm nay, tôi sẽ có được em!
Ngọc Nhi à!
Trong phòng ~~
Ngọc nhìn mình trong gương với một tia kinh ngạc. Đây là cô sao? Trông không
khác nào một công chúa bóng đêm. Mái tóc đen nhánh bóng mượt gợn lên như dòng
sông đang uốn mình, tóc mai chải qua một bên che đi nửa khuôn mặt càng khiến sự
bí ẩn thuần khiết trông cô gia tăng. Làn váy tím bồng bềnh ôm trọn cơ thể mảnh
mai dài xuống hơn chân, lấp lánh thứ ánh sáng đẹp mắt , trên để lộ gò bông trắng
nõn đến mê người.
Cánh cửa mở, phản chiếu trong gương là Cảnh Tuấn, anh quay lại đón cô theo lời
ngài.
Khi anh bước vào, phát hiện cô gái trong gương, một chốc anh ngẩn ngơ nhưng
nhanh điều chỉnh trở lại tâm trạng bình thường. Anh đi tới cúi đầu,
nói:"Chào phu nhân, sắp tới giờ cử hành hôn lễ rồi, chúng ta đi
thôi".
Cô thở dài ảo não. Nhanh vậy sao, cô chưa kịp chuẩn bị tâm lí gì cả. Ánh mắt đượm
buồn nhìn dưới đất, gật đầu.
Cảnh Tuấn thấy cô không vui, hỏi:"Phu nhân mệt?"
"Không có gì, chỉ là không thích ứng nổi".
Cảnh Tuấn nheo mắt đăm chiêu. Có vẻ cô không thích ngài, thật là một cô gái lạ.
Khóe môi Cảnh Tuấn nhếch lên một nụ cười nhẹ
"Tôi xin phép" Cảnh Tuấn tiến tới gần cô, đưa bàn tay ấm kéo tay cô đặt
lên vòng tay mình, rồi dắt cô đi tới sảnh hôn lễ. Cô không để ý mấy, cứ để anh
dẫn đi
Dừng trước cánh cửa, Cảnh Tuấn buông tay cô, nở nụ cười ngoắt đầu hướng vào
trong ý bảo cô đi vào.
Trước cửa, Ngọc đưa tay lên rồi lại buông, đưa lên, buông, đưa lên, buông, cô
thật khó chấp nhận chuyện này. Sau cánh cửa này nữa thôi cô sẽ trở thành vợ thần
chết, sau cánh cửa này nữa thôi, tương lai cô sau này sẽ ra sao? Cô đã hết đường
thoát rồi, bây giờ 'muốn bắt được cọp con thì phải vào hang cọp thôi'.
Thời khắc tay cô sắp chạm vào cánh cửa nhưng tiếp xúc là khoảng không khí, cánh
cửa tự động mở.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên du dương êm dịu. Vầng sáng chiếu lên người cô thu
hút ánh mắt mọi người.
Cô hơi sợ nhìn ánh mắt đó. Ở đây mọi người đều không phải người thường, nếu
không cẩn thận sợ rằng cô sẽ chết mất. Một sức nóng hơn đang đổ về cô. Phía đối
diện là ngài, môi cong lên đậm, tâm tình rất hài lòng.
Ngài vẫy tay.
Cô khôg ngại cất bước. Mỗi bước chân nhẹ nhàng như cọng lông hồng bay trong
gió. Làn váy khẽ đung đưa theo chuyển động của cơ thể, hiện lên các màu sắc hòa
trộn tạo cho cô thêm phần sắc xảo quý phái.
Cô quá mức thuần khiết đến nỗi thu hút cặp mắt đang đê mê của các vị nam, sự
ganh ghét của các vị nữ. Cô tỏa ra thứ lấp lánh rạng ngời. Một đóa hoa bách hợp
không vương chút bụi trần.
Ngài cũng không ngoại lệ. Năm xưa là vẻ hồn nhiên tinh nghịch làm lòng ngài xua
đi tháng ngày tăm tối. Nay lại là một người thiếu nữ chưa trưởng thành hẳn những
lại đem đến cho đàn ông hết thảy cảm giác mê luyến.
Hận, cô quá xinh đẹp để bọn đàn ông phải dòm ngó. Hận, ngay bây giờ không thể lập
tức ôm cô vào lòng, cưng chiều thương yêu. Mong muốn chiếm hữu trong ngài dâng
lên.
Cuối đường, cô đứng nhìn ngài trên cao, ngũ quan đỏ tà mị mà đáp trả. Cơ thể cô
bỗng nhấc bay lơ lửng trên không, một chút không quen, cô lảo đảo tưởng chừng
như sắp té, thì đã rơi vào lòng ngực rắn chắc, đôi tay lạnh men theo cơ thể đặt
ở eo, đỡ cô.
Ngài nhìn cô, cơ mặt giãn ra dịu dàng:"Từ từ rồi sẽ quen".
Nói xong ngàu quay mặt đi hướng khác: "Rất cảm ơn đã tới dự hôn lễ của ta.
Ta nói thẳng, đây là Trần Như Ngọc, cô ấy là ... con người và cũng là người sắp
được gả cho ta!"
Nói đến con người các vị thần liền trưng ra bộ mặt khó hiểu, ngòai thì không
dám nói ra, nhưng trong họ thắc mắc vô cùng. Cái quái gì chứ?! Thần Chết bị sao
mà đi kết hôn với con người. Chắc ông ta tuổi cao quá lại đâm ra muốn mấy bé nhỏ
tuổi?
Con người và thần yêu nhau không phải chuyện gì lớn lao nhưng hiếm các cặp đôi
nào được yên ổn lâu dài đến khi cưới nhau. Thứ nhất là vì tuổi tác, thần thì
khôg bao giờ già yếu, còn con người thì ngược lại. Thứ hai, ma lực của thần
không hợp với sức khỏe của con người, tiếp xúc ít thì không sao, nếu nhiều con
người chỉ có bỏ mạng. Hay nói cách khác, ma lực của thần sẽ ăn mòn đi sinh lực
của họ. Thần Chết cư nhiên sao lại không biết điều này chứ?
Ngài cho mời một lão đồ già
nua, còng lưng đi tới làm lễ, ông ta là lão hạnh phúc hay còn gọi thần hạnh
phúc.
Lão Hạnh Phúc được phân phó đứng trên không đối diện cặp đôi đẹp như tiên đồng
ngọc nữ , nhưng nét đẹp lại đối nghịch nhau, hung - lành. Lão Hạnh Phúc lắc đầu
mỉm cười, làm khuôn mặt phúc hậu chảy xệ của lão nhăn nheo.
Mọi người đều nín thở. Lão ta muốn chết rồi!
Tất nhiên, hành động đó cũng lập tức khiến đôi mày kiếm của ngài nhíu lại một
chỗ. Sắc mặt trở nên tối đi."Ý gì?" Hai chữ nhẹ nhàng nhưng lại khiến
cả hội sảnh run lên.
Lão Hạnh Phúc vẫn nhã nhặn:"Hiện tại là mảnh chơi vơi.
Phía sau là mảnh tranh giành đau thương.
Có cố thì sẽ chu toàn,
Nhưng ngặc một nỗi hiểu lầm sót xa.
Đừng lo còn mảnh tương lai.
Khắc cốt ghi tâm đến lúc trọn đời". (Thơ chế không đúng ngữ điệu thơ lục
bát lắm ^^) Lão Hạnh Phúc nheo mặt, lên giọng cười. Rồi thả mình bay tới trước
mặt hai người, trao hai sợi chỉ hồng được gút lại thành một, mỗi đầu được cô và
ngài cầm lấy. Sợi chỉ này là biểu tượng của cặp vợ chồng son sắt mãi mãi không
thay lòng. Trong mắt Ngọc thì lại khác, nó như sợi dây trói buộc cô với ngài, với
cái nơi chết chóc này, thật chói mắt.
Dù già nhưng Lão Hạnh Phúc tinh mắt nhìn thấy được sự chán ghét của cô, lão cười,
đôi bàn tay nhăn nheo nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ:"Hãy biết lắng nghe".
Ngọc ngơ ra chưa kịp thẩm thấu câu nói thì ngài lên tiếng khó chịu, chằm chằm
vào bàn tay hai người:"Đủ rồi!" Sao ông già này cứ dám đụng chạm cô
dâu của ngài chứ! May là lão già được ngài mời tới chứ nếu là tên đàn ông nào
dám đụng vào một sợi tóc của cô, cũng đủ cho chết rồi.
"Hahaha... Còn ngài, hãy biết thấu hiểu"
Ngài nghe tin rằng Lão Hạnh Phúc rất tinh tường duyên kiếp, bất cứ kinh hỉ nào
cũng mong mời được Lão về cho lời khuyên. Ngài nghe tiếng nên cũng mời xem 'rìu
có qua mắt thợ không'. Nhưng quả đúng thật là nhảm nhí.
"Chúc hai con hạnh phúc" Lão Hạnh Phúc cười hiền hậu, cúi đầu lui xuống.
Cả sảnh đài như nín thở mà dõi theo, cũng may không có chuyện gì. Lúc này, cô
lén nhìn qua, đã thấy ngài chằm chằm mình, đôi mắt 'máu' đẹp xoáy sâu như muốn
thấu cả tâm can. Trong đó cô thấy chính bản thân mình đang tỏ vẻ lo lắng bất
an.
Ngài đặt tay lên gáy, giữ chặt, bàn tay lạnh kích thích làn da ấm. Ngài cúi đầu
hôn lên đôi môi hồng đang tỏa hương. Thời gian trôi quá lâu nhưng mùi hương vẫn
không thay đổi - mùi đặc trưng của cô. Bờ môi run run càng thêm kích thích tính
ham muốn của đàn ông, cô dâu của ngài quả là làm ngài sốt sắng mà.
Chiếc lưỡi ẩm mò tới cạy đôi môi bặm, dựng lên bức tường thật cứng rắn. Không vội
tiến sâu, ngài liếm láp múi môi dần dần thưởng thức, đùa nghịch trêu ghẹo, lâu
lâu mút mấy cái phát ra tiếng xấu hổ.
Mặt đỏ bừng, cặp mày thanh tú nhíu chặt, tay chân đánh lên người ngài, trái tim
hỗn loạn. Cô vừa giận, vừa ngại ngần.
Hôn khá lâu, đến khi hơi thở sắp hết. Đôi môi anh đào hơi sưng đỏ cảm giác mát
mát từ nhiệt độ không khí truyền vào, Hắc Vỹ rời môi cô, nở nụ cười gian tà, cất
giọng nói to mang phần ra lệnh.
"Các ngươi hãy nhớ kĩ! Trần Như Ngọc là vợ ta!!"
Một khi đã là của ngài thì chắc chắn sẽ là của ngài, nào ai dám tranh giành, mặc
dù cô gái đó như đóa hoa thơm ngát tỏa ra thứ mê dược thu hút đối phương. Với
thần thái 'trẻ non' ấy thật khiến người ta tò mò nhỏ đã đầy khí chất vậy, trưởng
thành hơn nữa sẽ như thế nào?
Phòng ngủ ___
Ngọc ngồi trên giường, chiếc váy dạ nháy sáng màu sẫm đỏ trải dài dưới chân hắc
lên thứ ánh sáng ma mị.
Cô đăm chiếu nhìn xuống lớp váy. Lát nữa thôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, ngài
sẽ vào đây ngủ. Đã hôn lễ rồi, động phòng thì cũng đúng mà. Nhưng phải như vậy
tới khi nào đây?! Nên vì trinh tiết phản kháng hay vì sự tự do đây.
Dù chỉ 15 tuổi nhưng cô cũng hiểu sau hôn lễ hai người yêu nhau sẽ làm gì mà.
Còn cô và ngài, họ không yêu nhau.
Cô mệt mỏi thiếp đi trốn tránh hiện thực.
Bữa tiệc kết thúc, hơi men say trong người hối thúc ngài đi nhanh về phòng.
Trên môi không khỏi nở nụ cười, chắc lúc này ai nhìn thấy cũng sẽ hốt hoảng trước
gương mặt tuấn mỹ hạnh phúc đó.
"Cạch!" Cô dâu của ngài ngủ mất rồi, không đợi ngài gì hết. Ngài bước
tới, ngồi trên giường, nhìn cô trong mắt đượm bao tình yêu cùng cưng chiều. Đưa
tay xoa xoa cái má hồng trắng non mềm như búng ra sữa. Lại nhìn vào khuôn ngực
đầy đặn kia đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở , nó phô ra như đang quyến
rũ ngài . Nơi nào đó của ngài đã căng phồng, muốn được giải thoát sau lớp vải
bao bọc.
Không gian lạnh ở nơi đây cần thêm chút ấm áp.
Vứt chiếc áo vest đen sang bên, cởi vài nút áo. Ngài cúi đầu, hai bờ môi chạm
nhau, ngài mút lấy đôi môi cô nhẹ nhàng, chầm chậm như thưởng thức vị kẹo. Đôi
tay đặt lên nhô cao mà mân mê.
Chiếc lưỡi vươn dài, tách cánh môi ra, nó xâm nhập vào nơi mật ngọt, khẽ động
quấy nhiễu bên trong.
Người ta thường nói không làm gì thì thôi một khi đã thân mật thì phải đạt đến
sự ân ái, khoái cảm. Lửa dục lớn dần, bàn tay không kiểm soát kéo lớp váy lên,
lần mò bên trong. Đụng vào nơi nhạy cảm chứa lớp thịt non mềm.
"Ưm" cơ thể khó chịu, Ngọc rên lên một tiếng, nào có hay âm điệu của
trong cổ mình phát ra đầy cám dỗ, thúc đẩy tâm tình muốn chiếm đoạt vốn không
thể kiềm chế.
Ngài không ngần ngại, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng chơi trò rượt đuổi hấp
dẫn. Bàn tay xoa nắn nơi đó vẫn chưa được thoã mãn, đem bộ váy kéo xuống, lộ ra
cơ thể trắng nõn, chỗ đầy chỗ lõm cũng coi như 'đủ sài'.
Cơ thể bỗng tiếp xúc với luồn khí lạnh, rồi lại nhận được những trận ồ ạt nóng
kích thích, cô khó chịu tỉnh giấc. Đập vào mắt là ngũ quan 'máu' quen thuộc,
hơi thở phả vào sóng mũi.
"Ứm...ưm..." cô hốt hoảng, vung tay định đánh vào người ngài nhưng
suy nghĩ của cô bị nhìn thấy, ngài rời đôi môi, lầm nhẩm thứ gì đó, nhân cơ hội,
cô đẩy ngài ra, vươn người định chạy, nhưng bàn tay to lớn nào cho, nắm mà kéo
cô lại.
"Anh định làm gì tôi! Chúng ta còn nhỏ... xin đừng!" Cô lên tiếng năn
nỉ. Cô biết mình không thể đấu lại được với người này. Chỉ còn cách nói lí mà
thôi.
"Em am hiểu nhỉ? Trước sau gì em là của tôi! Sớm hay muộn thì cũng vẫn phải
là của tôi mà. Chi bằng giờ làm thì có thú vị hơn không?" Ngài gian tà,
trong lời nói chứa bao nguy hiểm.
"Tôi xin anh... đừng đối xử với tôi vậy mà! Tôi chưa sẵn sàng đâu."
Nước mắt cô rơi, đem tới cho ngài chút thương sót.
"Không phải tôi đã tha cho em rất nhiều lần sao? Giờ thì tôi ... muốn
em".
Ngài cột tay cô vào thành giường, mặc cho giọng nói cô lạc đi vì tiếng nấc và
nước mắt. Ngài hôn lên chiếc cổ, mút chặt, rồi lại lần mò tới xương quai xanh đẹp
đẽ vát ngang, đôi môi di dộng cũng không quên gặm cắn 'ngọn đồi cao' đã cứng ngắc,
đỏ hồng. Nơi tư mật bị trêu đùa đến nỗi không kiềm được 'nước mắt'. Làn da bị
kích thích, làm mê loạn đến đỏ hồng.
Sự thuần khiết bị màn đen hắc ám bao phủ và hủy diệt.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment