CHƯƠNG 30 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 30: NGÀI KHÔNG CÓ QUYỀN
Ánh nắng ngoài cửa nhẹ buông
sau lớp màn đen đậm, tuy không chói mắt nhưng rực lên một màu dịu dàng trầm lặng.
Ánh sáng tỏa ra xung quanh tia hào quang thu hút. Lâu lâu gió thoảng qua chừa kẻ
hở cho tia nắng ấm lọt vào. Địa ngục là thế, tối lạnh lẽo bão tố, sáng đến lại ấm
áp, như một lớp mặt nạ ngụy trang đầy sáng tạo.
Biết đâu người thống trị nơi này cũng vậy chăng?
"Hưm.." dụi lấy đôi mắt ngái ngủ đang tiếc nuối bấu nhíu lại nhau, một
đôi ngươi tím mở ra. Cô đang bị ôm, bị nằm trong lòng tên Thần Chết. Nhúc nhích
muốn thoát ra nhưng đôi tay như cái trụ bê tông vẫn nguyên mà ôm chặt hơn.
Ông trời vốn bất công ban tặng cho đàn ông sức mạnh hơn phụ nữ. Dù có cố như
câu 'có công mài sắc, có ngày nên kim' chắc cũng không nổi.
Cô nằm im, nhìn lên trần, không định kêu hắn dậy, mắc công lại hành xác nhau, mệt
lắm rồi.
"Sao vậy? Ngủ thêm chút nữa" ngài đã dậy từ lâu. Các giác quan thoải
mái khi nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy, sờ thấy. Điều đó chứng minh cô ở một
chỗ với mình. Đúng thật tuyệt vời nên vẫn không nỡ rời. Khi cô cựa quậy sắp dậy,
lại vô tình đụng 'nó' cọ qua lại thật kích thích mà. Dù đêm qua đã vận động kịch
liệt, nhưng ngài vẫn cảm thấy không đủ. Vì hiểu cô mệt như thế nào.
"Y hôm qua chứ sao!" Câu hỏi dư thừa kèm theo câu khuyên nhủ cũng quá
dư thừa "Anh ôm như vậy, sao tôi ngủ?" Cô ngước đầu nhìn thẳng vô mắt
ngài.
"Tôi thích! Hay bây giờ em muốn... vận động một xí rồi ngủ?" Tay nắm
nhẹ lấy chiếc cầm nhỏ day day cười giảo hoặc.
Nếu là cô gái khác chắc sẽ đắm chìm vào nụ cười trên khuôn ma mị kia mà xìu
lòng, nhưng cô thì lại thấy chán ghét làm sao. Đúng là biến thái!
"Anh bỏ tôi ra đi, tôi mệt mỏi lắm không đủ sức đôi co với anh!"
Ngài chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Ba giây sau, ngài buông tay, quay lưng. Người
trần truồng đứng lên.
Ngài như cố tình đập vào mắt cô cái thứ to lớn đó, nó đang cong xuống nhưng dần
dần lại ngoắc lên. Cô lấy chăn trùm mặt mình lại. Cái đó có thể kì diệu vậy hả?
Tại sao? Cô có làm gì đâu chứ.
Đúng là cô không làm gì, nhưng 'nó' rất nhạy cảm, cô nên hiểu, thế mà còn nhìn
tia lửa 'nó' như đang nhìn một cái gì lạ lẫm, thật là khiến 'nó' không thể kiềm
lại mà.
"Em! Dậy, tôi dẫn em đi nơi này."
"Tôi mệt, muốn ngủ"
Nói xong, ngài giật chiếc chăn ra, chống tay lên giường khóa cô trong ngực
"Nếu ngủ, bắt buộc tôi sẽ ngủ cùng em, còn làm gì em, tôi chưa xác định được"
giọng nói khàn khàn kiểu như đe dọa.
"Không được."
"?" Nhướng mày.
"Tôi đi với anh mà". Cô nhỏ giọng oán hờn thầm chửi rủa trong lòng.
Ngài hài lòng, nắm tay cô, bàn tay to lớn lạnh lạnh màu đồng chạm vào bàn tay
nhỏ nhắn thon dài mà kéo đi.
Hai người ngang qua hành lang, ngang qua đại sảnh đến một lối đi tách biệt với
kiến trúc cổ điển trang nhã của tòa lâu đài. Ở đây tầng kính mái vòm trong suốt
dọc theo lối đi dài dẫn vào một nơi nào đó mà phía trước chỉ thấy điểm đen chấm
trên không. Cứ đi được 10 mét thì có vài người nam nhân hầu cúi đầu chào cung
kính. Cả một quá trình dường như không ai dám ngước nhìn hai cặp vợ chồng son
này, từ ở xa đã lo cúi rạp người xuống rồi. Tất nhiên ai cũng không dại vì cái
trí tò mò muốn ngắm xem thử cô gái kia là ai mà tự mình hại mình. Nên khá ít
người thấy được mặt cô, chỉ biết mơ hồ rằng cô rất thuần khiết với làn da trắng,
khuôn mặt, mắt, mũi môi rất hoàn thiện, mang theo nét của thiên sứ trong bộ dạ
tím ma mị.
Gần đến nơi cô cảm thấy hơi sợ hãi một chút, đảo mắt nhìn ngài, nhìn rất lâu.
Chính diện đã đẹp, góc nghiêng còn 'thần thánh' hơn vài phần. Tia nắng bung tỏa
sau tấm kính phản phất làm rực lên mái tóc đỏ hung. Ánh hào quang chói lóa che
mất đi sự tà ác lạnh lùng vốn có.
"Nhìn đủ chưa?" Ngài mở miệng hỏi, giọng điệu trêu trọc.
"Đưa tôi đi đâu?" Má bỗng hồng hồng, vội chuyển chủ đề.
"Không lo, tôi không làm gì em đâu". Quay lại nhìn cô, đôi môi bất ngờ
cong lên.
Ơ! Cô nhìn lầm ư? Nếu khuôn mặt là giả dối thì đôi mắt đó, nụ cười đó chắc
không giả được đâu nhỉ? Đây là lần đầu cô thấy rõ nét đến vậy.
Hắc Vỹ tiến tới, ghé sát tai cô thì thầm:"Tôi sẽ cố chịu đựng đến tối,...
hì".
Cô đẩy ngài ra, trề môi. Vẫn là tên biến thái!
Vào bên trong chỗ cửa hang tối, cô vội ôm lấy cánh tay rắn. Ngài cũng biết cô sợ
bóng tối nên ôm chặt vào lòng.
Qua cửa hang, đằng xa... à không bốn bề toàn là một sắc trắng của hoa bách hợp,
chúng nở rộ tỏa r mùi hương nhẹ thoảng dưới nắng. Cô say mê, nụ cười liền hiện
trên môi. Giơ tay, chạy đến vườn hoa, đắm mình vào đó. Ngước đầu nhìn bầu trời
cao, tay mân mê từng cánh hoa.
Giữa bạt ngàn hoa, gió, nắng, một cô gái với bộ đầm trắng tinh tế nhẹ nhàng hòa
mình vào nơi đây. Một bức tranh sinh động êm ái, khiến người nhìn có cảm giác
thanh thảnh, bình yên.
"Đẹp quá!" Lạ thật,
ở nơi đáng sợ như vậy lại có một vườn hoa lớn tưởng chừng lạc vào cõi thiên đường.
Ngài nhìn cô - cô gái mái tóc đen. Cơn gió vô tình làm tóc cô bay trên không giỡn
vời như muốn lên mây. Các bông hoa nở rộ đua nhau nhưng không thể sánh ngang với
nét đẹp của cô. Cô vô tư nô đùa mà không hay một ánh mắt đang say mê nhìn mình.
Từ khi gặp lại cô chưa bao giờ thấy cô như thế cả. Cô như vậy, khiến ngài cũng
vui lây.
Cô có biết ngài nhớ cô đã bấy lâu, muốn nhìn ngắm nụ cười đó đã bấy lâu. Cả
ngàn năm, chắc rằng cô cũng chết đi, sống lại, đầu thai chuyển kiếp luân hồi
nhiều lần, ngài luôn tìm tung tích tứ phương, tìm kiếp luân hồi của cô. Là thần
chết! Ngài lại không truy ra được, mẹ cô quá cao tay chặn đi linh khí của cô.
Dường như tất cả bà ta đã lên kế hoạch hoàn hảo, bà ta đã thất hẹn.
Trong khi đó lại cầu xin ngài lấy đi sinh mạng để chết hạnh phúc cùng người bà
ta yêu thương. Tình yêu của bà ta quá lớn đến cả máu mủ ruột thịt lại để ở nơi
trần thế. Quyết không gả cho ngài.
Ngài yêu cô! Tình yêu đó không đủ sao? Giờ thì ổn thỏa rồi. Khó khăn lắm ngài mới
tìm ra được, lần này ngài quyết giữ cô bên mình, bảo vệ cô, dù cô muốn thoát,
ngài cũng bắt lại. Không cho cô một cơ hội thoát thân nào. Đuổi cùng diệt tận
những kẻ dám bén mảng dòm ngó cô. Tên con trai đó trước sau gì cũng chết! Đó là
vì sự an toàn của cô mà thôi!
Trong đôi mắt ngài tràn ngập ý chiếm hữu. Luồng khí bao quanh toát ra thật nguy
hiểm.
Ngọc chạy đến, kéo tay ngài ra giữa vườn hoa. Ngài nhìn cô hiện lên chút tia êm
dịu yêu thương.
"Tôi không ngờ ở nơi này lại có hoa". Cô bứt một bông đem lên gần mắt
ngắm nghía, vút vút theo sóng cánh hoa.
"Cái gì ở đây mà không có chứ!". Ngài đưa tay, đoạt lấy bông hoa trên
tay cô, vén tóc cài lên. Cô giật mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người trước mặt đang
cúi sát gần mình. Hơi thở nam tính phả lên sóng mũi. Hai cặp ngũ quan nhìn
nhau, trong mắt phản chiếu bóng hình nhau."Em thích chứ?"
Thình... thịch... thình... thịnh... tim cô lệnh nhịp rồi. Sao vậy nè? Sao ngài
dịu dàng thế. Cứ như người đêm qua và người bây giờ khác nhau một trời một vực.
Một tư vị lạ tràn vào trái tim bé nhỏ.
Cả hai im lặng...
Lâu sau, cô gật gật, sau đó cúi xuống nhìn hai bàn chân mình. Cô e ngại, ngượng
ngùng nhưng đã kiềm lại bằng suy nghĩ khác. Cô muốn ngài lơ ngơ tiết lộ đường
đi trốn khỏi đây. Tâm tình ngài có vẻ tốt. Đây là thời khắc quan trọng phải biết
nắm bắt.
Ngài nâng cầm, bắt cô nhìn vào mắt mình trả lời. Nhướng cặp mày ra hiệu.
Nào ngờ cô lại làm sắc mặt ngài đen đi phá vỡ cả một tâm tình hiếm khi có được
bằng một câu.
"Này anh, tại sao anh lại đưa tôi xuống đây?" Vừa nói xong, cô cảm thấy
bắt đầu hối hận, nhưng đã lỡ rồi nên tiếp "Tôi với anh có quen biết sao? Cớ
gì anh phải làm vậy?". Cô ngước mắt nhìn ngài.
Ngài quay đi nhìn phía xa xa, trưng ra nụ cười khổ sở:"Em có vẻ thích hỏi
mấy câu làm tôi khó chịu nhỉ?"
"Anh trả lời tôi đi!"
"Em đang ra lệnh cho tôi à? Em không nên quá tò mò, sẽ chuốt lấy đau khổ,
cứ sống như vậy đi, em muốn gì tôi có thể cho .." không quên kèm theo
".. trừ việc rời khỏi đây".
Cô tức giận, ngài nói chuyện kiểu gì vậy chứ? Trong thân tâm cô tự rằng đưa xuống
đây cô bớt đau khổ, bớt bị nhục nhã hơn, nhưng còn.. Sơ? Sơ sẽ lo lắng. Với
tính cách của bà ấy chắc chắn bà sẽ nhịn ăn nhịn uống để đi kiếm cô. Ngài thì
biết gì chứ "Vậy... tại sao tôi mới 15 tuổi anh lại đưa tôi xuống? Không
phải năm năm nữa mới đúng sao?"
"Không ai có quyền quyết định việc tôi làm hay bất cứ cái gì khác."
"Vậy tôi cũng không cho phép anh quyết định cuộc đời của tôi!!" Vốn sẽ
dụ ngài khôn khéo nói ra bí mật. Nhưng sự kiềm chế cùng tính kiên trì đã quá mức
chịu đựng.
Cô tháo bông hoa vứt xuống đất, quay người chạy về phía cửa. Ngài vẫn đứng yên
nhìn theo cái lưng cùng bờ vai nhỏ đang run run.
Khuôn mặt trở nên tươi cười khác lạ, ánh mắt lại hằn lên tia máu :"Em cứ
chạy đi, để tôi suy nghĩ xem phạt em như thế nào."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment