CHƯƠNG 24 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - KEM - TRUYỆN TEEN

EM YÊU ANH, THẦN CHẾT


Tác giả: Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen

CHƯƠNG 24: ANH LÀ THỨ GÌ (2)

Không! Không thể vậy! Cả bọn đàn em cùng tên Đại Ca khiếp sợ, bất giác đôi chân lùi một bước. Trên mặt Đại Ca biến dạng, sự tự tin và khinh người ngày thường của gã ngay thời khắc này vội chạy đâu mất. Còn mấy thằng đàn em ở phía sau đã bủn rủn tay chân sợ hãi. Nhìn cả đám côn đồ to con, mặt dữ tợm lại cúi người lẩn trốn chẳng khác nào mấy loại ngoài thì tỏ vẻ nam nhi ' quèn' trong lại là thứ chỉ biết trốn sau lưng người khác không biết nhục. Lúc lừng lẫy thì giở giọng dạy người, lúc thất thế thì chui rúc như một con chó sợ hãi đòi mẹ.


Bầu trời nổi lên từng đợt sấm đánh vào không gian một thứ tiếng chói tai vang vọng. Tia sáng soẹt qua bầu trời luồn điện chết người như càng mạnh bạo hơn, gió cũng theo đó thổi tạo nên vòng xoắn to nhỏ xoay vòng cuốn theo những chiếc lá héo úa dưới mặt đất bay lên cao.



Hắn đứng đó giữa căn phòng lớn, mái tóc khẽ bay theo gió thổi vào che đi khuôn mặt tuấn tú kia. Dù là vậy nhưng vẫn không thể làm giảm đi sức hút cùng tia nguy hiểm đang ẩn nấp quanh người hắn. 



Bị đánh lên đầu rất mạnh, nhưng thân thể hắn không hề xiên xẹo hay xay xát nào. Hắn vẫn tư thế cao ngạo đó. Dường như không có thứ gì có thể làm tổn hại đến hắn.




Đại Ca không tin vào mắt mình, cầm cây gậy sắt khác tiến lên nhắm đánh thẳng vào đôi chân lực lưỡng kia muốn đánh bay cái sự mạnh mẽ kia. Mội tiếng "bốp" nghe thôi cũng biết xương đau sưng tấy mà ngã quỵ. Đáng tiếc hắn không sao. Đại Ca không cam lòng ra sức đánh thêm mấy phát nữa, gã tốn khá nhiều, sức mồ hôi nhễ nhại. Đôi chân không run trông lại càng cứng cáp như trụ. Thật sự có phải bằng da bằng thịt không?



Đại Ca hoảng loạn ngồi gục dưới chân Vỹ, đưa mắt lên lại bắt gặp khuôn mặt lạnh đến thấu xương cộng thêm vào đó là đôi môi mê người nhếch lên đầy chế nhiễu. 



Đại Ca bắt đầu bũn rũn tay chân, trước giờ hắn chưa gặp qua tên nào như vậy. Chỉ cần thấy gã mọi người đều sợ tái mắt. Nếu không gã cho vài gậy là biết mùi. Còn tên đứng trước mặt này hoàn toàn khác. Một khí thế bất phàm, tràn ngập nguy hiểm cùng chết chóc, rõ ràng hắn bị nhiều gậy như thế vậy mà trên mặt không một chút nhăn nhíu của da thịt càng làm đối phương thêm phần hoang mang.



Hắc Vỹ nhếch mép:"Đánh đã rồi chứ?" Hắn đưa mắt nhìn Đại Ca từ trên xuống tựa như nhìn động vật:" Giờ ta cũng nên đáp lẽ chu toàn chứ nhỉ? Đó là phép lịch sự tối thiểu mà".



"Mày.... tụi mày đứng đó làm gì? Đánh nó cho tao" Thật quá sỉ nhục cho Đại Ca, bị phỉ bán nhưng lại không làm gì được, Gã chỉ còn biết cách lấy số đông áp chế số ít mà thôi.



Cả bọn nghe xong khựng lại mấy giây mà cũng không dám tiến lên. 



"Còn đứng đó? LÊN!!"



Tất cả xong lên...



Nụ cười hắn ngày càng đậm...



Ánh mắt hắn ngày càng rợn...



Hắn tựa như một vị thần chết chóc...



"Ặc.. ặc.. cứu.... cứu... quỷ! Là... quỷ!!!" 



Tám tên đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ bị nhấc bỗng lên không trung trong sự nghẽn hơi nơi chiếc cổ rắn rõi, tia máu trên cổ bọn họ hằn lên rõ mồn một, tựa như sắp vỡ ra. Họ sờ lấy chiếc cổ, không cái bàn tay nào đặt ở đó, chỉ thấy hắn đứng dưới, không nhúc nhích, vẫn duy trì sự tĩnh lặng tư thế không đổi.



Bọn họ khiếp sợ kêu lên từng tiếng còn đủ để thoát ra khỏi cổ họng. 



"Nãy ngươi nói gì mà 'con bé đó ngon cơm....'" Giọng trầm mang vẻ bông đùa



Nhất thờ sự ghìm chặt ở cổ gã thả lỏng. Cứ tưởng mình sẽ được thoát nhưng lại bị sức mạnh nào đó đẩy mạnh tới trước mặt Vỹ. Khiến gã hoảng sợ cứ như từ nơi trần thế trở về lại cõi chết. Run run nói:"Không có. Tôi... không nói... người của anh.. không phải... " 



"Vậy ngươi đâu?" 


Đại Ca run run không dám mở miệng, đưa mắt nhìn về hướng đống bàn ghế xếp chồng. Dưới chân bàn là lỗ hỏng khá to, người ta có thể nhìn sau đống đổ nát kia là gì.


Cô gái nằm đó co người run sợ. Cơ thể xinh đẹp kiều diễm, hàng lông mi khẽ nhấp mang theo vài giọt nước long lanh, mái tóc đen tuyền 'chảy' theo làn da trắng mịn cùng với dấu hôn trên khuôn ngực càng làm rõ lên sự chói lòa phản màu.



Màn này thật khiến khuôn mặt hắn càng thêm phần lạnh giá, trái ngược với bên trong người là ngọn lửa giận đã và đang bùng nổ lan tỏa khắp nơi. 


Mấy tên đàn em ngưng la ré, tắt thở rơi xuống đất, chết, không giọt máu chảy, không mở mắt hoảng hồn. Họ khép mắt như đang nhàn hạ nghỉ ngợi chuyện gì đó.


Hắn nhếch mép, quay lại:"Ngươi dám..?" 



"Tôi... tôi... xin.. lỗi.... ặc! Ặc!" Gã tím mặt, sắp tắt thở bởi cánh tay rắn chắc của Vỹ đang hằn lên những đường gân xanh mà siết cổ gã. Gã mở miệng lè lưỡi cố kiếm thêm chút oxi, đôi tay quơ loạn xạ muốn thoát 'chiếc gọng' mạnh mẽ này. Nhưng hắn quá mạnh. Không thể được! . 



Đáp lại sự sợ hãi của gã là khuôn mặt tức giận cực điểm. Tức đến nỗi muốn tự tay giết chết tên trước mặt - kẻ dám gây ra vết trên người cô. Cô! Là của hắn! Sao hắn có thể bỏ qua cho kẻ dám tạo ra những vết ái muội trên cơ thể cô, chỉ có hắn mới được làm điều đó!! 



"Ta định sẽ nương tay cho ngươi chết nhẹ nhàng giống mấy tên kia ... nhưng xem ra không được rồi!"



Nói xong, hắn siết mạnh làm tên Đại Ca tắt nghẽn khí thở, gã biết gã sắp chết. Chết dưới tên người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng đường đường là một người đứng đầu, lòng kiêu hãnh của gã không sao chấp nhận được chuyện điên rồ này. Gã mà chết cũng phải làm cho đối thủ không địch lại nổi của gã chết theo nữa chứ. Cố gắng rút ra trên người một thanh dao luôn trang bị sẵn bên hông. Thanh dao nhọn nhỏ sáng bóng một khắc đã cắm sâu vào tim Vỹ không lệch hướng. Máu từ miệng vết thương chảy ra. Một dòng máu đen bắt đầu lan ra lênh láng làm chiếc áo trên người bó sát để lộ ra vòm ngực săn chắc.



Vỹ bật ra tràn cười, tay lại càng siết mạnh dần:"Ngươi nghĩ một nhát vô tim là có thể giết ta sao?" 



"Quỷ...!" 



"Ta sẽ giúp ngươi tan biến mãi mãi" 



"Rắc! Bịch bịch" đầu lìa khỏi xác, cơ thể gã tan biến thành làn khói hư vô. Hắn thản nhiên quay người đi về phía Ngọc nằm, nhân tiện cầm con dao mà rút ra bẻ gãy, trên cơ ngực bên trái cường trán ấy miệng vết thương dần dần khép lại nhỏ dần nhỏ dần, trở nên nguyên vẹn đầy mạnh mẽ.



Ánh mắt hắn hiện lên tia ôn nhu thay thế cho sự nguy hiểm, kèm theo chút xót thương, lo lắng, tức giận hòa trộn biểu lộ ra từ đôi mắt, bỏ lại đằng sau mớ hộn độn máu me!



Đến gần cô, một mùi ân ái xộc vào mũi khiến đôi lông mày kiếm khó chịu mà nhíu chặt. Lần đầu tiên hắn nhìn cô kĩ như thế, không thể ngờ cô lại đẹp đến vậy, đẹp đến mê người. Cô làm hắn bộc phát thú tính! Biết bao sự chiếm hữu nổi lên trong người hắn nhưng rồi lại khiến hắn tức giận thêm.



Tên đó dám động chạm thân thể cô. Dù có tan biến hàng chục lần thì gã đó cũng chẳng bao giờ đền đáp được tội lỗi đó. Còn cô sao tin người quá vậy? Làm sao với cô đây? Chắc phải giam lại một chỗ thì mới an tâm được quá. 



Hắn cong môi, đưa tay chỉnh lại quần áo cho cô, bế cô lên ...



Rồi biến mất ... 



Người đứng khuất sau bức tường chứng kiến tất cả. Một nỗi kinh hoàng khiến người đó mất mấy phút định thần. Hắn! Hắn sao có thể giết người thật nhẹ nhàng, không chút động tay động chân nhiều, trên khuôn mặt đầy lạnh lùng nhưng có thể thấy đươc sự hưng phấn. Tựa như giết người là niềm vui của hắn. Chứa đựng sức mạnh vô hình, tàn bạo, chết chóc. Hắn là ai?


"Người đâu?" Giọng nói trầm lạnh như hàn băng như lọt qua tai cô nhưng trấn an tinh thần hoảng loạn. Đại Ca rời đi, da thịt vốn đang nóng hổi vì bị kích thích nay một luồng gió lùa vào làm cô ớn lạnh.


Vỹ! Là vỹ sao? vỹ ơi! Tôi ở đây! Cứu tôi với. Đừng bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm. 



Nước mắt vỡ òa. Cô muốn đứng lên, gọi tên hắn, chạy tới xà vào lòng hắn. Để vòng tay hắn bao trọn mình trong sự ấm áp và an toàn. Nhưng cô không thể, cơ thể cô như bị chì đè.



Cuộc đời cô vốn là vòng luẩn quẩn buồn tẻ. Mấy ngày bình yên trôi qua ngắn ngủi, tiếp nối sau đó là những chuỗi ngày kì lạ mang toàn sự chết chóc, tuổi nhục. Bên cạnh chẳng có ai bao bọc che chở nên lúc nào cô cũng từ vực thẳm đau khổ mà mạnh mẽ đứng lên. Nhưng con ngươi cũng có giới hạn, dù có đứng lên được bao nhiêu lần thì cũng phải kiệt sức, rồi một lúc nào đó con người ta lại buông xuôi.




Tiếng đánh của cây gậy vang lên. Lực sát thương không hề nhẹ.



Chuyện gì đang diễn ra? Chuyện gì vậy? Bọn họ đánh Vỹ ư?



Cô không thể thấy gì cả. Dù cố gắng đến mấy cũng là lớp sương mờ mờ ảo ảo. Nghe tiếng đánh mà như hàng ngàn kim đâm vào trái tim cô. Cô không muốn ai vì mình mà phải chết. Cô đã nói rồi mà, đừng tới gần cô, chết chết đó! Thà một mình cô đau cô chết còn sướng hơn.



Không gian im lặng, khiến cô càng thêm căng thẳng, nặng nề. Hướng về phía ngoài chỉ mong hắn được an toàn. Nhưng vài giây sau. Tiếng kêu chết chóc vang lên. Sự sợ sệt mất lực âm từ cổ họng phát ra. Biết bao nhiêu nỗi kinh hoàng đang chứa trong tiếng âm đó. 



" Quỷ... !" 



Quỷ? Ai quỷ? Chuyện gì vậy? Đó là giọng tên Đại Ca ư, giọng gã ngang tàn dữ tợn nay có sự sợ hãi nên có chút lạ lẩm. 



Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua. Cô bất động một chỗ chỉ nghe mỗi tiếng rên la của bọn côn đồ mà mồ hôi rịn trên trán. Không phải cô lo lắng cho bọn côn đồ, thật ra cô lo cho hắn. Không hiết hắn có an toàn không. Cô mở to mắt, như canh chừng đem chút hy vọng nhìn thấy.



"Tôi... tôi... xin.. lỗi.... ặc! Ặc!" 



"Ta định sẽ nương tay cho ngươi chết nhẹ nhàng giống mấy tên kia ... nhưng xem ra không được rồi!"



Cái gì vậy? Giọng nói này!!! Của Vỹ mà. Sao hắn lại nói như vậy. Hắn giết người?



Thoáng qua trong đầu Ngọc, dây thần kinh căng lên, giọng nói khàn đặc của bà cụ mù da nhăn nheo vang lên bên tai cô "



"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."



"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."



"...Sẽ chết..."



Không thể nào. Quỷ?! Chết?! Tiếng nói đó?! Ngài - Hắc Vỹ!!! Bất giác cơ thể cô khẽ run run. 



Có thật là vậy không?



Hắc vỹ sao?



"Bịch bịch...!" Tiếng chân bước của đôi giày thể thao vang lên, càng ngày càng tới gần cô. Một nỗi khiếp sợ, cô không thể không nghi hoặc người đàn ông đang tiến tới về phía mình.



Đúng vậy! Ngay từ đầu, cách hắn ăn nói rất lạ. Vào lớp đã cư xử thô lỗ với cô, dẫn cô lên sân thượng nói toàn chuyện gì đâu. Điều gì về cô hắn cũng biết, nhà cô ở đâu, người yêu cũ - Phong,... vốn ngay từ đầu hắn đã không có mặt trong cuộc sống của cô sao có thể biết rõ đến vậy. Chỉ có thể nghĩ một cách hợp lí nhất cho sự tình trên. Một, hắn đã điều tra cô, nhưng không có khả năng đó. Cô và hắn có cái gì mà phải điều tra chứ. Hai, hắn không phải người bình thường. Hắn là một thứ gì đó.



Một thứ gì đó... cô ngất đi, nhưng trong tìm thức vẫn tràn ngập lo lắng sợ hãi. Sợ mọi chuyện cô suy diễn trở thành sự thật.


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.