CHƯƠNG 109 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 109: THIÊN NGOẠI LÁI HUƠNG

Bên trong hoàng thành cũng có nhiều tòa Thân vương phủ cùng quận Vương phủ, hoàng đế không cho nhị điện hạ ở hoàng thành, vậy chính là khinh thị hắn rồi.

Nhưng hôm nay lại ban cho hắn tòa nhà nội thành của lão vương gia người quen cũ.

Đó là có ý tứ gì?

Trong lúc nhất thời cả triều quan văn võ, đám quan chức to lớn cùng đám hậu duệ quý tộc kia đều nhìn không thấu .

Lão phu nhân gãi đúng chỗ ngứa hỏi:“Bệ hạ có nói hay không kêu Nhị điện hạ sau này có đất phong?”

Tô Nhân Vũ lắc đầu,“Bệ hạ sai Lễ bộ cùng Nội các nghĩ ra quy chế, tựa hồ muốn sửa quy tắc của tiền triều, nay chỉ phong vương, không cho đất phong, còn đang trong thương thảo.”

Vương gia trước đây, đều là trưởng thành liền có đất phong, không có hoàng đế truyền triệu tới thì không được rời khỏi đất phong đó, lại càng không cho phép vào kinh.

Hiện tại ý tứ của hoàng đế, chẳng lẽ là vương gia đều phải ở lại trong kinh?

Trong lúc này Trương mụ mụ tới bẩm cơm đã chuẩn bị xong, lão phu nhân kêu Tô Nhân Vũ cùng bọn nhỏ đều lưu lại ăn cơm cùng mình.

Trương mụ mụ sai người ta đem đồ ăn của lão gia cùng thiếu gia đều đưa lại đây.

Lão phu nhân cười nói:“Đem cái bàn tròn lớn lấy ra đây, hôm nay không bàn tới quy củ nhiều như vậy. Để đại tiểu thư cùng ngũ nha đầu ngồi bên cạnh ta, nhanh đi gọi nhị thiếu gia tới.”

Vương phu nhân đứng hầu hạ.

Trong chốc lát hạ nhân trở về nói nhị thiếu gia ở chút việc gấp, chỉ sợ là trễ một chút mới có thể ăn, thỉnh cầu lão phu nhân và mọi người dùng bữa trước, không cần quản hắn.

Lão phu nhân liền kêu người để lại đồ ăn cho hắn, chăm sóc mọi người ăn cơm.

Tô Mạt cười nói:“Ta biết vì sao lão tổ mẫu lại bảo ta và tỷ tỷ ngồi hai bên người rồi .”

Mọi người hơi hơi cười nhìn nàng.

Tô Mạt gắp một miếng đùi gà rừng hầm nhừ như cháo đặt vào trong bát, lại múc một muỗng canh gà rừng, sau đó đặt ở trước mặt lão phu nhân.

Cười nói:“Lão tổ mẫu, người xem, người muốn ăn bên phải ta giúp người gắp, người nếu muốn ăn bên trái có đại tỷ gắp cho người. Đây không phải là người có hai cái gắp đồ ăn bằng người sao?”

Tất cả mọi người cười rộ lên, lão phu nhân giơ tay ra nắm lấy tay nàng,“Ngươi quỷ nha đầu này.”

Tô Mạt thấy lão phu nhân cao hứng, nhân cơ hội nói:“Lão tổ mẫu, ta nghe nói Dương di nương bị bệnh, không bằng thỉnh đại phu khám cho nàng một chút.”

Tô Mạt hiện nay tuy rằng cũng có thể chẩn trị, nhưng là sợ Dương di nương bị bệnh nặng, bản thân kinh nghiệm không đủ, nếu như hại đến người ta thật không nên.

Lão phu nhân nhìn Vương phu nhân liếc mắt một cái,“Là thật sao?”

Vương phu nhân cười cười,“Nương, không có gì trở ngại, ta bảo nàng ấy ở trong tiểu viện tĩnh dưỡng.”

Nói xong liếc nhìn nhị tiểu thư một cái.

Nhị tiểu thư buông xuống ly trà, cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường đủ bận bịu. Chuyện này như thế nào còn phiền đến ngìa nữa. Di nương không có gì trở ngại , bất quá là lười biếng ăn uống, thích ăn đồ ăn nhẹ. Mẫu thân đã sai người đem tới mỗi lần cho di nương rồi.”

Lão phu nhân gật gật đầu, nói:“Nhà chúng ta là không trách móc hạ nhân nặng nề, càng không thể đối xử tệ được với di nương, đó là nữ nhân đã sinh con cho Tô gia. Phải tôn trọng chút.”

Vương phu nhân vội ứng lời, lão phu nhân lại nói:“Đi, thỉnh đại phu đến khám bệnh cho nàng ta, lại đem đồ ăn từ chỗ ta cho nàng ta. Nói là do ta bảo, bảo nàng ta yên tâm dưỡng bệnh.”

Tức phụ ( con dâu) lĩnh mệnh đi.

Lão phu nhân lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Các ngươi là không phải muốn tặng lễ vật chúc mừng cho Lâm Giang vương sao?”

Tô Nhân Vũ buông đũa,“Điều này không cần. Hiện tại còn đang bận bịu, phỉa dọn dẹp phủ đệ, đặt mua dụng cụ. Phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng sau .”

Lão phu nhân ân một tiếng, mọi người lẳng lặng ăn cơm.

Tô Hinh Nhi lúc trước bị làm hư, cẩm y ngọc thực, nay ở trong phòng chính mình, chính là quy luật, muốn thích ăn gì, cũng không thể tùy tiện.

Hiện tại nhìn thấy trong bàn ăn có món yêu thích là chân giò hun khói và canh măng tươi, còn có món tôm viên, còn có món đồ ăn đều là món ăn nàng ta thích ăn , lại đều đặt trước mặt Tô Mạt cùng lão phu nhân bên kia, cái bàn lại lớn, phía bên này nàng chỉ có vài món ăn ngày thường, món thịt hun khói xào cải trắng kia, tuy rằng đồ ăn nước sốt trong suốt tươi đẹp, là món ăn cực ngon trong các món ăn ngày thường, nàng lại không thích ăn.

Trên bàn cơm của Lão phu nhân, lại không cho phép tùy tiện đứng dậy, hoặc là cắn đũa, chống đũa ở bát.

Nàng nhìn vài lần, vươn tay ra gắp cũng không tới, nhóm nha hoàn mụ mụ cũng không giúp nàng gắp.

Nàng nhất thời vừa tức vừa vội, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, hắn chỉ chăm chú yên lặng ăn cơm, cho dù giương mắt lên cũng chỉ nhìn Tô Mạt.

Nếu là lúc trước, nàng muốn ăn cái gì, bọn họ còn không sợ đêm khuya còn đưa đến phòng, cho dù là trên tiệc rượu ăn cơm, cũng có người chuyên môn hầu hạ .

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vừa chua xót vừa tức, cầm chén bát buông xuống.

Khí lực có chút lớn, phát ra tiếng va chạm leng keng.

Lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên,“Ăn xong rồi?”

Tô Hinh Nhi nổi giận nói:“Ăn xong rồi.”

Lão phu nhân hơi hơi nhướng mày,“Vậy đi dạo một chút đi, sau đó trở về học chút nữ công.”

Tô Hinh Nhi đứng dậy, hành lễ qua loa, dẫn theo nha đầu đi luôn.

Vương phu nhân nhíu mi nói:“Càng ngày càng không có quy củ, lão tổ mẫu cùng phụ thân chưa ăn xong, nữ nhi đã tự mình đi trước rồi.”

Lão phu nhân nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, ý tứ là: Đều là lỗi của ngươi.

Tô Nhân Vũ buông bát đũa,“Ta cũng no rồi.”

Hắn trước nay ăn cơm chỉ ăn đủ chứ không ăn no, ăn no bảy tám phần là được rồi.

Lão phu nhân chỉ chỉ vào vài món thức ăn kia, phân phó nói:“Mấy món này đưa tới cho tam tiểu thư.”

Những người khác bình thường, riêng nhị tiểu thư vừa nghe thấy liền sửng sốt, nhìn trộm xem lão phu nhân, trong lúc nhất thời không rõ có ý tứ gì.

Nàng vội buông bát đũa, đứng dậy giúp lão phu nhân múc canh.

Lão phu nhân thản nhiên nói:“Làm ra vẻ đi, phải uống canh trước khi ăn cơm.”

Nhị tiểu thư động tác tay sững lại một chút, có chút xấu hổ, Vương phu nhân nói:“Nhị nha đầu đi làm việc của mình đi.”

Nhị tiểu thư cắn cắn môi, lui xuống.

Tô Mạt cười hơi nhìn nàng, thu hồi ánh mắt nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta muốn cùng tỷ tỷ đi ra ngoài xem có cửa hàng thích hợp hay không .”

Lão phu nhân mày nhíu lại, không đợi bà nói chuyện, Vương phu nhân trách mắng:“Không biết quy củ, tiểu thư khuê các, làm sao có thể tùy tiện chạy nhảy ở bên ngoài.”

Tô Mạt không để ý đến nàng ta, chỉ nói với lão phu nhân:“Để nhị ca cùng đi với chúng ta. Ngồi xe ngựa đi, treo mành sa mỏng, tỷ tỷ cũng đội mũ có sa che mặt......”

Lão phu nhân để mắt tới nàng, cười nói:“Việc xem xét cửa hàng vừa mệt vừa phiền, ngươi tự mình phiền đi. Cho tỷ tỷ ngươi ở nhà ở bên cạnh giúp ta.”

Tô Mạt biết nàng không muốn cho đại tỷ xuất môn, dù sao cũng có khả năng làm thái tử phi.

Nàng chu miệng,“Lão tổ mẫu chính là bất công.”

Nàng ôm lấy gáy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta tự đi xem xét, xem xong trở về nói cho ngươi nghe.”

Đại tiểu thư cười cười, lôi kéo tay nàng nói:“Ta cũng không có gì, còn không muốn ra ngoài đâu. Ta đem trở về rất nhiề nữ, phải cần phân loại, còn muốn thử nghiệm một chút. Sau đó đem kết quả phái người đi nói cho sư phụ biết.”

Vương phu nhân nghe xong, truy vấn nói:“Cái gì sư phụ? Có phải nam nhân hay không?”

Đại tiểu thư nhíu mi không để ý tới.

Lão phu nhân nói:“Không lo cái đó, ta đã thấy. Là người có tâm địa tốt.”

Vương phu nhân nóng nảy.

Đại tiểu thư đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân, sau đó lộ ra vẻ mặt lãnh nghiêm lôi kéo Tô Mạt đi mất.

Thanh âm của Lão phu nhân truyền đến,“Cho nhị ca ngươi cùng ngươi đi.”

Tô Mạt vui lên tiếng, đưa đại tiểu thư trở về trước.

Nàng mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, mặc quần áo mộc mạc, lại đeo cả mũ sa che mặt, sau đó đi tìm nhị ca.

Tô Việt đã chuẩn bị xe ngựa xong, ở chỗ nhị môn chờ các nàng.

Gã sai vặt của Nhị ca gọi là Mặc Tùng nói:“Ngũ tiểu thư, hai ngày này có đoàn xiếc ảo thuật từ phía nam đến, có diễn xiếc thú, còn có nuốt hỏa kiếm, ảo thuật , hay cực kỳ luôn.”

Tô Mạt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Ngươi lại đi rồi?”

Mặc Tùng cười hắc hắc, sờ sờ sau ót,“Chưa có đi, điều này chỉ nghe người ta nói thôi, muốn cho ngũ tiểu thư đi xem mới nói ra.”

Kim Kết liền quyệt miệng, hừ một tiếng,“Ta thấy là ngươi muốn đi xem thì có. Dụ tiểu thư ta đi chỗ phức tạp có đủ loại người đó, địa phương vừa hỗn vừa loạn, ngươi muốn bị đánh hả.”

Mặc Tùng vội cầu xin tha thứ,“Cô nãi nãi, biết ngươi lợi hại. Trăm ngàn đừng cáo trạng, nếu không mông ta đều bị đập nát .”

Kim Kết giương mắt lạnh lẽo lườm hắn,“Về sau đừng lấy cái tiểu tâm tư của ngươi để xúi giục chủ tử, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

Mặc Tùng vội xin tha,“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thật sự không có xúi giục ngài.”

Tô Việt cười hớ hớ đag đi theo Tô Mạt phía trước, lúc này quay đầu nói:“Thật không? Ta đây không thích ăn đường cùng mứt hoa quả, vây sao ngươi mỗi lần đều phải mua?”

Mặc Tùng vội đánh miệng mình, Tô Việt cười nói:“Được rồi. Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Kẹo đó là ta nguyện ý mua cho ngươi ăn. Chỉ đừng gạt ta mấy chuyện quan trọng hơn là được.”

Mặc Tùng vội nói:“Tiểu nhân không dám, đó là chuyện xấu bụng, tiểu nhân thật không dám.”

Kim Kết liếc mắt nhìn hắn, giúp đỡ Tô Mạt lên xe ngựa.

Một đường đi ra hoàng thành Đông An môn, Mặc Tùng ngồi ở bên ngoài trên tấm gỗ trên xe, chỉ vào một tòa tòa nhà lớn nhất nói:“Xem kìa, kia chắc là tân phủ đệ của Lâm Giang Vương Nhị điện hạ. Khí thế quá đi!”

Sư phó đánh xe gật gật đầu, không nhiều lời.

Hắn bất quá là một tên đánh xe, không tới phiên hắn loa lắng, cũng hâm mộ không được.

Tô Việt ở bên trong nghe được, bèn vén màn xe lên để cho Tô Mạt xem.

Hắn cố ý bảo người đi vòng ngang qua, từ cửa trước trên đường cái của Vương phủ đi.

Chỉ thấy xe ngựa lui tới, chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Chỉ thấy xe ngựa lui tới chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Hai bên cửa trước phủ là hai bức tượng sư tử bằng đá cao lớn uy mãnh, rất có khí thế.

Vương phủ nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát, người và xe đến rồi đi tấp nập hoa cả mắt. Đại Chu hôm nay tuy rằng còn sử dụng chính sách trọng nông ức thương, nhưng trên cơ bản không có chính sách nào đối với chợ gây hạn chế. Buôn bán trên đường trừ ngày hội cố định ba năm ngày khai tập thì trong những ngày bình thường hai bên đường vẫn là các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhưng là giá cả chợ so với ngày hội thường cao hơn một chút nên khách hàng phần đông là tầng người trung lưu hoặc cấp cao đến mua, thị dân gia cảnh bình thường vẫn nên chờ khai tập mới đến tập hợp mua hàng hóa.

Tô Mạt tính toán một chút, nhìn nhìn, cảm thấy vừa ý với vị trí của một đại bố trang, dù là phía sau hay trước cửa đều có thể “giăng lưới bắt chim” (hai mặt tiền), chỉ cần nhìn là biết chỗ này nếu làm ăn sinh ý sẽ rất khá.

Vách bên cạnh nó là một nhà tiệm bán thuốc, khách bên trong dù không cần lang trung chẩn bệnh cho nhưng tới mua dược không ít, cách vách bên kia cách là gia tiệm trà nho nhỏ, là nơi nghỉ chân của khách các nơi.

Xem xét xong bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, chờ đem đông tây nam bắc đều xem hết thảy rồi Tô Mạt mới nói với nhị ca:“Chúng ta đến gia hình gia bố trang ở ngã tư kia đi.”

Kia bố trang ở kia không sai, ngã tư đường đông đúc, xem như hết hoàng kim rồi, chỗ này chắc hẳn tiền thuê không ít a.

Tô Việt nói:“Trang này… quả thật là vị trí tốt a.”

Cách Lâm Giang Vương phủ rất gần, cuối phố chính là cửa Vương phủ, hắn cười cười.

Chẳng lẽ muội tử muốn dùng đủ mọi thủ đoạn để mưu tính việc bày trí cái bố trang này?

Tô Mạt thay một bộ trang phục tiểu nha đầu, lại nói Kim Kết làm cho nàng kiểu tóc nha hoàn đơn giản, trong nháy mắt Lăng Nhược đem nàng đi Lâm Giang Vương phủ nhìn một cái, sau đó đối Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, chúng ta đi nhìn một chút.”

Tô Việt dở khóc dở cười, nàng biến hóa cũng nhanh thật, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Hai người xuống xe, Mặc Tùng nhìn Tô Mạt nhìn một hồi lâu, cười nói:“Tiểu thư cho dù giả thành nha hoàn vẫn thấy được khí chất tiểu thư.”

Tô Mạt liếc trắng mắt, Kim Kết lại trực tiếp đạp hắn một cước, sau đó đi theo Tô Mạt cùng nhị thiếu gia vào bố trang.

Hai mắt Tô Mạt nhanh chóng đánh giá, cơ bản là muốn tính sơ qua diện tích bố trang, bởi vì độ sâu của gian phòng nhất định phải đúng chuẩn, phía trên còn phải thêm vài thứ vụng vặt linh tinh nữa, nàng tính toán xong thấy nơi này so với tiêu chuẩn của nàng không sai biệt lắm liền quyết định.

Phía trước bố trang này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, đi vào sâu bên trong còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.

Xem ra tất cả đều đã đầy đủ.

Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính đi tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc .

Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến chào đón bằng thanh âm trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt đối nhiệt tình.

Chưởng quầy bên kia đang ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh âm kia của hắn thật chán chết đi được.

Vải vóc ở đây chất lượng xem như không sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa một chút.

Nàng cười với Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, không bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe nói không chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”

Vị chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười đi ra, chắp tay nói:“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt , giá cũng rất hợp lý.”

Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới nói:“Chưởng quầy , giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”

Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà nói, một cuộn vải sa tanh trung đẳng ít nhất cũng đã mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra không được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”

Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.

Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài không được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên không ai dám ngăn cản.

Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản không có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra không ra hắn, nhưng ai biết bọn tứ gia có ra mặt hay không, ai dám khai bọn họ ra sao?!

Tô Mạt tính toán một chút, cười nói:“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ không dùng được.”

Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra , nhãn tình hắn sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”

Tô Việt hơi hơi vuốt cằm không nói nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.

Chưởng quầy kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, có điểm do dự ngượng ngùng nói:“Nơi này của chúng tôi cũng không tệ lắm, không sai, các vị có thể nhìn kỹ xem nó hợp hay không thích hợp?”

Tô Mạt lập tức hỏi:“Chưởng quầy , nơi này buôn bán tốt không?”

Chưởng quầy nói:“Chỉ là đối diện chúng tôi có một trang, nghe nói cũng là hoàng thân, chỉ sợ......”

Nghe thấy thế, Tô Mạt mỉm cười, chưởng quầy này vẫn còn lương tâm , cũng không vội vàng giục người ta mua chỗ này để gánh thay khó khăn.

Vị trí này không sai, nhưng phía trước có học quán, chuyên môn phụ trách ấn thư, khai thư cửa hàng này chỉ sợ chỉ còn đường chết.

Nàng cười nói:“Chưởng quầy , nếu ngươi đã nghĩ đến chuyện bán… vậy thì cho chúng ta cái giá thực luôn đi. Thiếu gia chúng ta cũng không quá để ý đến tiền bạc đâu.”

Chưởng quầy kia liếc mắt một cái đánh giá Tô Việt từ trên xuống dưới, lại nhìn Tô Mạt, một nha đầu đã có khí độ này, vậy thiếu gia sẽ là công tử nhà nào?

Phong độ có, tuấn mỹ tao nhã có, thoạt nhìn là biết chỉ sợ lai lịch không nhỏ.

Hắn nghĩ nghĩ, tuy rằng rất muốn nhanh chóng giải quyết cho xong trang này nhưng lại cố gắng bình tĩnh không vội , giống như chính mình còn kênh kiệu, luyến tiếc muốn kiếm được số bạc lớn hơn, vừa nghĩ thông suốt xong liền nói:“Nếu công tử thành tâm muốn mua, vậy ta ra giá bảy ngàn tám trăm lượng bạc.”

Tô Việt trừng lớn mắt, tám ngàn lượng, tổng cộng của cải của hắn bất quá cũng chỉ được mấy trăm lượng thôi.

Hắn nhìn về phía Tô Mạt, Tô Mạt cười cười,“Chưởng quầy , chúng ta không mua, ngươi xem, ngươi đánh mất một cơ hội lớn rồi .”

Chưởng quầy kia nói:“Vị tiểu thư này, không sợ nói cho ngươi biết, kì thật cửa hàng này của ta có rất nhiều người muốn mua. Chính là ta vẫn không muốn bán. Huống hồ ta bất quá là bị đè ép mấy cuộn vải dệt tơ lụa, nếu xử lý xong chúng ta có thể lại bán cái khác, thậm chí khai trương tửu lâu vẫn có thể kiếm tiền.”

Tô Việt nhìn nhìn, quả thật như thế.

Tô Mạt bất động thanh sắc,“Chưởng quầy , hiện tại của hàng hóa của ngươi cũng đã bị đè ép hơn một ngàn hai rồi. Cũng may này là nhà ở của ngươi... Nhưng ngươi xem xem, nơi này phỏng chừng cũng đã thật lâu không được sơn qua. Người khác mua cũng phải trát sơn một lần nữa. Nếu ngươi không bán nó, cứ tình hình buôn bán như thế này qua ngày, ở trên con đường này mở cửa hàng, tiền thuế hàng năm các loại bao gồm thuế cố định, thuế phụ thu, một phần ngươi cũng không thể giao thiếu . Hôm nay chưởng quầy có lẽ ban đầu cũng làm ăn được không sai biệt lắm đi. Nhưng nếu không thể bán vải bố của chính mình, còn mười loại hàng khác lại không thể bán đúng giá cố định, nếu phải bán tương đương giá với Tống thị bên kia không bằng chính mình lưu trữ lại, đúng không.”

Chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu cô nương này làm sao mà biết được nhất thanh nhị sở của cửa hàng hắn, chẳng lẽ nàng đã theo dõi nơi này thật lâu rồi?

Quả thật là trong nhà hắn thật đã đói muốn chết rồi.

Hôm nay còn đang suy nghĩ nên hay không đem hàng hóa bán rẻ, sau đó cho người ta thuê mấy cái phòng này, còn cả nhà hắn đi qua chỗ khác thuê chỗ nhỏ hơn, mở một cửa hàng nho nhỏ khác. Chỉ cần tránh xa phạm vi có Tống gia bá đạo, thì dần dần có ngày hắn sẽ làm ăn tốt lên.

Hắn nói:“Nếu thiếu gia thật sự muốn mua, không bằng như vậy, các ngươi thuê chỗ này của ta đi, cũng giống nhau cả. Ta đây lấy tiền thuê một năm bất quá ba trăm năm mươi lượng bạc là được.”

Chưởng quầy vừa nói xong bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm dễ nghe như băng chàng ngọc,“Ta thấy thật ra nơi này hơi nhỏ một chút nhưng cũng không sao, chỉ là mở cửa hàng thì như vậy cũng đủ rồi. Một năm ngươi sẽ được một trăm lượng bạc. Không biết ý nhị vị như thế nào?”

Khi mọi người quay ra chỉ thấy Hoàng Phủ Giác ôm cánh tay miễn cưỡng tựa vào khung cửa, một thân áo dài màu xanh ngọc càng phát ra có vẻ thanh nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song.

Chưởng quầy kia vừa nghe đã nóng nảy,“Vị này thiếu gia, cửa hàng này của ta tiền thuê ít nhất cũng phải hai trăm bảy lượng mới đúng.”

Tô Mạt quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, người này xuất quỷ nhập thần, bất quá hắn xem như cũng đang giúp nàng, tiền thuê cửa hàng này ba trăm lượng cũng có thể nhận.

Nàng đối chưởng quầy nói:“Vậy tạm thời trước thuê trong mười lăm năm đi. Như vậy đối với việc chúng ta mua cũng kém không nhiều lắm.”

Chưởng quầy vừa nghe cũng thấy vui vẻ, tuy rằng mười lăm năm chính mình không thể sử dụng phòng này ở, nhưng là ít nhất này mười lăm năm cũng coi như áo cơm không lo, vốn hắn cũng có một ít tiền sinh ý còn lại, thế này so với mở cửa hàng lớn cũng tốt.

Hắn nguyên vốn chỉ là một tiên sinh ở phòng thu chi biết tính sổ, bởi vì có chút tiền nên mới nghĩ đến chuyện chính mình buôn bán xem sao. Ai ngờ chờ sau khi làm mới phát hiện, kỳ thật chính mình không có bản lãnh làm lão bản, nếu là làm chưởng quầy thì còn được.

Tô Mạt nhìn biểu tình biến hóa trên mặt hắn, biết hắn suy nghĩ, lại nói:“Chúng ta trước cho ngươi hai năm tiền thuê, sau đó mua hết vải bố của ngươi với một phần năm giá. Hình chưởng quầy ý ngươi như thế nào?”

Hình chưởng quầy nghe nàng gọi chính mình, còn ra điều kiện tốt như vậy, thức thời lập tức gật đầu,“Tốt, tốt.”

Liền cho tiểu tiểu nhị cầm giấy và bút mực lại thỉnh bọn họ vào trong phòng khách uống trà.

Tô Mạt lắc đầu,“Chúng ta là người sảng khoái đương nhiên làm việc cũng sảng khoái. Ngay tại nơi này đi, không cần đi vào quấy rầy mọi người đâu.”

Giá đàm phán đã tốt lắm rồi, có một ít chi tiết bàn bạc lại chút xíu cũng xong, lúc sau, thời gian chủ yếu chỉ để mọi người tán gẫu là chính.

Hình chưởng quầy lập tức nghĩ đến khế ước, liền nhanh chóng đi nha môn công chứng lập hồ sơ.

Tô Mạt nhìn hắn viết chữ, chậm rì rì nói:“Hình chưởng quầy buôn bán ở đây lâu năm rồi?.”

Hình chưởng quầy gật gật đầu xem như cam chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“ Cửa hàng của vị công tử này không có ở nơi này?”

Hắn không có ấn tượng về người này, mới vừa rồi vội vã cũng không chú ý tới. Bây giờ sực nhớ ra mới để ý hỏi nhưng Hoàng Phủ Giác cười mà không nói.

Tô Mạt ghé vào trên quầy nhìn Hình chưởng quầy viết chữ, nói:“Chúng ta thiếu một chưởng quầy, không biết Hình chưởng quầy có nguyện ý hay không lưu lại giúp chúng ta?.”

Hình chưởng quầy giậc mình một chút, một giọt mực lớn liền nhiễm lên giấy, che mất mấy chữ, hắn cũng mặc kệ không dám tin nhìn Tô Mạt,“Tại hạ còn không biết tiểu thư muốn mở cửa hàng gì.”

Tô Mạt cười cười,“Không vội, đến lúc đó sẽ biết.”

Cửa hàng này của nàng, nàng phải cho A Lí lưu ý thật lâu, quan sát tất cả các phương diện đều thấy tốt, mới một chiêu đánh trúng. Nếu đến sớm một chút, Hình chưởng quầy này chắc gì đã cho thuê.

Nếu không đem hàng trữ trong kho của hắn lấy hết, làm cho hắn thật sự cảm thấy không có hi vọng. Mọi việc cũng sẽ không tuyệt đối thuận lợi như vậy.

Hơn nữa trước đây nàng có sai người tới hỏi giá, bởi vì Hình chưởng quầy này không ý định bán cho nên luôn cố tình chào giá thật cao, người khác chùn bước mới chưa có ai mua.

Cửu nhi cửu chi, mọi người đối hắn đều là ấn tượng muốn giá cao, cũng không rất đến nữa.

Vì vậy nên Hình chưởng quầy đã muốn nóng nảy. Hắn nghĩ nếu kéo dài thời gian cửa hàng sẽ khó khăn, mà Tô Mạt lại tìm đến đúng thời cơ tốt nhất.

Bây giờ mới có kết quả tốt như thế này.

Tô Mạt đưa hắn tiền thuê cửa hàng, tiền thuê mười lăm năm cùng mua cũng kém không nhiều lắm, còn mua hàng hóa trữ trong kho của hắn, cho hắn bảo vệ một phần tiền vốn, lại thuê hắn làm chưởng quầy , quản lý việc tính sổ sách, một năm lại cho hắn tiền công cơ bản là ba mươi lượng, cho phép hắn tự mình bán lượng hàng hóa kia, còn có tiền thưởng cuối năm. Thế này xem như giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn, làm sao hắn không cảm động đến rơi nước mắt?

Có tiền, có công việc , từ nay hắn không còn bị lão bà mỗi ngày thầm oán, bị đứa nhỏ phiền lòng, bị láng giềng cùng người trong gia tộc lấy ánh mắt đáng thương đùa cợt hắn nữa.

Hắn nhất thời cảm thấy mình như sống lại thời tuổi trẻ, lập tức liền sửa lại cách nói năng,“Ông chủ, ta mời nhị vị cùng ngài đi dạo xung quanh đây xem xét.”

Tô Mạt khoát tay,“Không cần” .

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.