CHƯƠNG 108 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 108:  PHONG VƯƠNG PHONG HẦU THÌ SAO CHỨ

Phàm người nào chân thành đối đã với nàng tốt, nàng đều cảm kích, đương nhiên nàng hứa sẽ hồi báo họ gấp trăm lần.

Nàng đứng dậy, cười nói:“Ta muốn đi xem Lâm di nương cùng Dương di nương .”

Hỉ Thước do dự một chút, nói:“Ngươi đi Lâm di nương thì được. Còn Dương di nương chắc sẽ không gặp được.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Như thế nào ?”

Hỉ Thước thấp giọng nói:“Dương di nương bị bệnh, phu nhân sợ nàng quấy người khác, nên không cho nàng tùy tiện xuất môn, ăn cơm đều là có người đi đưa.”

Nghe vậy Tô Mạt cẩn thận dò hỏi, biết được Dương di nương gần đây quyện đãi, ăn kém, sắc mặt vàng như nến, còn thường hay nôn mửa.

Phu nhân mời lang trung khám cho nàng, hoài nghi nàng là can (gan) bị bệnh, tất cả là do sợ quá mà có vấn đề.

Sau khi biết rõ vấn đề Tô Mạt liền cáo từ, ra đến cửa viện, nàng phân phó tiểu nha đầu,“Ngươi đi nói cho Hoàng Oanh tỷ tỷ lấy một chút tiền cấp phòng bếp, đặt mua một bàn ăn sáng tinh xảo, rồi đem rượu Bách Hoa đến.”

Tiểu nha rời khỏi, Kim Kết cười nói:“Tiểu thư muốn thỉnh ai uống rượu a? Tĩnh thiếu gia tới sao?”

Tô Mạt cười cười,“Tĩnh thiếu gia làm sao rãnh rỗi như vậy. Không có việc gì tự nhiên sẽ không đến.”

Kim Kết đoán không ra, Tô Mạt nói:“Ngươi cũng đừng đoán mò nữa. Đi nhanh đi.”

Các nàng đến trước cửa viện của Dương di nương, nàng ở tiểu viện ninh châu, nhìn giống phòng để dụng cụ , cửa viện cửa lộ không khóa chỉ khép hờ.

Tô Mạt nhìn nhìn, mơ hồ theo cửa sổ có thể thấy bóng dáng nhị tiểu thư, nha đầu nàng ta ngồi ở trong sân.

Dù sao cũng là con quan tâm đến mụ mụ, vậy lát nữa ta lại đến nhìn.

Tô Mạt nói:“Chúng ta đợi chút đi.”

Trong phòng, nhị tiểu thư không kiên nhẫn nói:“Di nương cũng biết ta là thứ nữ, không được sủng, lại không có tiền. Làm sao có thể giống Tô Mạt kiếm được đồng tiền lớn? Nay muốn thỉnh thập tam công chúa và Tống tiểu thư đi chơi một chút cũng không thể. Muốn tìm một chút gấm vóc, vải dệt tốt để thêu túi hương tặng người nhân dịp đoan ngọ cũng không có. Ta tìm đến di nương, nguyên là tưởng di nương còn có một chút tích góp, hỗ trợ cấp ta một ít, không nghĩ đến ngươi quá mức rất keo kiệt đi.”

Dương di nương sắc mặt vàng như nến, trong mắt quang mang càng ngày càng yếu, cuối cùng thở dài,“Về điểm này đều cho ngươi gây ra...... Khụ khụ......”

“Di nương đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, giờ này còn nói chuyện này làm gì. Ta biết đều là do chuyện năm xưa mà ra, nhưng bây giờ không có tiền, chứ có tiền ta cũng chẳng thể chăm sóc nỗi ngươi .”

Nói xong nàng liền đi ra ngoài.

Cả người Dương di nương nhũn ra không tự chủ được ngã ngồi xuống, nhị tiểu thư sợ tới mức lập tức chạy ra ngoài, hoảng sợ như vừa làm điều xấu, sợ người ta biết được.

Dương di nương nói:“Ngươi lấy cho ta chén nước. Giúp ta nói với phòng bếp cho ta bát canh trứng gà, ta nghĩ ta có chút chịu không được.”

Nói nói được mấy câu đã không còn khí lực.

Nhị tiểu thư cau mày, che miệng nói:“Di nương cũng thực nhiều chuyện.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Dương di nương gấp gáp kêu nàng. Nhưng Nhị tiểu thư chỉ không kiên nhẫn nói:“Ta đã biết.”

Nói xong liền mang nha đầu bước đi. Ở ngoài cửa vừa vặn gặp phải Tô Mạt cùng Kim Kết.

Nhị tiểu thư lập tức cười nói:“Ngũ muội muội tới làm cái gì?”

Tô Mạt cử nhấc tay cẩm tráp,“Tới đưa mấy bình nước hoa cho Dương di nương.”

Nhị tiểu thư vừa nghe, lập tức hai mắt sáng lên, nói:“Không bằng giao cho ta đi, bên trong có hơi lộn xộn một chút, ngươi cũng biết, có người bị bệnh bên trên không cho gặp, phía dưới liền hà khắc, phòng không có người hầu hạ. Sợ ngũ muội muội không thói quen.”

Tô Mạt nói:“Không có gì. Ta nghe nói Dương di nương bị bệnh, đến xem xem.”

Nói xong liền bước đi. Nhị tiểu thư nghĩ nghĩ sao rồi đi theo sau. Tô Mạt cũng không để ý nàng.

Vừa vào cửa, một hương vị mốc meo truyền gay gắt vào mũi, nàng không khỏi nhíu mi.

Nhị tiểu thư thầm cười lạnh, nàng là diễn vai người tốt tự nhiên phải chịu. Nhưng thật sự cái chỗ này ai có thể ở được chứ.

Nữ nhi thân sinh nàng đây còn đứng không được .

Tô Mạt chính là thoáng một chút, liền tiếp tục bước đi, nàng đối Kim Kết nói:“Đến hỏi hỏi ai phụ trách nơi này, có hay không nhân chiếu cố Dương di nương.”

Kim Kết có điểm không nghĩ tiểu thư sẽ lưu lại, chỉ sợ không an toàn.

Tô Mạt hướng nàng cười cười, chính mình nay có công phu trong người, vài thiếu nữ tử sợ cái gì.

Kim Kết có chút không tình nguyện nhưng vẫn theo sau, Tô Mạt bưng tráp vào phòng, Dương di nương tưởng nhị tiểu thư đã trở lại, thở hổn hển, vui mừng nói:“Nhị tiểu thư, mau giúp ta lấy chén nước.”

Tô Mạt nhìn nhìn, cái bàn đen như mực dựa vào tường, mặt trên còn phủ đầy bụi, đương nhiên cũng không tha ấm trà, hai bát trà, tất cả đều là thông suốt khẩu .

Nàng bưng chén lên đổ vào, không có trà, chỉ là nước màu trắng.

Hình như là nước chưng bánh bao, mọi người có khi nào uống tới cái thứ này

Nàng sợ run, bên kia Dương di nương gấp đến độ a a a kêu, Tô Mạt đành phải đem qua, nàng một phen đoạt lấy không quan tâm liền uống.

Nước đã uống cạn, còn luyến tiếc liếm liếm, vừa nhấc mắt, xem là Tô Mạt, nàng ngây dại, không biết nên nói cái gì.

Ngũ tiểu thư nay là người tâm phúc trong phủ, là bảo bối của lão thái thái, là tâm can của Quốc Công. Làm sao có thể đến nơi này của nàng?

Tô Mạt cười cười, đem tráp lấy ra,“Đây là ta cùng đại tỷ tỷ làm, mang về đưa cho mọi người trong nhà dùng xem.”

Dương di nương nhìn nàng mở ra, bên trong là bình sứ nhỏ thực tinh xảo, một cỗ hương khí sâu kín bay vào mũi.

Dù không có kiến thức Dương di nương cũng biết qua không ít thứ tốt, chỉ nghĩ là cung hương lộ, liền lắc đầu,“Làm như vậy không được. Ta nay đã như vậy , làm sao còn dùng ......”

Nhị tiểu thư đột nhiên tiến vào, chen vào nói nói:“Di nương tội gì cô phụ một mảnh tâm ý của muội muội. Trong phủ mọi người đều có, đương nhiên không thể thiếu phần di nương .”

Tô Mạt làm người tốt, chẳng lẽ cho mọi người mà lại không cho nương? Nhị tiểu thư chỉ thầm cười lạnh.

Dương di nương nhìn nhị tiểu thư liếc mắt một cái, giật giật môi, nhân tiện nói:“Đa tạ ngũ tiểu thư .”

Tô Mạt buông tay, cũng không nhiều lời, ngồi một chút liền cáo từ .

Nàng vừa đi, nhị tiểu thư nói với Dương di nương:“Nàng đưa hương này, đều là thứ tốt, trong hoàng cung còn không có đâu, đem ra ngoài có thể đổi không ít tiền.”

Dương di nương nhìn nàng,“Vậy ngươi cầm đi.”

Nhị tiểu thư liền tìm tìm kiếm kiếm cũng không tìm ra được cái túi nào ra hồn, liền lấy một cái áo của Dương di nương bọc tất cả lại rồi bước nhanh ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

Dương di nương cách cửa sổ nói:“Ngươi đi van cầu phu nhân cho ta đi thôn trang đi.”

Đi thôn trang, còn có thể trị chữa bệnh, ít nhất thì trước mắt cũng không chết được.

Vốn là nha đầu hồi môn của phu nhân nên Quốc Công đối nàng cũng không được bao nhiêu cảm tình, lão phu nhân lại chán ghét nàng. Cũng chỉ có thể cầu phu nhân thôi, có lẽ nàng còn chút thiện tâm còn có thể cứu mình được.

Nhị tiểu thư sau khi đáp ứng cước bộ càng không ngừng.

Một hồi đến chính mình sân, nàng liền lập tức làm cho người ta múc nước tắm rửa rửa mặt, thay quần áo thường, lại đem Dương di nương kia kiện xuất ra đi ném xuống.

Chờ tắm rửa xong, nàng lại thoa một chút nước hoa mới đem từ vườn hoa về, quả nhiên là mùi hương rất khác biệt, mùi hương lưu lại rất lâu.

Mấu chốt là rất tiện lợi khi dùng, mùi hương đủ loại đa dạng.

Điểm ấy chính là điểm thuận lợi cực lớn.

Nàng ngửi trong chốc lát, cân nhắc một chút, giữ lại hai bình, sau đó cầm lấy bốn bình còn lại, đặt vào trong tráp, lại đem hai bình kia đặt vào một cái trap khác.

Nói với nha đầu bên người là Hạ Hà:“Đi giao cho ngươi lão tử nương, bảo bà ta âm thầm đem đến các cửa hàng hương liệu lớn bán, một lọ ít nhất phải được giá 3 đến 5 lượng bạc mới bán.”

Tuy rằng mấy bình này bất quá là loại có mùi hương bình thường, nếu như ở nhà xông hương, cũng chỉ là một lượng bạc mua được mấy chục cân, làm thành thành phẩm, một lượng bạc cũng có thể mua được rất nhiều.

Nhưng thứ này mới lạ, có hình dáng như cống phẩm ở trong cung.

Hạ Hà cầm lấy, lập tức tự mình đi làm việc được giao.

Sau đó nhị tiểu thư cầm lấy bốn bình còn lại đi tới chỗ Vương phu nhân.

Vương phu nhân đang quở trách người khác khuôn mặt rất thâm trầm, vốn tưởng rằng lão phu nhân không ở nhà, bản thân có thể uy phong, sai người lấy tiền đi mua lễ vật, chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ để đi tặng lễ. Ai biết mấy mụ mụ kia nhất mực nói lão phu nhân đã giao phó rồi, tạm thời không thể động tới.

Vương phu nhân vốn cảm thấy bản thân một lần nữa được làm đương gia, tuy rằng mọi chuyện phải báo lại với lão phu nhân, nhưng cũng biết bà ta khẳng định vẫn phải dùng tới mình.

Kiêng dè mặt mũi của Tô gia, còn có tiền đồ của con trưởng, quyền thế của nhà họ Vương, lão phu nhân cũng không thể vứt bỏ mình được.

Nàng muốn thừa dịp chính mình làm đương gia, lão phu nhân dần dẫn sẽ mặc kệ mọi chuyện lúc đó nàng sẽ đem người của mình đề bạt lên, đem lão phu nhân nhân chèn ép xuống.

Ai biết hiện tại lão phu nhân tổng kết chuyện của Cố di nương, căn bản không cho nàng một chút thời cơ để lợi dụng.

Vương phu nhân muốn phái vào một người chuyên thu mua đồ, hòng vớt vát ít bạc cho mình, cũng không thể.

Hiện tại lại nghe nói hoàng đế cải trang đi tới vườn hoa, Tô Mạt tặng rất nhiều hương liệu cùng nước hoa cho các vị chư vị nương nương trong cung, còn mang theo rất nhiều về tặng cho các di nương trong nhà, chỉ riêng phần của mình là không có.

Như thế nào có thể không khiến nàng tức giận?

Cho nên nàng muốn đi mua loại cực tốt dùng, bỏ ra đống tiền lớn để mua, sẽ không thèm để ý tới mấy thứ đó.

Ai biết, lão phu nhân lưu lại một mụ mụ quản lý sổ sách thu chi, nặng nhẹ đều không ưa, một mực chắc chắn rằng phải đợi lão phu nhân trở về để hỏi.

Vương phu nhân quả thực bị chọc giận như muốn nổ tung ra !

Nhị tiểu thư cười nói:“Mẫu thân đây là sao vậy? Cùng hạ nhân tức giận chuyện gì vậy.”

Nàng buông xuống cái hộp, tiến lên bóp vai cho Vương phu nhân, cười nói:“Mọi người cũng không có ở đây, làm cho mẫu thân thật vất vả. Phải bảo dưỡng thân thể mới đúng a.”

Vương phu nhân cười cười,“Đi vườn hoa chơi vui a.”

Nhị tiểu thư cười nói:“Có cái gì tốt đâu, bất quá là cái vườn hoa ở nông thôn, bên trong trồng có chút hoa, so với vườn hoa của chúng ta không thể so bì được.”

Ý cười trên mặt Vương phu nhân càng sâu, trái tim mất mát tìm được một chút cân bằng, vỗ vỗ tay nhị tiểu thư,“Nữ nhi của ta, cũng chỉ co ngươi một lòng với nương. Thứ này là ngươi từ nơi đó mang về ?”

Nhị tiểu thư gật gật đầu,“Đúng vậy. Bởi vì bệ hạ, còn có các vị hoàng tử công chúa, lão phu nhân bảo đại tỷ tỷ chuẩn bị chút hương liệu hương lộ tặng cho người trong cung, đại tiểu thư liền chuẩn bị thêm nhiều bị chút, cũng chi cho người trong nhà dùng, để nhà chúng ta cũng được hưởng tiếng thơm.”

Sắc mặt Vương phu nhân tức thì sáng rực rỡ lên,“Nhu nhi nha đầu kia, là đưa ưa mặt mũi.”

Nhị tiểu thư cười nói:“Nếu là tỷ tỷ làm thái tử phi, vậy mới tốt kìa.”

Vương phu nhân cười cười toe toét, nói:“Đem thứ này thu hồi lại, sáng mai đưa hai bình đi tặng cho Cữu phu nhân.”

Nha đầu lập tức ứng thu thập đi xuống.

Vương phu nhân lại giữ nhị tiểu thư lại cùng nhau ăn cơm, nói cho thêm nàng hai bộ quần áo, dù sao đến kinh thành, so với dĩ vãng không giống nhau, còn có cái mấy thế khác cũng cần bù thêm vào.

Nhị tiểu thư lập tức nói:“Mẫu thân, tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, ta muốn làm túi hương tiểu hà bao làm lễ vật tặng người khác. Vừa có thể diện lại không lãng phí.”

Vương phu nhân hơi hơi sờ cằm,“Ngươi là đứa tri có hiểu biết, cứ như vậy đi. Trong phủ cũng chỉ còn ngươi còn làm chuyện thêu thùa may vá.”

Nhị tiểu thư còn nói bản thân không có nguyên liệu vải gì cả, Vương phu nhân cười nói:“Không lo cái đó, bảo nha đầu mở tủ kệ ra, để ngươi đi chọn.”

Nhị tiểu thư vừa nghe, mừng đến việc muốn dập đầu.

Vương phu nhân đỡ nàng,“Đến đây, cùng nương trò truyện.”

Bên ngoài tiểu nha đầu tìm hiểu tin tức trở về báo tin với Kim Kết, nói vài câu xong thở phì phì đi tìm Tô Mạt,“Tiểu thư, nhị tiểu thư đem đồ chúng ta tặng chuyển giao qua bên kia rồi.”

Tô Mạt biết nàng nói đại phu nhân, cười cười,“Ngươi tặng đồ cho người ta rồi, người ta xử trí như thế nào sẽ không còn là chuyện của ngươi . Đừng đi quản nhiều như vậy, tự đi rước bực mình vào người. Rượu và thức ăn bị tốt chưa? Lão gia cùng nhị thiếu gia còn có ngũ nương thỉnh đến chưa?”

Kim Kết bị nàng hỏi đến sững người,“Đều do Hoàng Oanh tỷ tỷ quản.”

Tô Mạt bắn vào sau ót nàng ta,“Xuất môn xuất đến buông thả rồi rồi hả. Đi thu thập một chút đồ ăn mau, đem qua cho Dương di nương.”

Kim Kết dẩu môi, nhưng cũng không dám không nghe, lập tức đi làm.

Tô Mạt mời khách, xem như lần đầu, Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt vừa về đến là lập tức tới luôn.

Tô Nhân Vũ mua cho nàng kẹo Long Tu, Tô Việt mua cho nàng một chiếc trâm cài tóc có khảm ngọc hình hoa nhài, phía dưới có hai sợi dây kết bằng hạt trân châu to nhỏ, trong suốt sáng chói, rất đẹp.

Tô Nhân Vũ nhìn thấy, nói:“Mạt nhi bất quá một tiểu nha đầu, mua cái gì không mua đi mua cái trâm cài đầu, mua sợi dây buộc tóc là tốt rồi.”

Nói xong bàn tay to sờ sờ lên đầu Tô Mạt, đối với hai cái búi tóc trên đầu nàng rất là thích.

Tô Mạt liền bĩu môi,“Chỉ có phụ thân còn coi người ta là tiểu hài tử. Ta đều mười một tuổi rồi. Còn đi mua kẹo cho ta.”

Tô Nhân Vũ ha ha cười,“Bất quá là tiểu nha đầu chín tuổi.”

Nói xong bế nàng đặt ở trên đùi, bảo nữ nhi châm rượu cho mình.

Tô Mạt nói:“ Tiểu thư nhà khác lúc chín tuổi, đều được tính là người lớn rồi.”

Tô Nhân Vũ cười nói:“Phụ thân nói không qua được ngươi. Ngươi cũng là người lớn, uống một chén với phụ thân nào.”

Vừa nói cũng vừa rót cho nàng một chén nhỏ.

Bách Hoa tửu là một loại rượu nhạt thanh ngọt ngon miệng, so với rượu gạo thì hàm chứa lượng cồn ít hơn, nữ hài tử cũng rất thích uống.

Bởi vì buổi tối, uống rượu đối thân thể không tốt, cho nên Tô Mạt không chịu để bọn họ uống cái khác.

Tô Việt nhìn nàng một cái, cười nói:“Ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ, đã có bộ dạng người lớn rồi. Nhà này nếu ngũ muội muội đảm đương, sẽ rất tốt .”

Tô Nhân Vũ hừ một tiếng,“Ngươi biết cái gì. Tiểu hài tử trong nhà. Nữ nhi ở nhà làm đương gia, thanh danh truyền ra ngoài không biết sẽ lợi hại ra sao đâu, người ta về sau sẽ oán giận.”

Tô Việt cười nói:“Nếu là không có bà bà ( mẹ chồng) thì tốt rồi.”

Tô Mạt mặt đỏ, giận hắn liếc mắt một cái,“Nhị ca càng ngày càng biết trêu ghẹo người. Nhưng nếu để ta tìm cho ngươi một tẩu tử lợi hại, quản chặt ngươi, ngươi sẽ không có ở không mà đi chọc người khác a.”

Tô Nhân Vũ cười ha ha, nới với Tô Việt:“Phạt ngươi ba chén.”

Tô Việt trong lòng cao hứng, trên mặt không thiếu được muốn làm bộ cố ý khước từ.

Mấy năm nay Tô Nhân Vũ cùng tử nữ ăn cơm là rất ít, trận cười vui vẻ như thế này thì càng không thể có.

Tô Việt từ nhỏ đi theo lão phu nhân, thời gian thân cận với phụ thân như vậy thực quá ít.

Nay nhờ vào Tô Mạt, hắn cũng nhân cơ hội hiểu rõ một chút loại tình cảm quấn quít cha mẹ của trẻ nhỏ.

Rất có tư vị làm nũng.

Tô Nhân Vũ trong lòng khoái chí, cũng không so đo nhi tử trong đầu tính toán cái gì, chỉ quan tấm tới Tô Mạt cười với hắn là tốt rồi.

Lúc này Hỉ Thước chậm rãi đi đến, nàng tỉ mỉ trang điểm một phen, khuôn mặt trắng noãn, bới kiểu tóc buông dài rũ xuống, cài một cây trâm hoa bạch hợp bằng ngọc bích, mang một đôi khuyên tai bích tỉ, lộ ra chiếc gáy dài trắng nõn nà, trên người mặc chiếc áo mỏng mùa xuân màu hồng cánh sen, phía dưới phối với chiếc váy nguyệt sắc, càng lộ ra thân hình thon dài, phong tư yểu điệu.

Một làn hương hoa mai đánh úp tới.

Tô Nhân Vũ ánh mắt bỗng ngưng lại, lập tức nói:“Không có người ngoài, ngồi xuống đây đi.”

Hỉ Thước hành lễ xong, ngồi xuống bên cạnh hắn, giúp hắn châm rượu.

Trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt như có như không thản nhiên vây hãm chóp mũi Tô Nhân Vũ, hơn nữa vì uống rượu, nhất thời thân thể Tô Nhân Vũ dấy lên một trận khô nóng.

Tô Mạt cười thầm, đứng dậy nói:“Mọi người uống đi, ta đi bên kia nhìn xem nấu canh đã được chưa.”

Nói xong nháy mắt với Tô Việt.

Tô Việt từ lúc thấy Hỉ Thước tiến vào thì biết chuyện gì xảy ra rồi, lập tức tìm cái cớ là đi tiểu tiện.

Bọn họ vừa đi, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có Tô Nhân Vũ uống rượu thanh âm di chuyển của ống tay áo.

Hỉ Thước giúp hắn châm rượu, hắn cầm tay nàng, thở dài,“Ngươi trang điểm như vậy, thật ra có hình bóng của Doanh nhi trong đó, còn có mùi hương kia......”

Hỉ Thước vừa nghe sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống,“Lão gia, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý.”

Tô Nhân Vũ vươn tay kéo nàng, thản nhiên nói:“Không phải lỗi của ngươi.”

Hắn chỉ biết nha đầu kia ý đồ xấu rất nhiều, không tốt như vậy thỉnh hắn uống rượu.

Hắn uống cạn ly rượu, ánh mắt mông lung đã muốn say, sóng mắt giàn giụa mờ ảo, tựa hồ như thấy một nữ tử dịu dàng thông tuệ, xinh đẹp động lòng người từ ngoài cửa bước vào nhìn hắn một cái rồi đi.

Hắn cảm thấy đau xót, vươn tay muốn bắt lại, lại chỉ có một mùi hương nhàn nhạt còn vương lại.

Giống hệt như nàng.

Hắn buồn bã uống rượu, lẳng lặng không phát ra tiếng, Hỉ Thước một tiếng không dám nói ra, chỉ yên lặng rót rượu cho hắn.

Uống đã đủ , hắn đứng dậy, quơ quơ, Hỉ Thước vội đỡ lấy hắn.

Hơi thở hắn dày đặc, cúi đầu ở nàng gáy nàng,“Trở về đi.”

Lôi kéo Tô Việt tránh ở chỗ tối là Tô Mạt đang nhìn Tô Nhân Vũ cùng Hỉ Thước đi rồi, che miệng cười hì hì.

Tô Việt nhịn không được búng nàng một cái,“Ngươi là tiểu quỷ này.”

Tô Mạt quyệt miệng,“Chẳng lẽ ca ca không muốn phụ thân một lần nữa được hạnh phúc sao?”

Nữ nhi đều phải lớn lên, chung quy sẽ phải rời khỏi hắn, hắn không nên tử thủ chuyện tình cảm trong quá khứ, phải thoát ra tiến về phía trước.

Tô Việt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi:“Nếu...... Nếu là hắn không còn nữa, ngươi cũng sẽ như vậy khuyên chính mình ư?”

Tô Mạt mày nhất ninh,“A ha, ngươi nói cái gì chứ.”

Tô Việt biếc nhác cười,“Đổi phương thức khác, ta nói nếu, chính là nếu, ngươi không còn nữa, ngươi sẽ hy vọng hắn cùng nữ nhân hạnh phúc chứ?”

Tô Mạt ngẩn ra, loại vấn đề này, là không thể so sánh giống nhau a.

Không đến lúc thời điểm phát sinh trên người mình, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.

Đôi phu thê ồn ào ầm ĩ suốt ngày, lại dây dưa cả đời với nhau.

Nhìn như cặp phu thê ân ân ái ái, nói hưu thê liền hưu.

Không đến khi sự việc nảy sinh, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.

Nàng không muốn suy nghĩ tới, thầm nghĩ sẽ hết sức làm thật tốt, sẽ không làm cho những sự việc ngoài ý muốn này phát sinh.

Có lẽ lúc còn trẻ, tương tư quá nặng, là sẽ không chịu tiếp nhận người khác.

Nhưng tuổi lớn dần lên, cũng sẽ không yêu được người nào khác, vì muốn tìm người bạn, để bớt cô độc, thì có khả năng a.

Nàng thở dài, nàng không muốn phụ thân yêu thương nữ nhân khác.

Dù sao Hỉ Thước vốn là thiếp của hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể nhìn thấy cái tốt của nàng, làm cho nàng ta sẽ không khổ sở như vậy.

Loại chuyện này không có đúng sai, chỉ có an tâm cùng bất an.

Kỳ thật mặc kệ có yêu nhau sâu sắc bao nhiêu, trước khi chết, cũng sẽ hy vọng người yêu của mình khi không có mình bên cạnh sẽ sống vui vẻ, sẽ không cô độc cơ cực cả đời.

Hoàng đế lên tiếng, cho phép Tô Mạt không cần đi Thái Học học tập, có thể bận bịu việc buôn bán hương liệu trước tiên.

Tô Mạt sai người đem tới nhà Triệu tiên sinh tặng một ít hương liệu gọi là quà quê cây nhà lá vườn, kết hợp sự quý giá cùng mới mẻ, là loại khiến sư nương sẽ rất vui khi nhận được.

Tiên sinh về nhà cũng hãnh diện.

Bởi vì Tô Mạt sớm đã có tính toán mớ xửa hàng, đã sai người lưu ý trong kinh có cửa hàng mặt tiền tốt nào muốn cho thuê hoặc là bán, chỉ là hơn nửa năm nay nàng đều không nhận được tin tức có căn nào thích hợp .

Cho nên lần này, Hoàng Phủ Giác đề nghị kêu nàng hợp tác cùng với hoàng gia, nàng lập tức đáp ứng.

Cùng hoàng gia hợp tác, mặt tiền cửa hiệu dễ tìm, đồng thời ứng phó với đám binh sĩ lưu manh và bọn nha dịch đi tuần tra trong kinh thành, cũng dễ dàng, không cần sợ hãi.

Nếu không cửa hàng vừa mới mở được ra, những người đó giống như ruồi bọ vây đến, cả ngày tới tống tiền đòi tiền, không làm ăn được còn có khả năng gặp phải chuyện lên quan xét xử.

Nay có hoàng đế làm chỗ chống lưng, nhị điện hạ cùng ngũ điện hạ ngồi trấn giữ ở đó, phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ kinh thành, ai dám không để cho nàng buôn bán yên lành chứ?

Mấy ngày sau, lão phu nhân cùng đại tiểu thư từ vườn hoa trở về, Tô Nhân Vũ cũng từ trong cung đưa đến một tin tức.

Mọi người đều ngồi vây quanh ở trong phòng lão phu nhân ăn chút điểm tâm, thưởng hoa xuân, nghe hắn nói chuyện.

“Bệ hạ rốt cục đã hạ quyết tâm muốn phong vương .”

Tinh quang trong mắt lão phu nhân chợt lóe lên, nhìn Tô Nhân Vũ,“Nhị điện hạ có được phong tước không?”

Hoàng Phủ Cẩn trước nay không được sủng, mọi người luôn luôn nhìn hắn như thế nào trước, bởi vì việc này sẽ quyết định phương thức kết giao cùng thủ đoạn kế tiếp các đại gia tộc.

Tô Nhân Vũ nói:“Có. Nhị điện hạ là Lâm Giang vương.”

Tô Mạt tức giận đến lông mày dựng đứng lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Lâm Giang vương là quận vương, hoàng đế đây là biểu đạt khinh miệt đối với Hoàng Phủ Cẩn sao?

Nàng phồng miệng lên không nói gì.

Lão phu nhân nhìn nàng một cái, lại hỏi:“Các hoàng tử khác còn có được phong vương không?”

Tô Nhân Vũ lắc đầu,“Bệ hạ nói Ngũ điện hạ còn nhỏ, sau hai năm nữa, để cho nhị điện hạ phong vương trước, ra khỏi cung ở. Vương phủ cũng đều chỉ định rồi , tòa nhà Vương phủ ở ngoài cửa hoàng thành Đông An. Nguyên là tiền triều phủ đệ của Lục lão vương gia.”

Tiền triều Lục lão vương gia, là Lục bá phụ của nữ đế, nghe nói từ nhỏ rất mực yêu thương nữ đế, sau đó không biết vì nguyên nhân gì hai người càng ngày càng gây ra bất hòa.

Lúc trước khi nữ đế nhường ngôi, gây ầm ỹ với Lục vương gia một trận, đem hắn đuổi ra khỏi kinh thành, sau đó đuổi đến Nam Việt.

Tiền triều vương gia ở đất phong là có thể có được số lượng quân đội nhất định, để trấn thủ biên cương.

Sau đó lão vương gia đã không đến kinh thành nữa, chỉ có hàng năm hai lần vào chầu mừng lễ, đem lễ vật dâng tặng vào trong cung.

Nghe nói Lục vương gia cùng hiện tại hoàng đế quan hệ cũng không tệ lắm, ngược lại còn tốt hơn với nữ đế, năm đó thời điểm hoàng đế làm hoàng phu, lục vương gia cũng rất thưởng thức hắn.

Tòa Lục vương phủ kia, ở hoàng thành ngoại, là địa phương gần sát nội thành nhất.

Mấu chốt là quy chế của nó lại là quy chế Thân vương, nhà cửa bên trong liền nhau, nghe nói có hơn tám ngàn gian.

Điều này, tất cả mọi người đều thấy rất khó hiểu.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.