CHƯƠNG 10 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HẬU HOA
Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang, Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé
Chương 10: Tướng quốc Đại Ngụy
Tướng quốc Đại Ngụy Tiêu
Thanh Giác nổi tiếng tam quốc, là một đại thần của Đại Ngụy khiến cho người
kiêng kỵ.
Tiêu Thanh Giác từ nhỏ đã là
thường dân, năm mười ta tuổi đi thi khoa cử đạt được Trạng nguyên. Phong tư
tiêu sái, khí độ bất phàm. Là thần tử kiêu ngạo của vua Đại Ngụy ngày nay.
Hắn chỉ dùng năm năm, liền từ
một ngũ phẩm còn đang phải làm mã phu cho thái tử, đến hôm nay đã ở vị trí nhất
phẩm tướng quốc của Đại Ngụy. Ở trong triều đình Đại Ngụy, hắn là người dưới một
người trên vạn người, có thể nói hắn có quyền lực có thể làm nghiêng vua và
dân.
Khác với Lý Mẫn – nhiếp chính
vương của Đại lương cũng quyền nghiêng vua và dân, Tiêu Thanh Giác vị tướng quốc
Đại Ngụy lại hết sức được vua Kiến Vĩnh tín nhiệm, loại tín nhiệm này đã đến một
trình độ không thể phá vỡ.
Hai năm trước, Kiến Vĩnh Đế
lên ngôi cũng lúc ấy bị đâm, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng vị Tiêu Thanh Giác mới
được phong làm tướng quốc này.
Tô Khuynh Thành không biết đế
vương khác sẽ như thế nào, tóm lại nếu như là Tư Đồ Tuyên Trạm, nhất định sẽ giết
lầm còn hơn bỏ sót. Tiêu Thanh Giác tuyệt đối là không có đường sống .
Nhưng làm cho người trong
thiên hạ không giải thích được chính là, Kiến Vĩnh Đế không chỉ có không có
hoài nghi Tiêu Thanh Giác, mà còn để cho hắn đuổi bắt những người giật dây, cuối
cùng tra ra là con thứ ba Lăng Vương Động của Ninh Bình Đế ra tay.
Lăng Vương bất mãn Ninh Bình
Đế đem đế vị truyền cho Thiệu Minh Sênh, cho nên muốn ám sát hắn.
Tiêu Thanh Giác thậm chí tra
ra, Lăng Vương cùng mẹ cả của Thiệu Minh Sênh, hoàng hậu Vương Thị của Ninh
Bình Đế có cấu kết.
Trận ám sát này, làm cho Kiến
Vĩnh Đế càng thêm tín nhiệm Tiêu Thanh Giác, càng làm cho người thấy được, năng
lực cuả Tiêu Thanh Giác.
Trong triều từ đó không người
dám chất vấn vị tướng quốc Tiêu Thanh Giác này..
Kiến Vĩnh Đế thậm chí tại trên
triều đình, đặc biệt thiết lập một cái ghế, đó là chỗ ngồi của Tiêu Thanh Giác.
Tiêu Thanh Giác mặc Hồng Y là
do Kiến Vĩnh Đế đặc biệt làm cho hắn một triều phục màu đỏ, lấy bày ra tin chiều,
cũng đặc biệt ban thưởng hắn thấy bất luận kẻ nào cũng không cần quỳ xuống. Hắn
Hồng Y yêu mị, ngồi trong triều đình, đàm tiếu nhân gian, liền có thể thăm dò
lòng người, quét dọn gian nghịch.
Kiến Vĩnh Đế lên ngôi hai năm,
hắn cũng làm Tướng hai năm, hai năm trong đó hắn làm đao của Kiến Vĩnh Đế,
không biết chém giết bao nhiêu người có dị tâm. Thích giết chóc thành tính,
thiên hạ đều biết. Là đệ nhất nịnh thần trong mắt thiên hạ!
Lời đồn đãi hắn thật là đẹp sắc,
thích uống rượu, thích tự ý bài binh bố trận, bày mưu tính kế.
Lúc ấy Đại Lương biết được Đại
Ngụy Tân Đế lên ngôi, đã từng rục rịch mưu tính, dù sao Đại Ngụy nội bộ trông cũng
không được vững chắc.
Ninh Bình Đế đích xác là đế
vương xuất sắc, lại sinh ra tám nhi tử, mỗi người đều trông rất ưu tú.
Mặc dù Thiệu Minh Sênh từ sớm
đã được định làm thái tử, nhưng cái chỗ ngồi kia thật sự là rất có sức hấp dẫn.
Cho nên tất cả mọi người đều nghĩ đi lên ngồi xuống.
Trừ nội bộ các hoàng tử ra, triều
cục Đại Ngụy cũng không yên, môn phiệt thế gia phân tán hoàng quyền, ở thòi đại
Thái Bình thì không có gì, nhưng một khi thiên tử đổi chỗ, tệ đoan này cũng là
hiển hiện ra.
Cũng không phải tất cả môn
phiệt thế gia đều ủng hộ thái tử, cứ mỗi một Triều Tân Đế lên ngôi, môn phiệt
thế gia cũng sẽ bị một lần nữa tẩy bài.
Tỷ như Kiến Vĩnh Đế lên ngôi,
sau đem đích nữ gả cho Lăng Vương tam đại gia một trong những Tưởng gia, đã bị
Mạnh gia cho thay thế.
Thứ nữ của Mạnh gia chính là em
dâu của thái tử, bây giờ khi Kiến Vĩnh Đế lên ngôi đã là hiền phi - một trong bốn
phi của hậu Cung.
Tư Đồ Tuyên Trạm cũng muốn thừa
dịp triều cục Đại Ngụy chưa ổn gặm thêm khối thịt của Đại Ngụy nhưng là ai ngờ,
Đại Ngụy lại chòi ra một Tiêu Thanh Giác.
Có thể nói, dã tâm ban đầu của
Tư Đồ Tuyên Trạm có một phần nguyên nhân là bởi vì Tiêu Thanh Giác mà tan rả.
Một kẻ văn thần có thể làm được
đến tình trạng này, chỉ sợ cũng đã là đạt tới đỉnh điểm.
Tiêu Thanh Giác danh dương
thiên hạ, là lúc Tô Khuynh Thành vào hậu cung Đại Lương, lúc ấy nàng còn tiếc
nuối. Nếu như nàng không phải là hoàng hậu Đại Lương, nhất định phải đi Đại Ngụy,
thấy phong tư của vị tướng quốc Đại Ngụy này.
Tô Khuynh Thành nghĩ có chút
xuất thần, chờ phục hồi tinh thần lại, thì lọ thuốc đã dổ lên vết thương của Tiêu
Thanh Giác.
Mặt hơi đỏ lên, vội vàng cầm băng
vải thay hắn băng bó.
Tiêu Thanh Giác nhìn nàng da
thịt như ngọc, ánh mắt mơ hồ có ba động: "Vì sao phải giết ngươi? Bởi vì
ngươi đã đem những điều ngươi biết về bí mật hoàng thất Đại Lương, biên cương
biên phòng bố cục, quan viên yêu thích phân công, viết ra giao cho ta? Hay là bởi
vì ngươi một lời nói ra thân phận của ta?"
Tiêu Thanh Giác giọng nói bình
tĩnh, làm cho người ta nghe không ra hắn trong lời nói cảm xúc.
Tô Khuynh Thành để cho hắn tựa
vào trên người của mình, sau đó thay hắn quấn băng vải, nghe vậy trên tay động
tác ngừng lại, nhưng cũng bình tĩnh trả lời: "Không sai, ta hôm nay đã
không còn lợi ích. Xem ngươi bị thương liền có thể biết được Tư Đồ Tuyên Trạm
hoặc là Lý Mẫn Nhiên đã phát hiện ta không có chết, triển khai truy tung. Nếu
như đem ta giao ra, bằng vào thân thủ của ngươi, cùng ‘ trước thần vệ ’ trên
tay ngươi, có thể bình yên trở lại Đại Ngụy."
"Trước thần vệ" là thân
binh do Tiêu Thanh Giác tự mình dẫn người huấn luyện, mọi người cũng là hảo thủ,
hắn có thể ở triều định Đại Ngụy vô tư làm việc, "Trước thần vệ" chiếm
thật lớn công lao.
Vừa nói, Tô Khuynh Thành cười
khổ một tiếng, lúc ấy vừa ra tử lao, nàng ngày thứ hai liền bị bệnh, kia bệnh tới
cực nhanh, sốt cao không ngừng.
Nàng khi đó lo lắng cho mình này
một bệnh không đứng dậy nổi, cho nên dùng nước lạnh từ đầu đổ xuống, tìm được một
tia thanh minh. Sau đó nhanh chóng đem những gì mình biết đều viết xuống tới,
giao cho Tiêu Thanh Giác.
Nàng nghĩ, cho dù Tiêu Thanh
Giác lúc ấy buông tha cho nàng, nàng cũng không còn cái gì tiếc nuối, chỉ cần những
thứ quý trọng của Tư Đồ Tuyên Trạm đều bị tiêu diệt, gia cừu được báo, chết
cũng không sợ.
Nàng cũng là ở đây giao ra tờ
giấy kia, thấy được Tiêu Thanh Giác bên hông lộ ra một khối ngọc bội.
Đó là thanh Lân Thạch làm
thành ngọc bội, thanh Lân Thạch là đặc sản Đại Ngụy, bởi vì trân quý, chỉ hoàng
thất Đại Ngụy mới sở dụng, nhưng là Tô khuynh Thành biết, trừ hoàng thất Đại Ngụy,
Kiến Vĩnh Đế từng ban thưởng một khối cho Tiêu Thanh Giác!
Mà có thể đi đến hoàng thất Đại
Lương, Kiến Vĩnh Đế đầu tiên loại bỏ, tiếp theo huynh đệ Kiến Vĩnh Đế cách chức
đi đất phong, cũng không thể tới nơi
này.
Dĩ nhiên, cuối cùng làm cho
nàng hoàn toàn xác định, hắn chính là Tiêu Thanh Giác, nguyên nhân là khi đó thời
điểm hắn viết chữ!
Mặc dù bởi vì đầu cháng váng
thấy không rõ hắn viết cái gì, nhưng là tư thế cầm bút cùng chữ viết chữ cho thấy,
hắn chính là Tiêu Thanh Giác, cái kia sáng tạo độc đáo "Tiêu thể" Trạng
nguyên lang.
Ban đầu Tiêu Thanh Giác trở
thành Trạng nguyên, cái kia một tay chữ viết được vô cùng tốt, hắn không dung "Thể
chữ Nhan" , "Âu Dương thể" mà mọi người học, chính hắn sáng tạo tự
thể độc đáo.
Ninh Bình Đế từng ở thi đình
lúc hỏi hắn, cái kia là cái gì tự thể?
Hắn cuồng ngạo nói:
"Tiêu thể!"
Lấy họ của mình gọi chữ của
mình, thử hỏi thiên hạ còn có ai người như vậy cuồng ngạo.
Mà đúng dịp Tô Khuynh Thành thích
nghiên cứu những sách này, mà Tiêu Thanh Giác sáng tạo hình chữ "Tiêu thể",
lại càng là vui yêu (niềm vui + yêu thích) của nàng.
Cũng là nhận ra Tiêu Thanh
Giác, nàng mới cho là mình không thể sống, dù sao hắn là tên thích giết chóc
thiên hạ đều biết.
Tiêu Thanh Giác nghe được lời
nói của Tô Khuynh Thành chê cười một tiếng: "Ngươi cho là tới Đại Lương một
chuyến, còn cần mang ‘ trước thần vệ ’?"
Hắn giọng nói bá đạo, thần sắc
tái nhợt nhưng cuồng ngạo. Đây là phong độ của tướng quốc Đại Ngụy.
Tô Khuynh Thành chỉ cảm thấy
mình lúc này tim đập cực nhanh, nhìn Tiêu Thanh Giác đến nhập thần.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment