CHƯƠNG 11 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HẬU HOA
Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang, Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé
Chương 11: Phủ tướng quốc
Tiêu Thanh Giác giống như
không có phát hiện ảnh mắt của Tô khuynh thành, mặc quần áo tử tế, liền đưa tay
đem cằm nàng nhấc lên, giọng nói ý tứ hàm xúc không rõ: "Ngươi cho rằng ta
mang ngươi từ Đại Lương đi ra là bởi vì một chút bí mật trong miệng của ngươi?"
Tô Khuynh Thành sửng sốt, hỏi
ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nếu như không phải bởi vì
nàng biết chút ít bí mật kia, hắn vì sao phải cứu nàng?
Chẳng biết tại sao, nàng có
chút không muốn biết đáp án, tuy nhiên vẫn cố chấp nhìn hắn, đợi câu trả lời của
hắn.
Tiêu Thanh Giác đột nhiên cúi
đầu, đôi môi lạnh băng của hắn cùng nàng
chạm nhau, một cái chớp mắt liền rời đi.
Tô Khuynh Thành hai mắt trợn
to, giống như là lông vũ đụng vào, rơi vào trên môi của nàng, rơi vào trong
lòng của nàng. . . . . .
Hắn buông nàng ra, đuôi lông
mày khẽ nhếch, trên mặt đeo vẻ cười khẽ, tà mị: "Vỗn dĩ vì ngươi, từng là hoàng
hậu Đại Lương, xinh đẹp đến nỗi thiên hạ đều biết tên Tô thị Khuynh Thành!"
. . . . . .
"Cô nương, chúng ta
nhanh chóng sẽ đến phủ tướng quốc." Linh Hoa nâng trán, bất đắc dĩ đối với
Tô Khuynh Thành đang ngẩn người nói.
Tô Khuynh Thành nghe vậy, phục
hồi tinh thần lại, né tránh vẻ mặt hài hước của Linh Hoa, vén rèm lên nhìn thủ
đô Đại Ngụy. Hôm nay chính là buổi trưa, trên đường rất nhiều người, chợ rất là
náo nhiệt. Từ vẻ mặt của dân chúng đi ngang qua cũng có thể biết Đại Ngụy so với
Đại Lương muốn cường thịnh hơn nhiều.
Tư Đồ Tuyên Trạm tuy không phải
là một người chồng tốt nhưng cũng là một vị hoàng đế tốt. Nhưng do Lương Đế tiền
nhiệm ngu ngốc vô năng, Đại Lương suy nhược lâu ngày không thể cùng Đại Ngụy so
sánh với. Có lẽ điều đúng đắn duy nhất mà Lương Đế tiền nhiệm làm chính là tuyển
Tư Đồ Tuyên Trạm làm người thừa kế.
Nhưng là. . . . . . Tô Khuynh
Thành cười khổ, nàng tình nguyện hắn vẫn ngu ngốc, nói không chừng Tô gia cũng
sẽ không bị như hiện tại.
Nhưng là có thể tưởng tượng,
chỉ cần cho Tư Đồ Tuyên Trạm thêm mười năm, Đại Lương đang suy tàn chắc chắn nhận
được vãn hồi.
Nhưng. . . . . .
Tô Khuynh Thành trên mặt tràn
đầy cừu hận, khóe môi nhếch lên, nàng sẽ không cho hắn cơ hội!
Hơn nữa, nhìn thực lực Đại Ngụy
hôm nay, cũng không thể có cái cơ hội kia!
Nàng để rèm xuống, hồn nhiên
không để ý những người ngoài kia bởi vì dung nhan của nàng mà mất tâm hồn.
Trong đầu còn vọng lại câu
nói kia của hắn, nguyên nhân là vì ngươi.
Mấy ngày nay, nàng thường bị
những lời này làm thức tỉnh, sau khi thức dậy tâm cuồng loạn không ngừng, trong
đầu xuất hiện chính là dung nhan quyến rũ ta mị của hắn.
Nàng không dám suy nghĩ nhiều,
đây hết thảy đại biểu cái gì, nàng cũng không có thời gian nghĩ.
Bằng vào những cái mà nàng
nói ra là không thể nào làm cho Đại Lương một kích liền bại, Tư Đồ Tuyên Trạm
không phải là người bình thường, mà Lý Mẫn Nhiên cũng không đơn giản.
Nàng muốn báo thù, mà ở Đại
Ngụy như thế nào mới có thể báo thù. Trong nội tâm nàng mơ hồ có một cái ý
nghĩ.
Khóe miệng nàng đeo một nụ cười
khổ, có lẽ này không chỉ là ý tưởng của nàng, mà cũng là ý nghĩ của Tiêu Thanh
Giác.
Nàng vẻ mặt đờ đẫn tựa vào
trên xe ngựa, phía trước tựa hồ chỉ có một con đang đợi nàng. Đưa tay xoa mặt, nàng
si ngốc nở nụ cười.
"Linh Hoa, ta đẹp
không?"
Linh Hoa chợt nghe đến cái vấn
đề này, có chút giật mình, nhưng là đàng hoàng trả lời: "Cô nương rất đẹp,
đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, danh bất hư truyền."
Bắc Phương có giai nhân.
Tuyệt thế mà độc lập.
Quay đầu thì khuynh thành.
Quay đầu thì khuynh quốc.
Thà rằng không biết khuynh
thành cùng khuynh quốc.
Giai nhân khó xuất hiện.
Thi từ này được lưu truyền rộng
rãi, "Bắc Phương" là nói Đại Lương. Mà "Giai nhân" tự nhiên
chỉ Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành nghe được lời
Linh Hoa nói, cúi đầu cười yếu ớt, đúng nha, nàng rất đẹp.
Nàng còn nhớ rõ ở trong tử
lao Đại Lương, Tiêu Thanh Giác nói với nàng. Gương mặt này chính là lợi khí của
nàng.
Chân chính mỹ nhân, giết người
không cần đao!
Tô Khuynh Thành nhắm mắt, chỉ
sợ nam nhân một tay cầm quyền kia sẽ không ký thác quá nhiều hi vọng đối với
nàng!
Nhưng là lúc này nghĩ tới hắn.
Cũng không biết, hắn hôm nay ra sao?
Tiêu Thanh Giác ở biên cương Đại
Ngụy cùng Đại Lương dừng lại, nói có việc. Nàng nghĩ bố cục biên cương cùng
biên phòng nàng giao cho hắn có thể có công dụng.
Hắn để cho nàng cùng Linh
Hoa, với một người thị vệ, đi trước một bước tới tuyên định.
"Cô nương, đến."
Lúc này thanh âm vang lên là
của thị vệ mà Tiêu Thanh Giác đưa cho nàng.
Linh Hoa dẫn đầu xuống xe,
sau đó cùng người canh cổng giao thiệp một phen, mới đi đến cạnh xe ngựa, nhẹ
giọng nói: "Cô nương, nên xuống xe, tướng quốc phu nhân đặc biệt cho phép
cô nương từ cửa chính vào phủ!"
Tô Khuynh Thành cả người chấn
động.
Tướng quốc phu nhân?
Linh Hoa đẩy ra màn xe, nhìn
Tô Khuynh Thành vẻ mặt giật mình sững sờ, có chút không đành lòng nói:
"Hôm nay trong phủ tướng quốc có một vị tướng quốc phu nhân, ba vị trắc
phu nhân, về phần thiếp. . . . . ."
Tô Khuynh Thành nghe vậy, bộ
dạng phục tùng cười cười, chẳng qua là kia nụ cười kia nhìn ở trong mắt Linh
Hoa trong mắt vô cùng chua xót.
Đại Ngụy tướng quốc Tiêu
Thanh Giác, thích người đẹp, thích uống rượu. Đây không phải là nàng đã sớm biết
sao? Mà nay hắn đã nhanh đến tuổi phải cưới vợ, tự nhiên đã có phu nhân của
mình.
Nàng biết, Linh Hoa muốn nói thiếp
vô số.
Mà nàng đây?
Là phế hậu một nước, sợ rằng
gắn cho thiếp thị, cũng không có tư cách.
Hôm nay vào phủ tướng quốc này,
cũng muốn bị một nữ nhân khác dùng "Đặc biệt cho phép" hai chữ, thật
là châm chọc!
"Đi thôi." Tô Khuynh
thành cầm khăn che mặt vuốt ve một chút mới đeo lên.
Đây là hắn mua cho nàng, dùng
lời của hắn mà nói, gương mặt này, người phàm không thể xem! Lúc đó hắn đang
say rượu, nàng bị chọc tức hai gò má đỏ bừng, bị hắn vòng vào ôm trong lòng.
Nhưng là lâu như vậy tới nay,
hắn cũng chỉ là ôm nàng, mà nàng chưa từng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi hoàng hậu
Đại Lương, cũng thói quen hắn nói năng lỗ mãng.
Được Linh Hoa đở vịn đi xuống
xe ngựa, liền thấy được tấm biển màu đen quen thuộc, phía trên là ba chữ "Phủ
Tướng quốc" rồng bay phượng múa, cũng là chữ “Tiêu thể” mà nàng quen thuộc.
Tới đón tiếp nàng chỉ có quản
gia cùng mấy hạ nhân của "Phủ tướng quốc phủ", bất quá từ vẻ mặt có
thể thấy được, trong phủ cực nghiêm.
Hoặc là nói, tướng quốc phu
nhân là một hiền nội trợ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng tràn
ra một nụ cười khổ.
Tướng quốc phủ đệ cao lớn
nguy nga, khúc hành lang quay lại, khắp nơi có thể thấy được các đình đài lầu.
Tô Khuynh Thành bị an trí ở trong hậu viện, nói là hậu viện nhưng càng giống một
phủ đệ độc lập. Khách sãnh sương phòng, hành lang gấp khúc đình đài lầu các, đầy
đủ mọi thứ. Khắp nơi tinh xảo lịch sự, mặc dù không có tinh xảo như ở Đại Lương,
nhưng lại nhiều hơn mấy phần chất phác của Đại Ngụyc.
Khuyết điểm duy nhất, có lẽ
chính là cách nhà giữa rất xa.
Kế tiếp mấy ngày, Tô Khuynh Thành
đợi tại hậu viện dưỡng bệnh, nhàn rỗi cũng chuẩn bị hoa cỏ, cũng không có cái
gì nữ nhân tới tìm phiền toái, phải làm là qua lại với tướng quốc phu nhân
Phùng thị, điều này làm cho Tô Khuynh Thành đối với nữ nhân này sinh ra một tia
kính nể.
Bất quá, nhưng ngay sau đó
chính là lòng chua xót. Phùng thị nữ nhân như vậy, mới là thích hợp hắn a.
Nàng tại chỗ này đợi hắn trở
lại, thuận tiện điều trị thân thể. Nàng đã hiểu được, hôm nay nàng không có nhà
tộc huynh đệ có thể dựa vào, duy nhất có thể dựa vào chỉ có dung mạo. Mà một
người nếu như bệnh, dung mạo có suy giảm .
Hắn đã đáp ứng cho nàng báo
thù, điều kiện tiên quyết là, nàng phải là đệ nhất mỹ nhân dương danh thiên hạ.
Tô Khuynh Thành tự giễu cười
một tiếng xoa mặt, mỹ nhân nha.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment