CHƯƠNG 9 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

HẬU HOA

TRUYEN HOANG DUNG

Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang,  Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé

Chương 9: Bôi thuốc

Thời điểm Tô Khuynh Thành mở mắt nhìn thấy chính là mui xe lay động, có ánh sáng từ màn xe xuyên qua, sau đó chỉ chớp mắt liền thấy được một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

Hắn nhắm mắt lại ngủ, nhưng là chân mày kia khẽ nhíu lại, có thể thấy được hắn ngủ cũng không ngon. Môi mỏng khẽ mím rất là tái nhợt.

Trí nhớ trước lúc hôn mê lúc lần nữa xuất hiện, Tô Khuynh Thành mặt có chút hồng, đây là nam tử đầu tiên ngoài Tư Đồ Tuyên Trạm ngủ cùng với nàng. Vừa định đứng dậy, lại phát hiện tay của mình đang gắt gao nắm lấy tay hắn.

Nàng hơi sửng sờ, sau đó nhìn lại.

Tay nàng nhỏ ngón tay lại thon dài, mười ngón tay mềm mại, đôi tay này rất quen thuộc, có thể viết quốc sách, cũng có thể nữ công gia chánh, khảy đàn chuẩn bị tranh. Nhưng là rồi lại chưa quen thuộc.

Bởi vì nó đang cùng một cái tay khác giao nhau, cặp kia tay rất là rộng rãi, nàng có thể cảm nhận được những vết chai trên bàn tay hắn, cảm xúc xa lạ kia phảng phất xuyên thấu qua cái tay này, chậm rãi truyền đến trong lòng của nàng.

Mặt của nàng đỏ hơn, dùng sức rút tay ra, vừa được như ý chợt lại bị cầm. Nàng mở to mắt nhìn về phía nam tử đang ngủ bên cạnh.

Hắn đôi mắt chẳng biết lúc nào mở ra, lúc này đang nhìn nàng, mâu sắc sâu thẳm.

Tô Khuynh Thành không biết là xấu hổ hay là tức giận, dùng sức rút tay ra: "Buông ra!"

Vừa nói, nàng liền ngây ngẩn cả người. Lúc này thanh âm của nàng mềm nhũn, không có một tia lực chấn nhiếp, quả thực giống như là tiếng kêu cảu Tiểu Miêu, đừng nói khí thế, thanh âm kia quyến rũ kiều mềm, quả thực là làm cho nàng không đất dung thân.

"Thật là dễ nghe." Nam nhân ngồi dậy, thuận tiện đem nàng lôi dậy, sau đó tựa vào vách xe ngựa, cúi đầu vuốt vuốt đôi tay mềm mại của nàng, không biết xấu hổ bình luận.

Tô Khuynh Thành gương mặt đỏ bừng, cố gắng rút tay ra nhưng là hắn vẫn quyết không tha: "Ngươi. . . . . . Buông ra!"

Nàng một đôi mắt sáng sáng quắc nhìn hắn, đem gương mặt làm cho cực kỳ động lòng người.

Hắn nhìn nàng một lát, mới buông nàng ra: "Đêm qua là ngươi chủ động lôi kéo ta không tha."

Tô Khuynh Thành dừng lại, ngay sau đó xấu hổ nhìn hắn. Nàng ngũ quan tinh sảo, làm vẻ mặt như thế, lại càng nói không ra lời quyến rũ khuynh thành, trong đó còn gia nhập chút ít thiếu nữ ngây thơ, lại càng lộ ra vẻ nàng tuyệt sắc mị người.

Hắn nhíu mày, hài lòng nhìn nàng: "Như thế rất tốt, nhìn tình huống, hẳn là đã khỏi rồi."

Tô Khuynh Thành cúi đầu nhìn một thân y phục đã được thay, túm cái chăn thật chặt, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Đa tạ!"

Nam tử xuống giường, trên đường động tác dừng một chút, nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra thân thể của hắn cứng ngắc.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hắn đem màn xe đẩy ra, ánh sáng phía ngoài rơi vào trước mặt hắn, làm cho khuôn mặt kia càng thêm tinh sảo, nhưng là chẳng biết tại sao, Tô Khuynh Thành cảm thấy mặt của hắn vô cùng tái nhợt.

"Cần gì nói cảm ơn, ngươi cũng biết, ta đối với ngươi cũng là có chỗ thỉnh cầu." Hắn quay đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt Tà tứ, vừa đeo một tia thâm ý.

Tô Khuynh Thành còn chưa nhận thức được thâm ý hắn trong lời nói của hắn, chỉ thấy hắn vai trái có vết máu xuất hiện.

Nàng cả kinh: "Ngươi bị thương." Vừa nói, nhanh chóng ngủ lại, lâu dài nằm trên giường, chân có chút như nhũn ra, cơ hồ là ngã vào trong ngực của hắn.

"Éc." Nam tử khẽ tức giận nhìn cô gái, đầu của nàng trực tiếp cho vết thương trên bả vai hắn một kích, cắn răng nói, "Ngươi là cố ý đấy sao?"

Tô Khuynh Thành vội vàng ngẩng đầu, muốn nói không phải nhưng lại đụng phải cằm hắn.

Hắn lần nữa kêu đau, Tô Khuynh Thành gấp gáp, trực tiếp hô: "Tiêu Thanh Giác, ngươi làm sao?"

Một tiếng hô hai người thân thể đồng thời cứng đờ, Tô Khuynh Thành nhìn Tiêu Thanh Giác đột nhiên âm trầm xuống mặt, sắc mặt "Bá"  một chút trắng đi.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không có ai mở miệng.

Đột nhiên, Tiêu Thanh Giác nở nụ cười, khóe mắt hắn giơ lên, nơi đuôi mắt lờ mờ có sắc đỏ, tà mị vô cùng, trên khóe miệng giương độ cong. Cả người hắn lười biếng tựa vào vách xe, tay phải đè ép vai trái. Đôi môi tái nhợt khẽ giơ lên, mang theo một loại suy yếu mỹ lệ, làm cho Tô Khuynh Thành cứng đờ.

Nàng còn không có gặp gỡ nam nhân yêu mị như vậy. Nhưng là, đảo mắt lại nghĩ tới thân phận người nam nhân này, nàng liền không nhịn được lui về phía sau, tựa hồ muốn thoát khỏi hắn.

Nhưng là hắn nhanh chóng đem nàng kéo vào trong ngực, sau đó thanh âm của hắn vang lên bên tai: "Thấy chết mà không cứu, không thấy ta chảy máu sao? Khuynh Thành." Hai chữ cuối cùng, hắn nói triền miên, mập mờ không rõ.

Tô Khuynh Thành thân thể cứng đờ, trên mặt một lần nữa bị lây vẻ mỹ lệ. Không biết là bởi vì hơi thở bên tai nóng rực, hay là bởi vì hắn gọi tên của nàng với giọng nói mập mờ.

"Ngươi buông, ta bôi thuốc cho ngươi."

Tiêu Thanh Giác lần này có chút đàng hoàng, buông nàng ra, trực tiếp cởi bỏ y phục. Lộ ra da thịt gầy gò có lực.

Da hắn rất trắng, cộng thêm lớn lên yêu mị, khó tránh khỏi làm cho người ta có loại cảm giác suy nhược.

Nhưng là, vừa vặn ngược lại, trong thân thể của hắn, ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường hãn, mỗi một đồng da thịt đều làm cho nàng cảm giác chèn ép.

Nam nhân và nữ nhân, thì ra là như vậy bất đồng.

Tô Khuynh Thành thầm suy nghĩ.

Nàng đây là lần đầu tiên thấy trừ thân thể của Tư Đồ Tuyên Trạm, còn không kịp đỏ mặt, lại bị vết thương dữ tợn trên vai trái hắn làm cho kinh ngạc.

Nhìn vết thương trên vai trái nàng biết đó là vết thương do mũi tên xuyên qua, miệng nàng thần khẽ run, không biết nghĩ tới điều gì, vốn là dung nhan e lệ nháy mắt lại không có huyết sắc.

Nàng đưa tay xoa vết thương của hắn, hắn thấp giọng kêu rên một chút, làm cho nàng vội đem tay thu trở về.

Nàng tròng mắt: "Ngươi tại sao không sớm một chút băng bó?"

Nhìn vết thương này tất nhiên là đêm qua bị thương, nhưng là hắn lại kéo dài tới lúc này không có băng bó.

Tiêu Thanh Giác trong mắt hiện lên một tia tâm tình, quay đầu nhìn phía ngoài xe ngựa, không nói gì.

Nhưng là lúc này, Linh Hoa kéo mành đi vào, giọng nói hài hước nói: "Cô nương, đêm qua nô tỳ đang muốn cho chủ tử băng bó. Kết quả ai biết, ngươi vẫn túm cánh tay chủ tử không tha. Chủ tử hiếm khi được ngủ an ổn, sẽ tốt buông ra, cuối cùng cũng chỉ có thể phụng bồi cô nương cùng nhau ngủ."

Tô Khuynh Thành cảm nhận được động tĩnh, đảo mắt nhìn lại, tựu thấy được một thiếu nữ mặc áo xanh thanh quần, tóc nàng được chải thành hai búi nhỏ, ngũ quan thanh lệ, giữa lông mày ẩn có thanh khí, làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Nhưng là nghe lời Linh Hoa nói nàng liền trợn to đôi mắt, trên mặt tràn đầy bất khả tư nghị, không tin người trong miệng Linh Hoa lại là mình.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Thanh Giác, lúc này hắn cũng đang có mấy phần bất đắc dĩ nhìn nàng, dung nhan tuấn mỹ: "Ngươi nếu không băng bó cho ta thì cánh tay này của ta coi như phế ."

"Đúng nha cô nương, cho ngươi, đây là thuốc trị thương cùng băng vải." Linh Hoa khóe miệng cười có chút ranh mãnh, đem thuốc trị thương cùng băng vải để xuống, liền đi ra khỏi xe ngựa, tự mình lưu hai người chung đụng.

Tô Khuynh Thành sửng sốt một lát, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Thanh Giác càng lúc càng tái nhợt, lúc này mới cầm lấy thuốc nhích tới gần hắn, giúp hắn bôi thuốc lên vết thương, trong mũi có mùi thơm bạc hà nhàn nhạt, trêu chọc tâm nàng làm cho nàng mất bình tĩnh.

"Ta còn tưởng rằng ngươi cự tuyệt bôi thuốc cho ta." Tiêu Thanh Giác trong giọng nói đeo một nụ cười, rơi vào trong tai Tô Khuynh Thành, làm cho động tác của nàng có chút dừng lại.


Nàng tròng mắt thật tình bôi thuốc, giọng nói mềm nhẹ : "Ta cũng cho là tướng quốc đại nhân sẽ giết ta."

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.