CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 12 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

CẬU DÁM LỪA TÔI


Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã

CHƯƠNG 12: TRỞ LẠI BÌNH THƯỜNG

Sau một đêm trằn trọc, Tô Uyển Như đã quyết định trở về trạng thái ban đầu - tỏ ra như bình thường với Diệp Phong... Vứt mọi tình cảm từ trước đến nay sang một bên hoặc...coi...như..nó chưa từng tồn tại. Cô tin là mình làm được... 


Cô hít thở sâu, lấy khí thế tiến về ngôi nhà mang đậm phong cách phương Tây kia. Đứng trước cửa nhà, thay vì bấm chuông như mọi người, Tô Uyển Như lại hét ầm ĩ "Diệp Phong!!!!" 


Những chú chim đáng yêu đáng ríu rít bên cành cây cũng phải giật mình mà đập cánh bay tán loạn. Còn những người bên trong căn nhà ấy, dù đang còn ngái ngủ cũng thành tỉnh như sáo. 

- Con lợn nào bị chọc tiết còn hét tên mình? 

 Diệp Phong bước xuống nhà, khuôn mặt khó hiểu. 

(Ngây thơ, ngưng ngây thơ, con lợn đó chính là vợ con..) 

Ra ngoài, Diệp Phong nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ đang lấp ló đằng sau cánh cửa, trong lòng anh bỗng chốc nở hoa, khoé miệng không tự chủ mà nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô gái bé nhỏ kia vô tình liếc mắt qua nên cũng thấy được chúng. Trái tim đập rộn ràng, hai má đỏ ửng, cô nhanh chúng quay mặt đi, tìm cách nào có thể khiến chúng biến mất mà không để bị phát hiện. 

Anh sải bước về phía cô, không nhanh không chậm đặt tay lên vai cô. Nhưng anh không nghĩ cô lại có phản ứng dữ dội như vậy: cô giật nảy mình, hai bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt có chút phiếm hồng, đôi mắt trợn tròn nhìn anh, cảm giác anh như tên biến thái nào đó đang làm phiền cô vậy. 

Diệp Phong từng nghĩ sẽ mắng cô một trận vì nhìn anh với ánh mắt như vậy, nhưng khuôn mặt cô lại cướp đi sự chú ý của anh. Tô Uyển Như bị cảm sao? Sao má lại đỏ như vậy? Thận trọng đặt tay lên chúng, a, khá nóng. Hừ, lại định ngoan cố đi học sao? Rồi lại để xỉu như lần trước? Cứng đầu! 

- Đi về. 

Cô cảm thấy kì lạ, nói thật, từ nãy đến giờ, cô không thể nắm bắt được tình hình, nào là sờ má, rồi giờ là bắt đi về. Sao phải đi về chứ, cô có chỗ nào không ổn ư? 

Một lần nữa, Tô Uyển Như lại trố mắt nhìn anh. 

- Mặt cậu nóng lắm, có khi bị cảm đó.

Nghe bốn từ "Mặt cậu nóng lắm" từ mồm anh nói, cô càng thấy ngượng hơn. Con mẹ nó, cô đỏ mặt cung vì anh chứ ai. Cảm cái mông. Thẹn quá hoá giận, cô đùng đủng bỏ đi trước, mặc kệ ai đó vẫn ngơ ngác.

Đến lớp, cô phóng thật nhanh vào chỗ ngồi rồi cúi mặt xuống bàn. Tên Diệp Phong chết tiệt!!!!! Cậu là tên thần kinh!!!! 

"Bộp" 

Tô Uyển Như ngẩng mặt, nhìn sang phía bên phải mình, cô phải nhìn thật kĩ cái tên nào vừa tạo ra tiếng động khiến một cô gái mong manh, yếu đuối như cô phải nổi điên. A, sao ở đây? 

- Không phải lớp cậu bên cạnh sao? 

- Ừm, nhưng vừa bị đuổi rồi. 

- Sao đuổi?!!!!!!!! 

 Như Như thấy kì lạ, Diệp Phong đáng ra học lớp bên cạnh, cùng Trương Mẫn và Phong Hàn mà, giờ lại ngồi ngay bên cạnh cô. 

- Chịu, vừa vào lớp bị cô giáo 'đuổi' sang bên này. 

Cô nghi ngờ, cũng có người đuổi được anh cơ đấy. Cô bĩu môi tỏ thái độ không tin được. 

Diệp Phong cười như không cười, những gì anh nói đều là thật, chính anh còn không hiểu vì sao mình lại bị như vậy thì có thể giải thích cho cô được chắc. Tất nhiên không. 

Tô Uyển Như chợt nhớ ra điều gì đó không ổn... 

- Sao lại ngồi đây hả?!!!!! 

Trời ơi, nếu anh ngồi đây, cô sẽ phải chạm mặt anh hàng ngày, vậy làm sao cô có thể quên được anh!!! 

KHÔNG THỂ ĐƯỢC! 

Cô dùng mọi hành động đẩy anh ra khỏi bàn, hết huých mông, rồi đẩy, rồi đấm, đánh,... Mà giống như là mười phần sức lực của cô chỉ bằng một phần của anh. 

Mồ hôi chảy ròng ròng, sức lực đã cạn kiệt. Vậy mà người con trai bên cạnh không hề nhúc nhích. Thậm chí vẻ mặt còn tỏ ra sung sướng. 

Cô bỏ cuộc. Tổn thọ quá đi. 

Anh nhìn cô ngồi thở hổn hển, thấy có chút thương, liền nói: 

- Cậu đừng cố. Kể cả đẩy được thì tôi vẫn ngồi đây thôi. Mà theo như tôi nhớ, đây là bàn của tôi kia mà. 

Cô muốn tắt thở. Cô muốn đưa con dao cho anh ngay, để anh giết cô luôn đi. An ủi đây hả???? Rồi được rồi, cô sẽ yên phận. 

Mà không, cô sẽ quên được anh với hoàn cảnh này á? Chết còn dễ hơn... 

Ngậm ngùi rời xa em cửa sổ dễ mến, cô ôm cặp lui xuống bàn cuối dãy ngoài cùng, cách xa tổ của anh hai dãy. Như vậy sẽ dễ dàng hơn... 

Diệp Phong nhìn hành động của cô, có chút không hài lòng. Cô ghét anh hả? Từ một chút đến cực kì, anh đang cực kì tức giận. Nếu ai mà 'thông minh' đi trêu anh, chắc sẽ lãnh hậu quả không mấy tốt đẹp. Và nguyên nhân của cơn giông này không ai khác, là cô, Tô Uyển Như. 





                                                          ********



Ngày này qua ngày khác, dù buổi sáng cô có sang gọi anh nhưng tâm hồn cứ bay đi đâu, còn đến lớp thì anh như người vô hình, cô luôn chạy trốn mỗi khi anh bắt chuyện. 

Tâm can anh rối bời! Vậy là sao? 

"Aaaaa!" 

Gương mặt cô tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng. 

- Có chuyện gì vậy con gái?! 

Ông bà Tô đang ngủ bỗng nghe tiếng hét thất thanh của con gái. Trong lòng không ngừng lo lắng, vội chạy lên xem. 

- Dạ..Không có gì đâu... Con thấy con gián. :D 

Cô liếc nhìn sàn nhà thấy có gián thật, liền chỉ tay về nó. 

Cô cố gắng nở nụ cười tươi để ba mẹ không lo lắng. Nhưng cô không tài nào ngừng suy nghĩ về giấc mơ kì quái đó. Đặc biệt, cô không muốn điều đó xảy ra chút nào. 

' Trong mơ, lúc đó cô và Diệp Phong đang đi chơi cùng nhau, rất vui vẻ. Hai người dừng lại, mặt đối mặt, và đáng lẽ chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là một cảnh lượng lãng mạn: môi chạm môi. Đột nhiên, phía bên phải anh có một người phụ nữ kì lạ vừa tiến tới vừa gọi tên anh. Và bên trái cũng như vậy. Cô không thể nhớ rõ khuôn mặt họ, cô chỉ nhớ, họ có thân hình khá nóng bỏng. Diệp Phong không có ý định đẩy họ ra, thậm chí hai tay ôm hai cô vào lòng. Ba người cứ diễn tuồng trước mặt cô, cô thì cứ trố mắt nhìn họ. Chợt Diệp Phong nói: 

- Họ đến rồi, người phụ nữ của tôi đến rồi. Em có thể về. 

Anh nói vậy là sao? Cô không hiểu. Cô cũng không muốn hiểu. Câu nói ấy như muốn đuổi khéo cô vậy. Cô còn thắc mắc, từ bao giờ mà anh lại trở nên phong lưu thế này? 

Cô quá sốc, cảm thấy mình như biến thành một con rối để họ thích giật dây lúc nào thì giật. Cô quay đầu, chạy đi thật nhanh, nếu còn đứng đó lâu thêm, có lẽ cô sẽ cho ba người họ mỗi người một cái bạt tai. Vậy mà cô không ngờ, khi cô chạy, có một chiếc xe đang tiến đến nơi. 

"Két" 

Tiếng phanh xe phát ra thật chói tai. Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mặt mình là tên tài xế, ông ta đang ra sức hỏi cô có sao không. Mặc kệ, cô nhìn về phía ba người, oa, họ nhìn cô với ánh mắt giống như "Đáng đời" và ngay sau đó, họ vui vẻ cười đùa đi về phía trước, bỏ mặc cô máu me be bét giữa đường. ( hi :'3 ) ' 

Thật kinh khủng! Sao cô lại phải chết?! Bọn họ mới đáng chết! 

Vì giấc mơ ấy, sáng hôm sau cô không thèm sang gọi anh, thấy anh thì mặt vênh váo đi trước. Anh tự hỏi cô lại làm trò gì nữa đây... 

Tô Uyển Như vẫn tức Diệp Phong về vụ ác mộng ( con điên => ), cô cố gắng nói chuyện thân thiết với Phong Hàn trước mặt anh. Thế còn nhẹ, anh tận hai nách hai cô kia mà. Hứ! 

Diệp Phong bực bội. Diệp Phong uất ức. Diệp Phong muốn hỏi cho ra nhẽ. 

Anh đi về phía cặp đôi đang trò chuyện rôm rả kia, dùng sức kéo cô lên sân thượng trường. Đúng! Anh đang rất tức giận! 

Cô có vài phần khó chịu với hành động này của anh, nó làm cô đau. Cô biết anh đang giận vì thái độ và hành động của cô mấy ngày nay, nhưng anh cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút chứ. Cô ngẩng mặt lên, đang có ý định mắng anh một trận thì bắt gặp phải ánh mắt kia - ánh mắt hằn những tia máu đỏ đang nhìn cô chằm chằm thì cô lại co rúm lại như một chú rùa. Sợ..sợ.. 

Cô dùng hết sức lực thốt ra một câu, mà quá yếu ớt nên tiếng có tiếng không:

- Có...có...*nuốt nước bọt* chuyện gì vậy? 

Anh vẫn nhìn cô như thế, gằn giọng: 

- Cái này, tôi nên hỏi mới phải chứ? 

Cô lúng túng, cô sai, cô sai rồi. Tha cho cô đi!!! TT ^ TT 

- Thì cũng do cậu mà... 

 Nói chưa dứt, cô thấy khuôn mặt anh lộ rõ vẻ khó hiểu. 

- Cậu có vị hôn phu rồi, chẳng lẽ tôi cứ dính lấy cậu, người ta lại bảo tôi là tiểu tam. Tôi không thích thế. 

Lúc này, cơ mặt anh mới giãn ra, thoải được một chút. Ra vậy~ 

- Với cả...với cả... 

Cô bắt đầu kể giấc mơ của mình cho anh nghe, giọng kể đa phần là bất mãn, còn lại là sự sợ hãi. ( con bé sợ chết :3 ) 

Anh nghe xong, phá lên cười. Gì chứ! Anh mà như vậy ư? Không bao giờ. 

- Ngốc. 

 Anh cốc vào trán cô một cái. Nó không đau đâu, mà tràn ngập tình yêu thương đấy. 

Anh kéo cô ngồi dựa vào tường, nói rõ ràng với cô rằng: Hàn Kiều Dao không phải vị hôn phu của anh và chị ta cũng có người yêu rồi. 

Trong lòng cô nhẹ nhõm lạ thường, dường như nỗi lo lớn nhất đã biến mất. Cô không còn phải lo lắng nữa mà gặp ác mộng. 

Anh bất chợt nắm lấy bàn tay cô, đưa lên môi và 'Chụt '. Cô bất ngờ với hành động của anh, và rồi cô dần hiểu, thì ra cô không phải đơn phương từ rất lâu rồi. ( nghĩa là con bé k còn yêu đơn phương từ lâu, mà hai phương rồi :3 ) 

----------- 

Mẩu chuyện bé xíu 10

- Oppa ah~ Saranghaeyoooo~ Saranghae

~ I love u pặc pặc 


- ... 

- Oppaaaaa

- ... *vẫn lơ* 

- Oppa!!!! 

- ... (dont care) 

- Diệp Phong! Sao anh lơ em!!!! 

- Cô là ai? 

- ... 

- Mẹ đừng buồn =))))) Bố đùa thôi =)))

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.