CẬU DÁM LỪA TÔI - HẾT CHƯƠNG 13 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

CẬU DÁM LỪA TÔI


Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã

CHƯƠNG 13: END


10 năm sau. 

'Thình thịch, thình thịch ' 

- Em à, em đã sẵn sàng chưa? 

- Dạ... 

Ngồi trước gương là một cô gái đang mặc trên mình bộ váy cưới được thiết kế rất tỉ mỉ, cô hôm nay thực đẹp. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp ấy không giấu được sự lo lắng, có vài phần sợ sệt... 

Cũng đúng thôi, bởi hôm nay là ngày rất quan trọng của cô, và cả anh nữa. Sau ngày trọng đại này, hai người sẽ như một, sẽ mãi bên nhau. 

Cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói: 

- Em sẵn sàng rồi! Đi thôi! (Như đi đánh ghen -_-) 

Cô gái được thuê làm người make-up kia phì cười, ở đây là cười vì cô bé này rất đáng yêu và cũng cười giễu cợt bản thân mình , thực sự hồi hộp đến vậy? Cô hơn cô bé hai tuổi, vậy mà chưa có nổi một mảnh tình vắt vai... Cô bé này sắp cưới rồi, lại có chồng đẹp trai kia đấy! Hức... 

Anh đứng bên ngoài cũng không kém phần lo lắng, anh lo cô sẽ chạy trốn vì sợ...hay...có thằng nào đến bắt cô đi.... Noooo~ 

Có quá nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện ra, anh chần chừ, tự hỏi có nên đạp cửa xông vào hay không. 

Đưa tay lên tay nắm cửa, anh chuẩn bị mở ra thì bên trong hình như cũng đang thực hiện hành động tương tự. Cửa mở ra, nhìn thấy cô gái trước mắt, sự lo lắng khi nãy đã tan biến hoàn toàn. Anh khẽ thở phào. 

Trái ngược với anh, khí thế ngút trời khi nãy giờ tạm biệt cô đi hết. Ahuhu!!!!!! Chết mất!!!! 

.Giờ G. 

*mọi người bật nhạc đám cưới lên nghe nào :3* 

Bước vào lễ đường, một người phụ nữ xinh đẹp đang khoác tay cha mình từng bước, từng bước đi về phía người đàn ông tuấn tú đang mỉm cười với mình, một nụ cười rất dịu dàng. Đến nơi, anh không quên đón lấy cô, đồng thời cúi gập người như muốn cảm ơn bố vợ. 

- Con có đồng ý lấy Tô Uyển Như làm vợ cho dù sau này có như thế nào đi chăng nữa? (Tớ rút gọn :3) 

Anh không ngần ngại mà dõng dạc trả lời: 

- Con đồng ý! 

- Còn con? Con có đồng ý lấy Diệp Phong làm chồng cho dù sau này có như thế nào đi chăng nữa? 

- Con không đồng ý. 

Anh nhướn mày nhìn cô, chuyện này là sao? Cả hội trường xôn xao, họ không nghe nhầm chứ? 

Giữa tiếng bàn tán, cô nói: 

- Mà con rất rất rất rất đồng ý. 

Quay sang anh, cô nở nụ cười tươi rói như muốn nói: "Anh bị lừa rồi ~ " Anh thật muốn đập cô một trận. Hừ, đợi đấy, tối nay cô chết chắc! 

- Ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng. 

Chưa kịp để mọi người reo hò và hô to:

 " Hôn đi! " 

Thì anh đã hành động trước, nhanh chóng chiếm lấy thứ vừa thốt ra những lời khiến anh phải một phen sợ hãi. 

Cô không phản ứng kịp và cũng biết lượng sức mình, vậy là nhắm mắt hưởng thụ cho đến khi bị hôn đến ngạt thở. 

Anh cảm nhận được hô hấp của cô tăng dần như đang tìm kiếm chút không khí, đành nuối tiếc rời khỏi. Thay vào đó, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt để cô không bao giờ có cơ hội rời khỏi anh. 

(Cô đâu ngu mà rời khỏi ~) 

.Đêm tân hôn. 

- Ahaha~ Nhớ sáng nay mặt anh lúc bị em lừa, yêu quá.

~ - Cô gái nào đó cười sảng khoái, tranh thủ lúc chồng mình đang tắm. 

*Tách* 

- Anh không bị điếc, không cần hét to như vậy. 

 Diệp Phong mặt đầy những vạch đen bước ra khỏi phòng tắm. 

Cô cười hì hì, ôm quần áo chạy nhanh vào nhà tắm để không bị ăn đòn, với cả cô cũng không muốn mình chảy máu mũi trước cơ thể ấy. (:">) 

Tắm xong, cô ngó mặt ra ngoài, chắc chắn anh đã mặc áo rồi mới dám chạy ra. Tô Uyển Như nhảy vọt lên giường, chui vào trong chăn, dựa đầu vào lồng ngực săn chắc của ai đó và cùng xem TV. A~ Thật ấm~ 

- Ê. 

- Sao? 

- Nhớ sáng nay không? 

- Làm sao cơ? 

 Cô vẫn ngây thơ. 

- Thì không đồng ý gì đó. 

Cô bất giác cảm thấy không an toàn, ngẩng mặt lên nhìn anh, đồng thời nghe được câu nói ấy, cô đen mặt. Âm thầm muốn chạy khỏi đây nhưng chưa gì đã bị anh kéo lại. 

Một người trên, một người dưới, mặt đối mặt. Cô không dám nói, sợ mình sẽ phạm tội tày trời. 

- Em có gì muốn giải thích không? 

- Có..có..có. Em muốn làm anh bất ngờ...... Hihi 

- Ra thế! Vậy anh cũng có điều bất ngờ đây ~ 

Anh đoạt lấy đôi môi kia, không đợi cô trả lời. Sau đó, hai người làm chuyện các cặp vợ chồng đêm tân hôn làm với nhau, trong khi đó, anh thì thầm vào tai cô: 

- Anh yêu em. 

 THE END!

Mẩu chuyện bé xíu cuối cùng 

Cô gái nào đó khóc nức nở bên cạnh giường bệnh, miệng không ngừng xin lỗi. 


- Em xin lỗi. Là em không tốt... Em bỏ mặc anh lúc anh đang cần em nhất.... Ahuhuuuuuu >< 


- .... 


Nam nhân kia vẫn im lặng, bình thản, không nói gì. Không phải là chảnh, không phải. Do anh đang 'hôn mê', sao có thể nói? 


- Em tin là anh sẽ tỉnh lại!!!!!! Em không để anh rời xa em đâu!!!!!!! Nếu anh đi, em sẽ đi cùng anh!!!!!!!!! 


Những người y tế đứng bên cạnh như xem kịch, trong lòng thầm cảm thán cô gái này... Thực ra, cô diễn hơi sâu, vì... 


- Anh đã chịu tỉnh chưa hả?!!!!!!!! 


- Em đừng nói nữa. Anh cần ngủ. 


Anh ngán ngẩm, cô làm quá rồi... Chỉ là những ngày này, việc ở công ty khá nhiều, về nhà thì nghe bố mẹ suốt ngày về việc sinh con mà cô thậm chí không ở nhà, sao sinh.... Anh liền giả vờ bệnh, trốn vào đây ngủ, nhờ y tế ở đây trông cho mình, ai đến thì bảo bệnh nhân cần nghỉ ngơi, họ sẽ tự rút. Không hiểu tên đầu đất nào báo tin cho vợ anh, làm vợ anh bỏ chuyến đi chơi cùng bạn bè về đây... Anh cố giải thích mà cô không nghe, mệt quá, anh ngủ thiếp đi, cô lại tưởng anh CHẾT. 


Cô vợ ngốc. Nói vậy, Diệp Phong càng ngày càng yêu cô, yêu sự quan tâm một cách khác người của cô.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.