ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 19 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 19 : HIỂM NGUY - ANH XIN LỖI
-"Sướng rồi nhé! Mày ý, chuẩn
bị ăn mặc xinh đẹp ra mà đón chàng..."
-"Ha, cuối cùng thì ông trời
cũng có mắt, mày cho tao số mấy thằng đấy, tao muốn đích thân nói chuyện"
-"Việc này cứ để tao, mày
nhúng tay làm gì..."
Dương phân trần.
-"Không, tao không yên tâm,
mày cứ đưa số đi, không phải lo..."
-"Ừ, đây..."
Ngọc sung sướng, gọi điện cho tên cầm
đầu dặn dò.
.....
Trong căn phòng tối đen như mực,
nàng chuếnh choáng tỉnh dậy, đây là đâu thế này, sao nàng không nhớ gì cả, chân
tay bị trói chặt, trước mặt nàng sao toàn những người to lớn, săm xổ đầy mình,
mặt mũi đáng sợ, khiếp đảm, nàng kêu theo phản xạ.
-"AI? CÁC NGƯỜI LÀ AI? THẢ TÔI
RA?"
-"Bình tĩnh đi cô em, người
yêu em đã bán em cho chúng tôi rồi...bình tĩnh đi nào..."
-"Ngậm miệng lại, tôi không
cho phép các người nói thế, thả tôi ra...tôi có thù oán gì với các người...
"
-"Thả thả cái đ...b... bố mày,
đã bảo người yêu mày bán mày cho bọn tao rồi mà..."
-"Thả tôi ra, CÓ AI KHÔNG, CỨU
TÔI VỚI....CỨU VỚI"
-"ĐKm, mày có la cả ngày cũng
không có ai đâu..."
-"CỨU TÔI...."
"Bốp..."
Phát trời giáng xuống khuôn mặt nhỏ
bé, một tên lo lắng.
-"Đại ca, nếu nó ngất là hỏng
chuyện, cô chủ đã dặn..."
-"Đưa tao xô nước..."
Hắn đổ rào vào người nàng, không
thương tiếc, đoạn ra lệnh.
-"Thuốc đâu đưa nó uống rồi
hành sự cho nhanh, đêm dài lắm mộng..."
-"Dạ đây ạ..."
-"Con này há miệng, mau, bướng
à, á à, chưa đứa nào bướng được với ông nhé...há mau...bốp ...bốp..."
Hắn tát liên tiếp, nàng vẫn cố cầm
cự, đôi bàn tay to lớn, hung hãn bóp lấy miệng, răng nàng vẫn cắn chặt, nàng
không biết chúng định cho nàng uống thuốc gì, nhưng chắc chắn là không thể uống.
Đôi bên giằng co, cuối cùng thì hắn
cũng thành công, viên thuốc đã được tống vào miệng, tuy nhiên, chẳng mấy chốc
người con gái ấy đã liều mạng nhổ ra, tên cầm đầu tức điên, quát.
-"Mẹ con chó, bố mày muốn nhẹ
nhàng rồi, chúng mày, đưa kim tiêm cho tao...Đm, lần này tao sẽ cho mày hưởng 3
liều luôn...đùa với bố à..."
Lần lượt từng mũi tiêm chọc vào
cánh tay, đau nhói, nàng kêu la thảm thiết, kêu bố, kêu mẹ, kêu bạn bè, kêu
anh...nhưng chẳng một ai trả lời, chẳng một ai.
Vậy là số nàng đã tận rồi ư? Theo
suy đoán, có lẽ sẽ là thuốc ngủ ư? Rồi bọn côn đồ này sẽ thi nhau hành hạ nàng?
Hay chúng sẽ tiêm cho nàng liều thuốc chuột, cho nàng ra đi yên bình? Hay là
HIV???? Được một lúc, nàng vẫn tỉnh, 'hóa ra chúng không tiêm cho mình thuốc ngủ,
cũng chẳng phải thuốc chuột? Chúng định làm gì? Mình có thù oán với ai?'
Chúng cởi trói , mừng lắm,
nàng toan bỏ chạy. Sao mà lạ thế này? Người yếu mềm, cảm giác thậm chí chân tay
cũng không phải của mình, nàng ngã xuống đất, nằm bất động.
Mấy gã đàn ông cười lớn, bàn tay dơ
bẩn của chúng cấu xé chiếc váy hồng, mơn trớn khắp da thịt trắng nõn, nước mắt
chảy dài trên khuôn mặt người con gái tội nghiệp, sao chúng không cho nàng chết
luôn đi, tại sao? Tại sao lại bắt nàng thức tỉnh chứng kiến cảnh này?
Đầu óc trống trải, nàng nghe
loáng thoáng tiếng bàn tán, cười cợt.
-"Anh em chuẩn bị camera
nhanh, quay nét tý còn về lĩnh thưởng?"
-"Cô Ngọc đã nói hình ảnh càng
nét, càng chân thực càng thưởng nhiều...HAHAHA"
Ngọc ư? Là Ngọc ư? Nàng xót xa, bây
giờ thì nàng đã hiểu, Ngọc làm như này làm gì? Để lấy lại anh ư? Dùng cả thủ đoạn
này ư?
Lần đầu tiên, trong nàng có cảm
giác phẫn nộ tới vậy, tại sao cùng là con người, cùng là phụ nữ với nhau, còn
cùng nàng cắp sách tới trường 3 năm liền lại có thể làm thế?
Chỉ có đôi mắt mở được và bộ não
suy nghĩ, còn toàn bộ cơ thể nàng – đã không thuộc về nàng nữa rồi. Tên cầm đầu
thô thiển cởi đồ, đau khổ tột cùng, nàng thà chết trước chứ nàng không muốn chứng
kiến toàn bộ lũ khốn nạn ấy, từng đứa, từng đứa.
Nàng nhắm chặt mắt, miệng khẽ mấp
máy:
"Tạm biệt anh..."
Đoạn dồn hết sức lực lên đầu lưỡi, nàng muốn,
cuộc sống của nàng, kết thúc tại đây, trước khi nàng phải chứng kiến những điều
dơ bẩn này!!!
.....
4 tiếng trước:
-"Chúng mày bắt được nó rồi chứ?"
-"Dạ thưa chị, mọi việc vẫn
thuận lợi ạ"
-"Tốt!"
Ngọc mỉm cười.
-"Nó vẫn đang hôn mê, thuốc ngủ
hơi nặng, chị thích thì bọn em xử luôn!!!"
-"Tao cấm, hỏng hết việc, đợi
đi, đợi nó tỉnh lại, chúng mày muốn làm gì thì làm, nhớ quay lại cho cẩn thận..."
-"Dạ? "
-"Nhớ cho nó uống trước
khi..., tao không muốn nhìn thấy nó chống cự, phải làm như nó vẫn tỉnh, vẫn biết,...nói
chung làm cho nó giống như tình nguyện vậy!!!"
-"Vâng, em đã chuẩn bị 1 liều
thuốc tê và 2 liều kích dục như chị dặn ạ..."
-"Tốt, các chú cứ làm đi, về ắt
có thưởng xứng đáng..."
Cô người mẫu dập máy, cười điên loạn,
thích thú.
"Giờ trời cũng chẳng cứu được
mày con ạ, haha."
**********
"Đó là một chiều trời cao xanh vời
vợi, gió thổi vi vu…có một cặp đôi đùa giỡn trên bãi biển cát trắng xóa…
-"Ê, nhìn em viết gì nè?”.
-"Ê, nhìn em viết gì nè?”.
Người con gái thích thú hỏi.
-"MU….là cái gì thế, anh chả hiểu gì?”
-"MU….là cái gì thế, anh chả hiểu gì?”
Chàng trai vờ vịt trêu người yêu…
-"Nỡm ạ, vòng thêm trái tim ở ngoài nữa nè…hehe, thích quá”.
-"Nỡm ạ, vòng thêm trái tim ở ngoài nữa nè…hehe, thích quá”.
Cô gái thích thú
reo lên!
-"Á à, anh biết rồi, MU phải không, nhưng anh không thích MU, anh thích Arsenal cơ, em phải viết Arsenal rồi vòng trái tim bên ngoài ý…khà khà…như thế này này… ”
-"ANH…GHÉT ANH…”
Đoạn, cô gái giận dỗi, chạy ra xa đùa nghịch – chàng trai ngồi trên bãi cát- mắt không rời – cái cô bé đang nhảy nhót, cười toe cười toét ấy chính là tình yêu của đời chàng đó – chàng, chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời…
Lẽ nào là biển xanh ghen tỵ với chính hạnh phúc của chàng? Một con sóng to, lớn đột nhiên ào tới, người con gái kêu cứu, chàng cứ chạy, chạy, chạy mãi mà chẳng thể đuổi kịp nàng, xa dần, xa dần, và cuối cùng, biển im sóng lặng, trời quang mây tạnh…nhưng nàng thì đâu mất…chàng gọi thất thanh…gọi mãi…gọi mãi…mà nàng chẳng trở về…”
Minh giật mình tỉnh giấc, trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhẹ người khi biết đó chỉ là một cơn ác mộng, với lấy điện thoại, đại gia bắt đầu nhắn tin cho người yêu:
-"Ê, ta vừa mơ tới nàng đấy con nhợn ạ…”
-"Nàng ác thật, cho ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà mới xa chưa đầy 10 tiếng đã nhớ da diết thế này…huhu”
-"Trưa nay ta ăn cơm với ban tổ chức…cũng được, nhưng ta nhớ nàng…”
-"Thức ăn ở đây tạm tạm nhưng không bằng vợ nấu…”
-"Nàng đang làm gì đấy, sao không trả lời tin nhắn của ta…?”
-"Ngủ chưa dậy à nhợn con???”
-"Ê, Uyên béo, ngủ gì mà kinh thế….”
-"Mới tý gì mà lạnh nhạt thế…”
-"Ặc, em bỏ đi chơi với thằng nào mà không thèm nhắn tin lại thế?”
-"Bây giờ anh sẽ về tắm giặt sạch sẽ, tối lên nhận giải, nhớ mở ti vi xem chồng đẹp trai nhé…”
-"Moa moa…huhu…vợ anh đi đâu rùi????”
-"????”
Hàng chục tin nhắn gửi đi mà không có lời hồi đáp, lúc đầu còn tưởng nàng trêu, sau thấy hơi lạ, anh nháy máy liên tục…kết quả là vô vọng…Đi đi lại lại trong phòng, kiên trì gọi về, cả máy bàn lẫn di động…cộng thêm nỗi sợ từ giấc mơ bất ngờ…càng lúc anh càng lo…
-"Nghe máy đi, đừng đùa anh thế???”
-"Nếu đây là trò đùa của em thì về em chết chắc với tôi…”
-"Á à, anh biết rồi, MU phải không, nhưng anh không thích MU, anh thích Arsenal cơ, em phải viết Arsenal rồi vòng trái tim bên ngoài ý…khà khà…như thế này này… ”
-"ANH…GHÉT ANH…”
Đoạn, cô gái giận dỗi, chạy ra xa đùa nghịch – chàng trai ngồi trên bãi cát- mắt không rời – cái cô bé đang nhảy nhót, cười toe cười toét ấy chính là tình yêu của đời chàng đó – chàng, chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời…
Lẽ nào là biển xanh ghen tỵ với chính hạnh phúc của chàng? Một con sóng to, lớn đột nhiên ào tới, người con gái kêu cứu, chàng cứ chạy, chạy, chạy mãi mà chẳng thể đuổi kịp nàng, xa dần, xa dần, và cuối cùng, biển im sóng lặng, trời quang mây tạnh…nhưng nàng thì đâu mất…chàng gọi thất thanh…gọi mãi…gọi mãi…mà nàng chẳng trở về…”
Minh giật mình tỉnh giấc, trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhẹ người khi biết đó chỉ là một cơn ác mộng, với lấy điện thoại, đại gia bắt đầu nhắn tin cho người yêu:
-"Ê, ta vừa mơ tới nàng đấy con nhợn ạ…”
-"Nàng ác thật, cho ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà mới xa chưa đầy 10 tiếng đã nhớ da diết thế này…huhu”
-"Trưa nay ta ăn cơm với ban tổ chức…cũng được, nhưng ta nhớ nàng…”
-"Thức ăn ở đây tạm tạm nhưng không bằng vợ nấu…”
-"Nàng đang làm gì đấy, sao không trả lời tin nhắn của ta…?”
-"Ngủ chưa dậy à nhợn con???”
-"Ê, Uyên béo, ngủ gì mà kinh thế….”
-"Mới tý gì mà lạnh nhạt thế…”
-"Ặc, em bỏ đi chơi với thằng nào mà không thèm nhắn tin lại thế?”
-"Bây giờ anh sẽ về tắm giặt sạch sẽ, tối lên nhận giải, nhớ mở ti vi xem chồng đẹp trai nhé…”
-"Moa moa…huhu…vợ anh đi đâu rùi????”
-"????”
Hàng chục tin nhắn gửi đi mà không có lời hồi đáp, lúc đầu còn tưởng nàng trêu, sau thấy hơi lạ, anh nháy máy liên tục…kết quả là vô vọng…Đi đi lại lại trong phòng, kiên trì gọi về, cả máy bàn lẫn di động…cộng thêm nỗi sợ từ giấc mơ bất ngờ…càng lúc anh càng lo…
-"Nghe máy đi, đừng đùa anh thế???”
-"Nếu đây là trò đùa của em thì về em chết chắc với tôi…”
-"Làm ơn, nghe máy đi, anh bất
an lắm..."
.....
-"Sếp đây rồi, em tìm
mãi...sao điện thoại sếp bận suốt vậy?"
-"Tìm gì, cậu yên tâm, tôi sẽ
có mặt ở lễ trao giải đúng giờ!"
-"Thực ra cũng có chuyện..."
-"Chuyện gì?"
-"Về cô Ngọc, chúng ta vẫn
nghe trộm điện thoại..."
-"Tôi không muốn biết những
chuyện bẩn thỉu về con đó nữa...không có gì thì cậu đi trước đi..."
Minh tiếp tục ấn nút xanh. Tuy
nhiên, Duy chưa kịp bước ra khỏi phòng thì anh đã gọi giật lại, linh tính mách
bảo điều chẳng lành.
-"À, này, về việc của con Ngọc?...nói
qua xem..."
-"Hình như cô ta đang xử một
ai đó...anh nghe qua xem...ạ"
[Chúng mày bắt được nó rồi chứ ....
...................
.................
...1 liều thuốc tê...2 liều thuốc
kích dục.....]
Minh nắm chặt bàn tay, đầy tức giận,
cầu nguyện cho những suy đoán của mình không phải sự thật. Tim vẫn đập, lòng
nôn nao bất an, anh ra lệnh.
-"Tôi phải bay ra Bắc gấp, cậu
gọi mấy đứa chờ tôi sẵn ở sân bay...cho người
định vị điện thoại của Uyên... "
-"Vậy còn lễ trao giải?"
-"Cậu ở đây nhận thay..."
Thấy sếp quả quyết, nhanh chóng đi
mà không thèm sắp cả đồ, Duy cũng đoán là chuyện gì rất quan trọng nên chẳng
dám hỏi nhiều.
Chuyến bay ra Bắc đáng nhẽ đã khởi
hành 20 phút trước, cũng may anh là khách VIP nên vẫn được ưu tiên đợi.
Đặt chân xuống Hà Nội, mở máy, thấy
cuộc gọi nhỡ của Duy cùng tin nhắn với nội dung điện thoại nàng vẫn ở nhà, anh
thở phào nhẹ nhõm, bước lên chiếc xe bảy chỗ, lệnh cho mấy thằng đàn em tức tốc
về nhà, anh mỉm cười, thầm nghĩ đợt này nàng chết chắc với anh.
-"Bé con ơi, anh về
này...."
Anh hào hứng gọi.
-"Bé con của anh ở đâu thế?"
-"???"
Nhà tắm, phòng ngủ, nhà bếp, tất cả
đều lạnh lẽo, điện thoại nàng vẫn đặt trên bàn làm việc, chưa bao giờ cảm thấy
bất lực như vậy.
-"Duy à, định vị ngay cái số
mà nói chuyện với con Ngọc..."
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy
năm phút lại dài kinh khủng khiếp tới vậy, nhận được tin nhắn từ thư kí, Minh
lao ra xe, tự mình cầm lái, phóng như vũ bão.
.....
"Nếu có kiếp sau vẫn làm người
yêu anh!!! Tạm biệt"
Cái thời khắc nàng chào thế
giới ấy, căn phòng bỗng rực sáng, bóng người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước vào,
có lẽ là thiên sứ sao? Chẳng phải trời phật cử thiên sứ xuống đón nàng
sao?
Nàng khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng
có người tới bên, nàng cũng sực nhớ ra, từ giờ sẽ không gặp lại anh sao? Không
phải, nàng ở trên trời cũng sẽ dõi theo anh.
-"Đánh tan xác lũ chúng nó cho
tao..."
Đôi mắt trừng trừng, dồn hết giận
giữ đấm thật mạnh vào thằng cha trần như nhộng phía trước mặt, chàng trai hét lớn.
-"Riêng thằng này, nhốt vào để
sau anh xử riêng..."
Định vùng lên đánh lại, nhưng do
người của đại gia quá đông, không thể làm gì được, hắn khẩn khoản:
-"Em xin anh, em chưa làm được
gì cả...em lạy các anh...tha cho em "
-"Đkm, còn mở mồm à... lũ khốn
nạn...không để đứa nào thoát khỏi đây..."
Đoạn, anh vội vã choàng chiếc áo sơ
mi của mình qua thân thể nóng rực, ôm nàng vào lòng, anh lo lắng, xót xa hỏi.
-"Em không sao chứ?"
Người nàng mềm nhũn, nàng không trả
lời anh, khóe mắt run run, từng hàng lệ tuôn trào thổn thức.
-"Anh xin lỗi, anh tới muộn, để
bé con của anh phải chịu ấm ức rồi..."
-"Anh xin lỗi, xin lỗi, tha thứ
cho anh nhé... "
Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi bàn tay yếu
mềm, sống mũi cay cay, đôi mắt đỏ ửng.
.....
-"LÀM ĂN thế mà cũng đòi thưởng
à? Chúng mày...một lũ vô tích sự!!!"
-"Nói gì thì nói, bọn em cũng
tận lực rồi, bây giờ các anh em đều bị thương nghiêm trọng, anh cả thì còn
không tìm được tung tích..."
-"BIẾN, LŨ NGU"
-"Này, chị ăn nói cẩn thận, nếu
chị không muốn chuyện này cho truyền thông biết thì tốt nhất đưa đây....bọn tôi
cũng đâu đòi hỏi nhiều, chỉ chút ít cho anh em bồi dưỡng thôi!"
-"Đi ra kia, tý tao khắc thanh
toán".
Dương nháy mắt cho thằng đàn em đi ra, quay lại Ngọc.
-"Mày cứ từ từ,làm gì mà nóng,
chuyện nào ra chuyện ấy, trước giờ toàn nhờ tụi nó..."
-"Ừ, nhưng tao điên, mẹ, cá sắp
cắn câu rồi..."
Ngọc giận sôi máu, ném con Iphone 5
thẳng vào chiếc gương trước mặt.
-"Làm gì mà nóng..."
Tên quản lí vừa lượm mảnh vỡ vừa
nói.
-"Tao chỉ thắc mắc là tại sao
tên Minh..."
Hắn dừng lại, xem xét một vật màu đen
nhỏ xíu, đoạn gật gù.
-"À...thì ra là thế...thảo
nào..."
-"Thảo nào gì?"
-"Tao đã hiểu vì sao con cá của
mày lại được giải thoát an toàn rồi..."
-"Sao, nói bà mày luôn đi, úp
úp mở mở, bực đéo chịu được..."
-"Vâng, mẹ lơ là kiểu gì mà điện
thoại mẹ bị gắn thiết bị nghe lén cuộc gọi này..."
-"Sao mày biết? Chắc
không?"
-"Bố mày chuyên đi nghe trộm mấy
lão già cho mày còn không chắc"
-"Đm, thế này chỉ có lão Minh
mới đủ khả năng thôi, thảo nào anh ta biết mọi thứ...từ cái thai của tao cho tới
bắt cóc con Uyên...tao chỉ thấy lạ là..."
-"Là hắn vẫn để mày yên ổn tới
giờ hả???"
-"Ừ.."
-"Chẳng nhẽ nó còn mải yêu
đương nên quên xử mày..."
Ngọc quắc mắt, suy tư tính kế, một
lúc cô bất an, nói với Dương.
-"Với tính anh ấy thì đợt này
tao chắc không qua khỏi rồi..."
-"Anh anh đéo gì, mày còn yêu
lão à, chuẩn bị tinh thần hứng đạn của nó đi là vừa..."
-"Không được, mình phải ra tay
trước rồi Dương ạ, nếu không chắc chắn hai chúng ta không còn đường sống
đâu..."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment