ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 20 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN 

Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm

CHƯƠNG 20 : BỞI TA YÊU NHAU - CHIA LY




Đặt nàng xuống giường, kéo chăn nhẹ nhàng, khẽ hôn lên trán, anh thì thầm:

-"Đợi tý, anh đi chuẩn bị áo quần…”

-"Không cần…”

Một cảm giác khó chịu dâng lên, nàng đột nhiên ôm lấy anh, gương mặt xinh xắn hồng hào bất thường, chiếc áo sơ mi tuột khỏi để lộ cơ thể trắng muốt đầy khêu gợi…Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy…nàng, nhưng lần trước vì mải lo nàng ốm, nên anh chẳng còn tâm trí, nàng đẹp một cách thuần khiết…Đầu óc nàng quay cuồng, trong lòng dâng tràn khát khao, đặt đầu môi của mình kề cận anh, trao anh nụ hôn say đắm. Phát hiện có điều gì bất thường, dùng sức giữ chặt con người nhỏ bé, anh gọi lớn:

 “Bé con, em mau tỉnh táo lại đi”. 

Nàng vẫn hôn anh, nồng thắm, quyết không buông rời…Người anh cũng nóng rực vì xúc cảm, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, không muốn nhân lúc nàng bị thuốc khống chế mà cướp đi thứ đó…dứt khoát buông đôi môi mọng đỏ, đặt tay lên vai nàng, lay lay:

-"Uyên, có biết anh là ai không? Tỉnh táo lại xem…”

-"Anh…”

-"Đúng rồi, anh là ai?”

-"Anh Minh…”

-"Đúng rồi, giỏi lắm cô bé…anh Minh là gì của Uyên nào?”

-"Anh Minh là đại gia của em!!!”

Véo mũi nàng, anh trêu:

-"Gớm, cái nhà cô….”

-"Anh là con cáo già ý!”

-"Vâng, tôi là con cáo già, cô này, lúc mê muội cũng gan gớm nhỉ?”

-"Anh là cáo già…cáo già của em…cáo ơi..thỏ yêu cáo…thỏ yêu cáo nhiều lắm….”

Anh còn chưa hết hạnh phúc bởi những lời đường mật của người yêu thì dường như thuốc đã thực sự ngấm…nàng càng lúc càng không thể khống chế nổi bản thân …:

"Thỏ con yêu anh…”. 

Răng nàng đùa nghịch cắn nhẹ tai anh, bàn tay nhỏ bé trên dưới làm loạn, trêu chọc tới nơi nam tính đã sớm trỗi dậy…cười cười ranh mãnh…kết cục…cáo già gan trường là anh hoàn toàn bị hạ gục…Toàn thân nàng như nhũn ra, không biết từ lúc nào nàng đã ngồi lên hai chân anh, đầu lưỡi anh chạm lưỡi nàng, cánh môi hai người dính chặt, đầy cuồng nhiệt, đầy khát khao…Nàng nhắm mắt xấu hổ, cảm nhận đôi môi nóng rực của anh rượt nhẹ nhàng lên trán, đôi má hồng, nơi chóp mũi, lững lờ từ chiếc cằm thanh tú đi xuống, để lại trên cổ trắng nhần ấn ký đỏ ửng…anh muốn trên người nàng in lại dấu ấn của mình. Vuốt ve đỉnh phấn hồng, hôn lên thịt non trắng mịn như tuyết, thì thầm: 

“Em đẹp lắm Cáo già cũng yêu em nhiều …”. 

Không khí trong phòng trở nóng rực, đầy đam mê, mây trôi hững hờ, trăng soi thẹn thùng, gió thổi nhẹ nhàng qua khung cửa sổ…ngày hôm đó, giờ đó, phút giây thiêng liêng ấy…anh và nàng…đã hòa làm một!!!

……………………….

Người đau ê ẩm, nàng cựa mình tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng, hỗn loạn, mình bị bắt cóc.

 Đúng rồi, nhưng sau đó nàng chẳng nhớ được gì nữa?

Mắt he hé, tại sao nàng lại nằm cạnh anh vậy? Lẽ nào là anh cứu nàng về đây ư? Đưa tay vuốt ve lên vầng trán cao, nàng nhìn anh hạnh phúc, may có anh mà nàng thoát chết.

 Anh đẹp trai quá, phong độ quá, nàng nhìn mà chẳng muốn rời. Tiếng chuông điện thoại reo, số lạ, chẳng muốn làm người yêu thức giấc, Uyên nhẹ nhàng ra ngoài nhấc máy.

-"Alo..."

Vốn định gọi điện hẹn gặp Minh nhưng lại thấy giọng của Uyên, Ngọc nổi đóa, phát khùng. Cố kiềm nén, cô nhanh trí đi luôn nước cờ đầy bất ngờ, mặc kệ có thành công hay không, dù gì cô cũng đã vào đường cùng, vờ như không nhận ra người khác bắt máy.

-"Anh yêu à, dậy chưa? Em biết anh còn giận em lắm...em biết anh còn yêu em nhiều lắm...chẳng phải vì trả thù em mà anh tới với nó sao? Nó đã bị ô nhục rồi...nó chẳng xứng với anh...về với em đi mà..."

Gương mặt tái mét, không thể kiềm chế nổi giận giữ, nàng chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ:

-"Bạn...quá...ác...độc!!!"

Nàng tắt máy, toan bước đi mà nhớ tới lời Ngọc, dần dần tỉnh táo, nhận ra mình có chút gì đó trống trải, đau nhẹ khác thường, nhìn những vết đỏ trên người, nàng khụy xuống, đau khổ, dằn vặt, khóc nức nở.

Vậy là thực sự...cái chuyện tồi tệ ấy đã xảy ra với nàng sao? Nàng đâu còn mặt mũi mà nhìn anh nữa? Hôm qua, là anh cứu nàng, anh cũng chứng kiến cảnh khủng khiếp ấy ư? 

Vậy mà anh vẫn mang nàng về đây, vẫn ôm nàng trong lòng ư? Anh có thể bỏ qua chuyện đó, nhưng nàng không thể!

 Nàng không xứng với anh, nàng đã không còn trong sạch, không còn là nàng...nàng không xứng, muôn phần không xứng với tình yêu của anh.

......

Ánh sáng rực rỡ qua khung cửa sổ, nở nụ cười mãn nguyện, anh tỉnh giấc, nàng đã dậy từ lúc nào, chắc hẳn đang nấu cho anh một món gì thật ngon dưới bếp đây. 

Nghĩ vậy, anh hứng khởi xuống nhà, rón rén, rón rén, anh muốn tặng nàng một cái ôm chào buổi sáng đầy bất ngờ.

Kì lạ, chẳng thấy nàng đâu cả, có lẽ đi chợ chăng? Cái con bé này, chỉ thế là giỏi thôi.

 Anh mỉm cười, mở tủ lạnh lấy chai nước nước thì đập vào mặt tờ giấy, nét chữ mảnh mai của nàng.

 "Mình chia tay đi!"

Sửng sốt, thất vọng, rồi đến cam chịu, nàng giận vì hôm qua anh đã...sao? Vậy là anh cũng có khác gì bọn cầm thú kia đâu? 

Cũng nhân lúc nàng...mà...

Anh cũng khốn nạn như chúng vậy? 

Chắc hẳn nàng phải thất vọng vì anh lắm, anh muốn lao đi tìm nàng, muốn nói lời xin lỗi, nhưng bản thân cảm thấy mình thật đồi bại, giá như phút đó, anh cố kiềm chế. Nhà vắng bóng nàng sao mà yên ắng, lạnh lẽo tới vậy. Chợt nghĩ ngợi và lo lắng điều gì đó, Minh nhấn điện thoại.

-"Dạ sếp gọi em ạ."

-"Cho người theo dõi người yêu tôi 24/24. Không để chuyện như hôm qua xảy ra một lần nữa... "

-"Vâng, em hiểu rồi!"

-"Ừ"

-"Sếp ơi, có chuyện này..."

-"Sao?"

-"Tên khốn nạn đó làm sao với hắn?"

-"Cứ để đó..."

.....

Một ngày trôi qua, trước kia, định nghĩa thời gian khi bên nàng, một ngày chỉ là một ngày. Nhưng nay, một ngày với anh là tận 1440 phút, 86400 giây...một ngày không có nàng, cảm giác dài bất tận tới một năm. 

Căn phòng tối mờ ảo, người đàn ông to cao vạm vỡ đang chăm chú xem từng thước phim trên chiếc camera, những tiếng đùa cợt nhả, những tiếng cười rúc rích ghê rợn trước sự run sợ của cô gái nhỏ, gương mặt anh biến sắc theo từng giây phút, nóng bừng, giận dữ dâng trào đỉnh điểm.

-"Đkm, mày này...BỤP...BỤP...thích này con...mày biết mày đụng tới ai không? Loại chó nhà mày...BỤP ....BỤP...BỤP"

-"Anh ơi em xin anh, anh tha cho em...anh cũng xem video rồi đấy, em chưa làm được gì cả..."

CHOANG.

Chiếc camera ra đi không thương tiếc trong cơn nóng của đại gia.

-"Đm, im mồm cho tao...BỤP...BỤP"

-"Anh bớt giận, em xin anh..., anh muốn gì em cũng làm ...Xin anh, em còn mẹ già con nhỏ...em trót dại, em biết tội rồi..."

Hắn van nài khẩn thiết, nhưng không hề làm người đàn ông đó động lòng, anh ta như con hổ dữ, lao tới hắn, đánh đập, trút giận.

-"Con Ngọc cho mày bao nhiêu?"

-"Dạ, cô ấy không nói rõ ạ...chỉ nói xong việc sẽ thưởng nhiều ạ...từ trước cô ấy đều trả hậu hĩnh nên em cũng không hỏi ..."

-"Nó cho tiền rồi bảo mày ăn c... mày cũng ăn hả?"

-"Anh thương em...em còn phải nuôi bao miệng ăn..."

-"Mẹ, tao vừa xem cái mặt mày trong video nó phởn thế cơ mà...đâu có cam chịu như giờ???"

-"Em sai rồi..." Hắn quỳ lạy:"Anh làm phước..."

-"Mày..."

Reng reng reng.

-"Alo"

-"Anh ơi, có chuyện rồi ạ..."

Cuộc điện thoại bất ngờ khiến Minh thất thần, lòng nóng như lửa đốt, chỉ kịp dặn dò đàn em vài câu rồi gấp gáp đi.

Chiếc Lamborghini Veneno lại một lần nữa lao vun vút trong gió kèm theo nỗi lo khôn nguôi của chủ nhân. Phanh gấp ở một con ngõ nhỏ, lao lên tầng, vội vã khiến anh bước hụt cả trên bậc cầu thang, ngã nhào, nhưng người đàn ông đứng dậy ngay tức khắc, những nghĩ suy trong đầu làm anh quên cả cánh tay đang rớm máu.

-"MỞ CỬA...MỞ CỬA..."

-"UYÊN, anh đây, mở cửa đi em..."

ĐÙNG ĐÙNG...ĐÙNG...

-"RA  ĐÂY MAU..."

-"RA anh bảo...có việc quan trọng..."

Minh đập cửa, gọi thất thanh, không một động tĩnh, người của anh báo về là nàng vẫn ở trong nhà, vậy tại sao không ra mở cửa cho anh thế này?

Lẽ nào?

RẦM.

Dùng hết sức, cuối cùng cánh cửa ọp ẹp cũng vỡ tan, anh đảo mắt quanh cái phòng trọ bé tý tẹo, cũng chẳng thấy người cần tìm, chợt nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, không giữ nổi bình tĩnh, anh kéo mạnh chiếc cửa xếp, trước mặt anh...một cảnh tượng...

-"Áá aaaaaaaaaaaaaaaaa"

Nàng kêu lên thất thanh.

-"Anh làm gì ở đây? " 

Đôi mắt vẫn còn ánh lên nét hoảng hốt, sợ hãi.

-"Anh...anh...sao em, em làm gì mà ...lại thế này..."

Đại gia đưa mắt nhìn osin, liếc một lượt từ trên xuống dưới, osin mặt mũi nóng bừng:

-"Thế này là thế nào...lạ lắm à..."

-"Ừ...thì...em làm gì vậy?"

-"Cái đồ ngốc nhà anh...ở trong phòng tắm thì còn để làm gì nữa, TÔI TẮM...ra ngoài mau..."

Đoạn nàng bực tức đóng lại chiếc cửa, 5 phút sau, ra ngoài, chứng kiến cái cửa nhà, nàng nổi cáu.

-"Hả, anh làm gì thế này, có việc gì mà phải chạy tới đây phá cả cửa nhà người ta?"

-"Ai bảo gọi mãi em không nghe...anh sợ..."

-"Sợ cái gì, nước chảy to thế nghe sao được, không đợi một tý sợ sợ cái gì???"

"Anh sợ em làm sao? Chả nhẽ nói với nàng mình sợ nàng tự tử ư? Mình sợ nàng nghĩ liều mà uống thuốc ngủ ư? Nhưng sao mình biết được nàng mua thuốc ngủ? Nàng sẽ phát hiện ra là mình cho người theo dõi nàng, không được...trời ơi, Minh ơi, tên là Minh mà sao lúc này mi ngu vậy."

-"Anh sợ..."

-"Anh sợ...sợ...sợ...sợ em nhớ anh quá không chịu được ..."

Đôi mắt đen huyền của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp của nàng. Nàng cười thầm với cái vẻ đùa cợt đáng yêu của anh, khẽ run, tim đập, chợt giật mình xót xa, kéo anh lại, quát tháo.

-"Làm sao thế này? "

-"Sao? Tay hả, cũng quan tâm cơ à, nhớ tui không chịu được nữa thật à...hehe"

-"Ai thèm nhớ? Hỏi xã giao tý thôi? Chắc lúc nãy đánh nhau với cái cửa chứ gì? Đã yếu còn thích ra gió???"

-"Cái gì...cô này, cái cửa tôi đẩy cái là vỡ nhá...đây là...đây là... tôi ngã cầu thang..."

-"Ừ, thì không yếu, mà là lác, đi đứng cứ trợn mắt lên trời cơ..."

Bị nàng xỉa xói, tức anh ách, định trả đũa nhưng nhìn nàng đáng yêu đang xoa xoa, băng bó vết thương lòng anh ấm áp lạ thường, cái thời khắc này, anh chỉ muốn thời gian như dừng lại, đại gia ước, chỗ nào trên người mình cũng bị thương.

Tất cả, giá kể lúc nãy anh ngã từ trên lầu chứ không phải ngã nhẹ trên cầu thang thì tốt. Đôi bàn tay thoăn thoát làm rất nhẹ nhàng, cẩn thận, xót xa còn hơn cả chính nàng bị đau. 

Ngước lên nhìn khuôn mặt vuông chữ điền, đầy nam tính, trán nhỏ xinh chạm bờ môi dịu dàng, nàng như vỡ òa, cố gắng lắm mới lấy lại bình tĩnh, suýt chút nữa lại bị anh mê hoặc rồi.

"Uyên ơi, tỉnh lại đi, mày đâu có xứng, mày đừng dễ dàng quên mọi thứ như vậy? Nhìn xem? Anh giàu có, đẹp trai, phong độ, lừng lẫy...còn mày thì sao? Một con sinh viên quèn, dáng người thì nhỏ bé, chẳng được cái nước gì, thứ duy nhất mày muốn trao cho anh ấy, giờ mày cũng chẳng còn, tỉnh lại đi..."

Nàng bỗng chốc nghiêm mặt, không biết rằng, lúc đó trong đầu anh cũng chất chứa bao nghĩ suy, liệu có phải tắm giặt sạch sẽ xong nàng sẽ...thuốc để đâu cơ chứ?

Ánh mắt anh dáo dác khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc túi màu xanh đang mở, trả vờ đi dạo quanh, nói ba lăng nhăng vài câu, khi gần tới đối tượng, anh nhanh tay ra chiêu, chiếc túi rơi lộn xuống đất, đồ đạc bắn ra tung tóe.

-"Làm gì đấy? Hết phá cửa tới đập đồ à, anh hôm nay sao thế???"

-"Xin lỗi, anh nhỡ tay..."

Liếc qua thấy vật cần tìm, anh nhặt cái túi ni lông bé, chứa khoảng chục viên thuốc trắng.

-"Cái gì thế này, thuốc ngủ à? Em mua làm gì..."

-"Hả, sao nhìn cái là biết thuốc ngủ thế?"

-"Thắc mắc gì, đại học bên Tây người ta dạy phân biệt mấy loại cơ bản..."

 Vòng vo phét lác một lúc, Minh lo lắng.

-"Không phải em định...chứ? Em điên à..."

-"Ừ,  đang điên đây..."

-"Bình tĩnh đi em ...đừng làm vậy!!!"

-"Nhưng em..."

-"Tha thứ cho anh, anh sai rồi, có gì cứ đánh cứ mắng anh, xin em...mà không phải xin...anh cấm...em không được làm thế?"

Nàng trợn tròn mắt, đoạn như hiểu ra điều gì đó, cười.

-"Ặc...không phải anh nghĩ em định...tự ...tử đấy chứ?"

-"Thế không thì nhà CÔ mua thuốc ngủ làm gì???"

"Hại tôi lo lắng gần chết mấy tiếng đấy'."

Nghĩ thầm, anh tiếp tục.

-"Chuyện đó em đừng buồn nữa...anh xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi em, em mới là người phải xin lỗi...anh thật tốt với em...nhưng em thì không thể."

Nàng chần chừ, gương mặt thoáng buồn.

-"Việc ấy đâu phải lỗi của anh, em không sao. Cũng có giây phút em nghĩ mình nên chết đi, nhưng em thật ngu xuẩn, nếu em như vậy, anh trai và bố mẹ em sẽ ra sao? Chỉ còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp, em phải ra trường, còn phải báo hiếu bố mẹ, và cả chính bản thân em nữa, em cũng phải nuông chiều bản thân mình chứ, phải sống để tận hưởng cảm giác đi làm, có tiền chứ."

-"Vậy..."

-"À, em bị mất ngủ, căng thẳng, em sợ ảnh hưởng tới bảo vệ đồ án nên mua... "

Minh thở phào:

-"Em không trách anh chứ???"

-"Sao lại trách anh?"

-"Nếu đã như vậy, chúng mình..."

"Chúng mình? Chúng mình? Em xin lỗi, em không xứng đáng, em biết anh rất yêu em... thứ  duy nhất quý giá em có thì đã."

Hàng lệ chảy dài trên đôi gò má xanh xao, nàng đành dối mình, dối anh, vì nàng biết, nếu nói cái lý do ấy, anh sẽ không bao giờ chấp nhận chia tay, nhưng nàng, giờ đây, không hề tự tin đứng trước anh:

-"Mình chia tay đi, em mệt mỏi lắm. Em biết chuyện lần này là do Ngọc làm, và cũng vì em yêu anh nên mới vậy...Em..."

-"Anh sẽ ở bên em cả ngày."

-"Em không muốn, em cũng cần tự do của riêng mình...em mệt rồi... "

Hết nước hết cái mà chẳng thế lay chuyển được thái độ cương quyết, anh lặng lẽ ra về, trong lòng như có một luồng khí lạnh buốt ngang qua, rất lạnh, rất đau.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.