ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 18 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN 

Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm

CHƯƠNG 18 : THÁNG NGÀY ĐÔI TA - KHÔNG NỠ




Đối với công chức, hạnh phúc là được thăng tiến. đối với học sinh, hạnh phúc là được điểm cao; với doanh nhân, hạnh phúc là phải đạt doanh số tốt, nay mua nhà, mai mua xe…Còn với những người đang yêu, thì điều đó giản đơn hơn rất nhiều, nhưng hạnh phúc lại không hề nhỏ bé tý nào nhé!!! Tổng giám đốc của chúng ta, tiền tài danh phận – những thứ đó đều không đem cho anh cảm giác phấn khích bằng hàng ngày đẩy chiếc giỏ hàng theo chân cô gái nhỏ bé ấy…Quả thật, các cụ nói chả sai bao giờ ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ – mặc dù đã là bạn gái của đại gia một khoảng thời gian kha khá, vậy mà ngày nào đi siêu thị nàng cũng đắn đo để chọn cái rẻ rẻ; mua một ít đồ cho 2 người ăn mà lúc nào cũng lòng vòng tới cả tiếng. Tuy vậy, nàng cũng khôn ra phết, thích đồ giảm giá nhưng không vì thế mà bị lừa mua phải của ôi, hỏng…

-"Ặc, ổi này có 5k nhưng thối hết kìa, không thèm…”

-"Anh Minh ơi, em vừa nhặt được cái này nè, nho Mĩ nhé, mà có 30k một cân thôi, lúc em đến còn mỗi một phần, thích thế…”

-"Trời ơi, cá thu mà còn có 50k một cân, đang khuyến mãi đặc biệt, có vài suất thôi, may mà em nhanh chân…”

-"Ồ ôi, thịt bò này, nhìn tươi ngon thế này mà rẻ kinh khủng khiếp, anh ơi, nhanh lấy đi anh…”

-"Eo, số em may nhỉ anh nhỉ, đi tới đâu là vớ được hàng giảm giá tới đây, đúng là ngon bổ rẻ…chắc em hiền lành phúc hậu quá nên trời thưởng đây mà…haha”

Nhìn nàng reo lên thích thú mà lòng đại gia ấm áp vô cùng, anh nhìn theo, cười mãn nguyện…nàng vẫn còn non và xanh lắm…

Vài phút trước…

-"Dạ, anh đi khảo sát ạ?”

-"Không, tôi qua mua ít đồ với bạn gái thôi…” 

Đoạn Minh đưa mắt về cô gái đang chọn đồ phía trước, người quản lí siêu thị cũng khá biết điều, nhanh nhảu:

-"Dạ, sếp thích lấy gì thì cứ alo, em sẽ cho mang đến những đồ tươi ngon nhất ạ, đỡ mất công đi ạ.”

-"Ừ…thôi không cần, nhưng cậu giúp tôi một việc…là thế này…”

Vậy là chỉ với vài lời của anh, nàng đi tới đâu, hàng hóa giảm giá tới đấy, vừa ngon, vừa bổ vừa rẻ…chẳng biết là phúc phận của ai đây???

………………………….

-"Nguyên Khang xin chào mừng quý vị và các bạn tới với chương trình trò chuyện cuối tuần, hôm nay chúng ta được chào đón một nhân vật đặc biệt, diễn viên, người mẫu nổi tiếng, cô Như Ngọc… ”

-"Như Ngọc xin được gửi lời chào trân trọng nhất tới khán giả truyền hình”

-"Chà, Nguyên Khang cũng xin được thay mặt khán giả truyền hình gửi lời chào tới Như Ngọc, dạo này bạn đẹp quá, có vẻ mọi thứ đều ổn định…”

-"Ừ, thì mình thật may mắn bạn ạ"

-"Nghe nói bạn có một bộ phim mới sắp chiếu, bạn có thể kể qua cho khán giả về quá trình đóng cũng như một vài chi tiết thú vị của bộ phim không?"

-"Rất hân hạnh, để nhận được vai chính cho bộ phim này, Ngọc đã phải luyện tập rất nhiều, vượt qua hơn 1000 đối thủ khác...bla...bla....rất hi vọng các bạn sẽ ủng hộ cho phim mới của Ngọc ".

-"Vậy còn chuyện tình yêu của bạn, vẫn thuận lợi chứ?"

-"Ồ, tất nhiên rồi, anh Minh là người đàn ông tuyệt vời, mình là người phụ nữ may mắn nhất!!!"

-"Nhưng dạo này trên mạng xuất hiện vài hình ảnh chụp người yêu bạn đi cùng với 1 người con gái khác, rất vui vẻ, còn có tin đồn tình cảm hai bạn đang rạn nứt, vậy là sao?"

-"Ồ, không có đâu, đấy chỉ là người giúp việc của anh ấy thôi...bọn mình vẫn tốt, anh ấy luôn cưng chiều minh"

.....

Minh nổi khùng tắt tivi, đoạn quay sang Uyên.

-"Em đừng giận, anh và nó, không còn gì cả..."

-"Còn gì ai mà biết được? "

Tuy trong lòng tin tưởng người yêu tuyệt đối nhưng nàng vẫn trả vờ ghen tuông đứng dậy.

-"Em phải tin anh chứ? Ngày nào mình cũng ở bên nhau trừ thời gian ngủ thôi mà, anh làm sao mọc cánh mà ở bên cô ta được..."

-"Tôi biết sao được đại gia...lắm mưu nhiều kế..."

-"Ặc, con ranh này, không xử không xong rồi, em thích mai anh sẽ làm buổi phỏng vẫn công khai chúng ta..."

Nhìn anh cáu, nàng phì cười.

-"Anh không phải làm gì hết, em tin mà...đừng phí thời gian quý báu của mình để làm những việc không đâu...hihi, 9h rồi đó, chuẩn bị nai em về đi..."

Anh kéo tay, nhanh chóng đỡ lấy nàng, ôm chặt trong lòng, nịnh nọt.

-"Mới 9h mà, xem bộ phim cái rồi về."

-"Xem phim thì muộn mất à."

-"Xem tý thôi, xem tới 10h, mai lại xem tiếp".

 Đại gia dụ dỗ.

-"Ừ, thế cũng được, xem đi..."

Thế là kế hoạch đã thành công được 1 nửa, anh hí hửng dậy lấy đĩa phim. Đúng như anh tính toán, phim quá hay, quá kịch tính, đoạn tình cảm thì dâng trào, nàng cứ cười lại khóc, cảm xúc dâng tràn. Anh thì lặng thinh chỉ để quan sát nàng.

Cuối cùng cũng hết phim, đại gia thở phào, 12h30:X

-"Chết rồi làm sao bây giờ anh, em mải xem quên mất phải về, tại anh đấy?"

-"Tại gì anh, em xem thì em phải để ý chứ?"

-"Sao anh không nhắc em?"

-"Thì anh cũng có nhớ đầu..." 

<Điêu toa phét lác, cứ chốc chốc lại xem đồng hồ mong chạy nhanh mà lại không nhớ>

-"Thôi em ở đây đi, xe anh không lấy được, muộn rồi họ không cho lấy!"

-"Thật á?" 

Nàng ngây thơ hỏi.

-"Thật! Giờ họ đi ngủ hết rồi. Thích thì em đi bộ về đi"

-"6 cây đấy, đi bộ sao được, anh không lo bọn nghiện nó ăn hiếp em à? Tìm cách  nai em về đi...đi mà..."

-"Em không ăn hiếp chúng nó thì thôi..."

Nhìn người yêu rất phũ phàng, nàng nổi máu điên.

-"Được, đi bộ thì đi bộ"

Toan đứng dậy thì bị ai đó vác lên vai, mắng yêu.

-"Cái cô này bướng quá cơ, tôi bảo thế là để cô ở đây chứ không phải đi về..."

-"Bỏ em xuống..."

Anh không nói gì, đi thẳng lên phòng ngủ, vứt nàng lên giường.

-"Đấy, bỏ xuống đó, ngủ đi, không ai làm gì đâu mà phải sợ"

-"Anh đi đâu đấy? Anh ngủ đâu?"

-"Ngủ dưới đất".

Đoạn anh nằm luôn xuống đất, cạnh giường nàng, trả vờ nhắm mắt ngủ.

-"Nhà còn đầy phòng sao phải ngủ đất?"

-"Ngủ đây trông chừng em".

-"Em không sao, ngủ đấy lạnh chết, cảm đấy..."

-"Kệ, em ngủ đi, không phải lo..."

-"Thôi lên đây đi..."

Nàng nằm dịch sang mép bên phải, anh như mở cờ trong bụng, nhảy tót lên giường, ôm chầm lấy nàng, hạnh phúc.

-"Ấm quá, người yêu thơm quá...hihi..."

-"Nịnh là giỏi..."

-"Từ nay qua đây ở hẳn đi, đỡ mất công đưa đón..."

-"Không thích đưa đón thì tui ở nhà tui vậy."

Minh bẹo má nàng, trách cứ.

-"Chả tâm lí gì cả, ở đây luôn đi mà, mỗi ngày phải xa nhau tận 8 tiếng, nhớ chết, muốn ở 24/24 cơ"

-"Ặc, ở nhiều nhanh chán chứ có gì đâu"

Anh hơi trườn người xuống, đôi môi nóng rực cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, dây dưa đầu lưỡi mềm mại.

Nụ hôn của anh, vừa nồng nhiệt, vừa thâm tình, vòng tay qua đón lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên của nàng, siết chặt trong lòng mình, đại gia thì thầm.

-"Phạt vì tội nói lăng nhăng linh tinh nhé, ngủ đi..."

Nàng ôm anh, nhắm mắt yên bình, nếu là người đàn ông khác, chắc chắn họ đã đòi hỏi từ rất lâu rồi, vậy mà anh, một người có trong tay tất cả, luôn đợi nàng, tựa đầu vào lòng ngực người yêu, nàng khẽ nói.

-"Anh! Em yêu anh..."

Đôi trẻ cùng nở nụ cười mãn nguyện, tình yêu là thế đấy, giản đơn nhưng hạnh phúc.

......

-"Sao rồi mày?"

-"Sao chăng cái gì, chúng nó dính nhau keo 502, tao làm gì được?" 

Ngọc thở dài.

-"Thế còn những bức hình chúp nó bị chụp trộm, mày tính nói sao với báo chí?"

-"Thì vẫn thế, tao phải trả lời hàng chục cuộc phỏng vấn rồi, haizzz..."

-"Vẫn nói là người giúp việc??? Tao hiểu tâm trạng của mày... thôi cố lên"

 Dương an ủi.

-"Cố đéo gì, càng tốt, càng nhiều scandal doanh thu phim càng tốt thôi, mày càng có tiền, sớm về mà xây nhà thờ ..."

-"Tuyệt cú mèo...mà tao quên mất, không nói cho mày một tin cực tốt...chắc mày sung sướng tới khùng luôn..."

-"Tin gì, tin gì mày...."

Dương phấn khích nói cái gì đó khiến Ngọc như phát điên, gương mặt cô ánh lên nét rạng ngời, tươi vui hớn hở!!!

**************

-"Ừ, tôi biết rồi..."

Minh dập máy, vươn vai sảng khoái, đang định vòng tay qua ôm người yêu thì nàng đã dậy từ lúc nào .

-" Tình yêu ơi...con thỏ con của anh đâu rồi..."

Anh gọi nàng, giọng đầy trầm ấm, nàng đang ở trong bếp, quay lại nhoẻn miệng cười.

 - "Em đây, dậy rồi à..."

-"Ừ, chủ nhật mà em dậy sớm thế..."

-"Cũng sớm sủa gì đâu, ngủ ngon không?"

-"Có em ngủ chả ngon...qua đây ở với anh luôn nhé!!!"

Anh luồn tay qua eo bé xinh, cưng nựng, đôi môi mật ngọt của anh khẽ hôn lên chiếc cổ cao trắng nõn nả.

-"Em này, cậu Duy vừa gọi điện, có khi..."

-"Em biết rồi..."

-"Hả, anh còn chưa nói mà, em biết chuyện gì cơ?"

-"Thì sáng nay em xem tin tức...có phải anh sắp vào Nam nhận giải thưởng cho doanh nhân trẻ và doanh nghiệp xuất sắc của năm không????  Đúng chưa? Thấy em thông minh không? Cung hỉ cung hỉ? Đại gia lại sắp được lên truyền hình rồi...Osin tôi xin bái phục bái phục..."

-"Ừ, thì là thế, nhưng anh đang định bảo..."

-"Sao nhận giải gì mà không vui thế, anh định bảo gì cơ..."

Ghé qua thơm vào chiếc má phúng phính, anh chậm rãi.

-"Anh định cử Duy đi nhận thay..."

-"Anh làm thế sao được? Giá kể anh đang bận việc ở nước ngoài thì mới làm thế được chứ? Như thế là khinh thường ban tổ chức đó..."

-"Nhưng anh không muốn...."

-"Không muốn gì>< Không muốn nhận giải á, eo anh hâm à, người ta thích còn chẳng được..."

-"Ặc, cái cô này, sao mà cô ngốc thế? Tôi là tôi không muốn rời xa cô ý..."

-"Trời ạ, có hai ngày thui mà, người yêu cứ như con nít ý...anh phải đi chứ, càng có tiếng, công ty càng phát triển..."

-"Biết là thế, hay phu nhân đi cùng anh nha...đi mà...đi mà..."

Nàng nhìn anh, cười hiền, đoạn múc thìa súp quay ra đút cho anh, từ tốn.

-"Chàng ơi, chàng quên là tui cũng đang cong mông lên hoàn thành báo cáo thực tập và viết luận văn tốt nghiệp à, tuần sau nữa tui bảo vệ rồi còn gì..."

-"Thế anh không đi nữa, quyết thế đi"

 Không thể để người yêu bỏ bê sự nghiệp vì mình, nàng quyết chí bắt anh đi, dùng hết lời lẽ thuyết phục, nào là tốt cho mọi người, tốt cho chàng, nào là nàng sẽ rất tự hào nếu được nhìn thấy người yêu được lên tivi, nào là anh đi về nói gì nàng cũng nghe, nào là tối nay nàng sẽ ở lại nhà anh luôn tới thứ ba anh về.

Phải mất cả ngày năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng anh cũng chịu nghe theo. Buổi tối, nàng lật đật đi xếp áo quần và đồ dùng cần thiết để sáng mai anh còn bay.

-"Anh đi có hai ngày một đêm, sao mà phu nhân cứ xếp đồ như là muốn tống anh ra khỏi nhà thế?"

-"Toàn thứ cần thiết cả, em làm sẵn ít đồ ăn, tới đây không quen thì cho  lò vi sóng nhé...cả thuốc đau bụng đau đầu ...ở ngăn này nhé..."

Nhìn nàng tỷ mẩn dặn dò, lòng anh lại chẳng nỡ rời xa.

-"Hay là tối nay nhận giải xong anh bay về luôn?"

-"Không được, ở lại tham gia các hoạt động đi...thôi mà...có một ngày thui mà...em không ngoại tình được đâu, yên tâm đi nhé!"

Béo mũi nàng, anh hậm hực.

-"Cô mà léng phéng với thằng nào thì đừng có mà trách..."

-"Haha, lúc đó thì anh còn làm được gì nữa..." 

Nàng cầm chiếc gối, ném vào đầu anh, trêu trọc: 

"Cái đầu hay tưởng tượng nè, anh thật...haha". 

.....

Sáng dậy, mặt mũi anh ỉu xìu, thơm nhẹ vào trán nàng rồi nặng nề xách vali lên xe. Nàng lúc đầu vẫn còn cười tươi, sau một mình ở trong nhà, tự nhiên nhớ anh ghê gớm. 

Hôm nay anh không đi làm nên nàng cũng chẳng cần đến công ty, thực ra thời hạn thực tập của nàng cũng gần hết, giờ anh là người cho điểm chứ ai.

"Không cho ta A á, đừng có mà trách, làm chăm chỉ thế cơ mà."

Nàng sung sướng nghĩ thầm, đoạn ngồi viết nốt đồ án tốt nghiệp.

4h chiều, cảm thấy ở trong nhà có chút bí bách, nàng lật đật ra ngõ đi dạo.

Trời hôm nay cao và xanh thế, trời đẹp mà lòng nàng ỉu xìu vì nhớ anh, chẳng bằng cái hôm mưa to gió bão mà có anh ở bên.

Nàng bước chậm rãi, hít thở bầu không khí trong lành, lòng có chút buồn. Chán, người con gái đang định quay về nhà thì một chiếc xe màu đen, 7 chỗ đỗ rầm trước mặt. 

Còn chưa kịp hiểu gì thì mấy tên côn đồ đã lao xuống, bịt mặt cô bằng chiếc khăn mùi xoa ướt, nàng lịm đi, chúng nhanh chóng đưa nàng lên xe chạy vút.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.