ĐỪNG YÊU TAO! HÃY ĐỂ TAO YÊU MÀY - CHƯƠNG 7 - BOO BOO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ĐỪNG YÊU TAO! HÃY ĐỂ TAO YÊU MÀY

Tác giả: Boo Boo
Thể loại: teen, ngôn tình

CHƯƠNG 07: SORRY - TAO THƯƠNG MÀY MÀ

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaa...!!!!!!
                     
Tiếng hét với âm lượng khủng bố kinh hoàng như xé toạc cả cái shịp siêu nhân của con vịt khổng lồ trên 19 tầng mây...
                     
Nó chỉ kịp giật cái khăn trên móc treo quần áo mà che lên người. Mặt hắn đỏ rần lên như đít khỉ, một dòng máu nóng chảy mạnh mẽ trong cơ thể... Lập tức đứng tót dậy chạy ra khỏi phòng tắm.
                     
Hắn chạy ra đỏ mặt ngồi lên giường, nó vơ vội quần áo mặc lên người rồi đi ra ngoài
                     
~♦~
                     
Sau khi bạn Đăng xinh đẹp bị bạn Khế đẹp gái một phát bay thẳng về chuồng. Đăng ở nhà lau máu mũi, Khế ở nhà la hét om sòm như con khỉ.
                     
Bác quản gia tuy già nhưng cũng là phụ nữ, mà phụ nữ thì lại rất chi là nhiều chuyện. Bà bước lên cầu thang, tiến thẳng đến chuồng khỉ... À không, là tiếng thẳng đến phòng của bạn Khế =))
                     
"Cốc... Cốc... Cốc..."
                     
'Con khỉ' ngừng la, hỏi vọng ra:
                     
- Ai???!!
                     
Bà quản gia hơi run, vội trả lời?
                     
- À à... Là bác, bác đây!!
                     
Nó la:
                     
- Cháu không tiếp!!
                      
Thế là bác tủi thân, lủi thủi xuống bếp nấu cơm.
                     
~♦~
                     
Tối...
                     
Messenger:
                     
"Ê, Khế!"
                    
"Gì -_-"
                     
"Thật ra... Tao chưa thấy gì cả, mày đừng có giận!"
                     
"Cái quần! Mày có thấy =="
                     
"Tao chưa thấy :/..."
                     
"Mày xạo, tao đéo tin =="
                     
"Tao nói thật, ngoan, tin tao đi!"
                     
":'(((( mày muốn tao sống sao?? Trời ơi trời :((("
                    
"Ngoan ngoan, đừng nghĩ nữa, tao không thấy gì hết á!"
                     
"Mày bị chảy máu mũi nữa, sao tao tin là mày không thấy được :(("
                      
"Mày phải tin tao chứ, nhaa, mai cho mày đi ăn :), chịu không?"
                     
"..."
                     
"Đừng nghĩ gì nữa, thương :3 hay bây giờ đi luôn nha, quán Duckyy còn mở á!"
                     
"Cũng được"
                      
":D 10 phút nữa tao qua ^^"
                     
"Ê khoan!"
                     
"Hả?"
                     
"Mẹ tao đang ở nhà, mày xin cho tao về quê đi ._."
                     
"Ờm"
                     
~♦~
                      
20 phút sau...
                     
Hắn đẩy cửa phòng nó, vẫn rất tự nhiên.
                     
- Mày đi ra ngoài! Không được vào phòng tao nữa!!
                     
Hắn trợn tròn mắt
                     
- Sao vậy??
                      
Nó vừa đẩy hắn ra vừa nói:
                     
- Tao không biết nữa ._. Chỉ là không muốn mày vào đây thôi!
                     
Hắn mặt dày ôm chặt cái cửa, lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn ra ngoài.
                     
- Ra muốn raaa, muốn ở với vợ cơ :3
                     
Nó chau mày:
                     
- Vợ cái quần mày ._.
                     
Sau 5 phút giằng co, nó bỏ cuộc, không bắt hắn ra khỏi phòng nữa nhưng lại cấm hắn không được rời khỏi cái cửa. Nó tiếp tục đi tìm cái túi.
                     
......
                    
Đến trước cửa Duckyy, nó chợt khựng lại, khi nhìn thấy một cảnh tượng... À ừm, nói sao nhỉ. Một chàng trai hai tay đang giữ chặt tay cô gái còn miệng thì dính chặt lấy môi của cô gái. Ý! Cô gái đó là nhân viên của Duckyy đây mà!! Chị Hà xinh đẹp đây màà =)))
                     
Thấy khách vào, Hà vội đẩy cái anh biến thái kia ra, cố nặn ra một nụ cười thân thiện, cúi chào mó với hắn. Chàng trai biến thái kia nó nhìn trôn quenn lắm, quen cực kỳ! Nhưng sao anh ta không gỡ kính ra nhỉ? :/ :/
                     
~♦~
                      
- Hai đứa gọi gì??
                     
Chị Hà cầm quyển sổ note, hỏi bọn nó. Hắn im lặng nhìn nó, hất cằm ý bảo nó gọi món. Nó hiểu ý hắn, nói một lèo
                     
- Cho em... Hai chả hải sản, hai bò viên, hai xúc xích Đức,... bla... bla...
                     
Hà chi chép liên tục, ghi không ngừng nghỉ. Cho đến khi nó đọc hết cái menu ._.
                     
Hà mang quyển sổ note vào trong để làm thức ăn. Nó vẫn quan sát cái anh đẹp trai kia một cách chăm chú, mặc kệ cái thằng ngồi cạnh đang bắt đầu ghen. Anh đẹp trai kia bỗng nó vọng vào trong quầy, nơi chị Hà đang đứng
                     
- Cánh Gà! Anh về nhé!
                     
Nó long lanh mắt, nhìn theo hướng anh đẹp trai kia, miệng lầm bầm:
                     
- Người gì mà đẹppp như nam thần vậy trờii :((((
                     
Hắn giật giật áo nó, giọng giận dỗi:
                    
- Tao cũng đẹp trai màà, sao mày không khen taooo??
                     
Nó quay sang nhìn hắn, cười đê tiện.
                     
- Mày đẹp trai mà biến thái thấy ớn =='
                     
Hắn nói:
                     
- Đâu ra! Tao đã nói là tao chưa thấy mà!!
                     
Mặt nó bắt đầu đỏ lên khi nghe hắn đề cập đến vụ đó ._. Lại thêm vào.
                     
- Mịa! Cái đó tao cho qua, nhưng mà mà còn mấy vụ trước trước trước nữa cơ! Vụ mày lục lọi tủ bỏ bánh của tao sao mày không nói điii -_-
                     
Hắn cứng họng, đúng là có lục thật. Nhưng mà cũng nhờ đó hắn mới biết nó dùng cả Kotex với Diana cùng một lúc :3

***********

Hà hai tay mang hai cái khay to đựng thức ăn, lon ton bước ra bàn hai đứa. Sắp xếp xong hết, Hà định ra chỗ khác ngồi, nhưng lại bị nó giữ lại, hỏi:
                     
- Chị chị!! Anh khi nãy là ai mà đẹp trai vậy?? Nãy còn hôn chị nữa!! Người yêu hả??
                     
Hà gãi gãi tóc, ấp úng:
                    
- Người đó... Là... Là Kiệt Anh...
                     
Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn người trước mặt.
                     
- Kiệt Anh... Là... Ny chị hỡ????
                     
Hà vội xua tay.
                     
- Không phải, bạn gái anh ta là cái cô Trang gì đó. Chị ghét con đó lắm!
                     
Nó nổi máu tò mò.
                     
- Nãy ảnh hôn chị mà, nói thật đii
                      
Hà ấp úng:
                    
- Chậc, em đừng quan tâm làm gì.
                     
~♦~
                     
Từ nãy đến giờ nó chỉ vừa ăn vừa tám chuyện phiếm với Hà. Cơ bản là không một chút quan tâm đến thằng người yêu đang ngồi bên cạnh.
                     
Đăng chán nản trườn người ra bàn, rep tin nhắn từ chối lời tỏ tình của mấy nhỏ kia trên facebook. Nhưng mà, trong lúc rep tin nhắn, sẵn máu ghen đang cuồn cuộn trong người. Hắn liều một phen, rep tin nhắn của ai đó không rõ bằng một câu "ừ, làm bạn gái anh đi!"
                     
Hắn ngồi đó nhắn tin với con nhỏ kia, cũng chẳng quan tâm đến nó nữa.
                     
1 lúc sau.
                     
Nó ăn xong, ngừng nói chuyện với Hà. Quay sang định bảo hắn tính tiền, lại vô tình nhìn thấy mấy dòng tin nhắn của hắn với con nhỏ kia. Mặt đỏ hết cả lên vì giận, nó hỏi:
                     
- Bạn gái mới à?
                     
Hắn muốn giỡn nhây với nó một chút, gật đầu một phát không suy nghĩ.
                     
......
                     
~♦~
                     
- Nè nè nè! Tao giỡn thôi mà!! Đừng có giận.
                     
Trên đường, nó bước đi không nói lời nào. Bỏ mặc hắn cứ đi cạnh năn nỉ ỷ ôi, chết thật rồi! Bây giờ hắn mới nhớ ra Khế giận rất dai.
                     
- Khế! Tao thử đồng ý thôi mà!!
                     
- Ê! Xin lỗi mà!!
                     
- Mày nói gì đi!!
                      
- Khế à! Xin lỗi mà!!
                     
......
                     
Hắn ra sức xin lỗi, nhưng đáp lni chỉ là cái sự im lặng chết người của nó... Sai lầm thật rồi!
                     
~♦~
                      
Một tuần sau...
                     
Hắn sụt cân, một tuần không nó không thèm nói chuyện với hắn, một tuần không được chăm sóc nó, một tuần bị nó xa lánh... Nói ngắn gọn, một tuần vô nghĩa... Nếu biết trước được mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, hắn đã chẳng nghịch dại mà đồng ý lời tỏ tình của con bé kia...
                     
~♦~
                     
Hắn bước đi trên đường... Suốt một tuần, thật sự là rất rất cô đơn... Nó rốt cuộc vẫn là không chấp nhận lời xin lỗi của hắn...
                     
......
                    
Chiều hôm sau...
                     
- Hạnh Khê! Bác nghe nói Đăng bị sốt rồi, con trông nhà một lát nhé! Bác mang ít cháo sang cho nó!
                     
Bà quản gia đứng trước cửa phòng của nó, nói vọng vào. Nó ngây người, hắn làm gì mà lại sốt?
                     
......
                     
Suy nghĩ một lúc, dù sao cũng nên qua thăm. Người yêu bị sốt, mà không thèm qua thăm, người ngoài sẽ nó thế nào về nó đây?
                     
Đợi bác quản gia về, nó hỏi ngay:
                     
- Đăng sao bác??
                     
Bác quản gia trả lời bằng một chất giọng có chút thương cảm.
                     
- Nó gầy đi nhiều, mà sốt những 40° cơ! Thế mà chỉ uống tạm vài viên thuốc hạ sốt. Lại còn không biết giữ ấm. Thấy thương!
                     
Nó nghe mà xót xa vô cùng, vội vàng chạy sang nhà hắn.
                     
Đẩy cửa bước vào, hắn đông ngồi trên ghế ăn cháo. Nó bước đến ngồi bên cạnh hắn, hỏi han
                      
- Đỡ bệnh chưa?
                     
Hắn bỏ thìa xuống, trả lời:
                     
- Chưa!
                     
Nó đưa tay lên trán hắn. Nóng quá! Đỡ hắn nằm xuống sofa, nó nắm chặt tay hắn.
                     
- Mày gầy đi này! Ăn uống có điều độ không đấy?
                     
Hắn lắc đầu, tự nhiên thấy tủi thân, tự nhiên muốn khóc. Nhưng là con trai, không được khóc!
                     
Nó quan tâm hỏi hắn, hắn cứ trả lời qua loa, cho đến khi nhịn không nổi hắn nói:
                      
- Mày đâu thương tao nữa! Tao ốm mày quan tâm làm gì! ):
                     
Nó gắt gao ôm chặt lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn như con nít, miệng dỗ
                     
- Tao thương mày mà! Ai bảo mày đồng ý quen con bé kia làm chi, tao ghét quá, nên không thèm nói chuyện với mày cả tuần nay đấy! Giờ thương lại rồi...
                     
- Cả tuần nay, mày không thèm nhìn mặt tao! Đợi đến khi tao ốm mày mới thèm ngó đến, thế mà bây giờ mày bảo mày thương tao à??
                     
Hai đứa ngồi nói qua nói lại, cho đến khi hắn mệt lả mà ngủ quên trai vai nó. Đỡ hắn nằm xuống, nó đi lòng vòng kiếm cái chăn đắp đỡ vào cho hắn. Cái nhà, cả tuần không nhắc hắn dọn dẹp mà cái nhà nhìn như bãi rác, ở đâu cũng có vỏ mì gói... Nó xắn tay áo lên, hì hục dọn dẹp, hết quét rồi lau, lau xong thì chùi,... Cứ thế, nó hì hục dọn dẹp. Nhà hắn chỉ có ba tầng thôi, ít mà ._.
                     
~♦~
                     
Lúc nó đang lau lau cái bàn, tự nhiên, một vòng tay siết chặt lấy eo nó, đồng thời, cả một thân người áp sát vào lưng nó, kèm theo một câu nói quen thuộc.
                    
- Tao thương mày!

No comments

Powered by Blogger.