ĐỪNG YÊU TAO! HÃY ĐỂ TAO YÊU MÀY - CHƯƠNG 8 - BOO BOO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ĐỪNG YÊU TAO! HÃY ĐỂ TAO YÊU MÀY

Tác giả: Boo Boo
Thể loại: teen, ngôn tình

CHƯƠNG 08: HOA - HOA RẮC RỐI


Hôm nay, chính xác là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè thân yêu. Ngày hôm nay cũng là ngày nó cùng hắn về quê của hắn, quê ở Hưng Yên ( vì quê B ở đó nên viết như này kể mới dễ ._. )
                     
Hai đứa có mặt ở sân bay lúc 9 giờ sáng. Làm xong hết mọi thủ tục cũng là 10 giờ trưa. Hắn đưa nó vào quán ăn nhanh Star trong sân bay. Nó ăn ngon lành, hắn chỉ ngồi nhấm nháp ly nước cam. Vừa uống vừa nhìn nó ăn, vừa hỏi chuyện.
                     
- Khế! Mày đi máy bay bao giờ chưa?
                     
Nó uống một ngụm nước cam, ngẩng đầu trả lời:
                     
- Chưa! Chưa đi bao giờ!
                     
Hắn thở dài, chưa đi bao giờ thì sẽ bị say mất :( à mà, quên dặn.
                      
- Khế! Về đó mày phải gọi tao là anh xưng em, rõ chưa??
                     
Nó thắc mắc:
                     
- Sao vậy?
                     
- Mày cứ làm theo đi, ông nội tao hiền bao nhiêu bà nội tao khó bấy nhiêu, xưng mày tao bà không hài lòng đâu!
                     
Nó bĩu môi, ừ một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm.
                     
~♦~
                     
Trên máy bay, hắn ngồi cứ thấp thỏm lo cho nó. Sợ nó nó bị say máy bay. Mặc dù đã ép nó uống thuốc đầy đủ mà hắn vẫn không hết lo được.
                     
......
                     
Máy bay chuẩn bị cất cánh... Hắn quay sang cài dây an toàn cho nó, xoa xoa tóc nó.
                     
- Không sao, đừng sợ! Tao ở đây rồi!
                    
Nó 'ừm' nhẹ, rồi ôm chặt tay hắn, chẳng thèm buông. Sau khi tiếp viên chuẩn bị xong hết, máy bay cất cánh...
                      
Ù... Ù...
                     
Mồ hôi trên trán nó túa ra... Hắn cầm khăn ướt lau lau trán nó, miệng nói:
                     
- Xong rồi đấy! Hết sợ rồi, mở mắt ra đi!
                     
Nó từ từ mở mắt, người cứ lâng lâng. Nhưng mà bình thường lắm, cứ như đang ở dưới đất ấy!... Hắn nhìn nó dò xét. Hmm... Không có dấu hiệu bị say, tốt!
                     
Tiếp viên đi phát thức ăn trưa, hắn vừa ăn vừa nhìn nó, nó vừa ăn vừa nhìn trời...
                     
~♦~
                     
Tua hết đi ._. Bây giờ đang trên xe đến nhà ông bà, chú cháu, cô bác nhà hắn...
                    
Nó mệt, ngồi trên xe cứ ngiêng qua ngiêng lại, hắn nhìn vậy chứ khoẻ như con trâu, ngồi đó thản nhiên mà chơi game, không có một chút gì gọi là mệt sau một chuyến bay dài.
                     
Kítss...
                     
Xe ngừng lại trước một căn biệt thự -_- ờ, đã giàu thì đi đến đâu chả giàu -_- hắn kéo nó lại trước khi xuống xe
                      
- Nhớ xưng anh em á!
                     
~♦~
                     
- Cháu chào ông, cháu chào bà, chào chú...
                     
Hắn khoanh tay cúi đầu chào từng người một. Nó cũng làm theo, chào từng người. Xếp hành lý xong cả, nó đon đả chạy xuống bếp phụ các cô làm cơm. Còn hắn phải ngồi trông bọn cháu trong nhà. Phải nói, trẻ con nhà này nhiều kinh khủng khiếp -_-" mấy năm trước hắn về chỉ có 6 đứa, năm nay về lại biến thành 9 đứa, ôi cái định mệnh...
                     
- Anh Đăng! Anh Đăng! Mở cửa giúp em với!
                     
Trước cửa, một cô bé khá xinh,  nhìn khoảng chừng 15 tuổi, trên tay cầm một cái đĩa gì đó, miệng vui vẻ í ới gọi tên hắn. Nghe gọi, hắn nhét cái xúc xắc vào tay đứa cháu bên cạnh, bước ra ngoài mở cửa. Trên tay cô gái là đĩa khoai lang nướng, hắn chưa kịp nói gì, cô gái đó đã 'chụt' một phát tình tứ lên má hắn, không quên nói theo
                     
- Hoa nhớ anh Đăng quá, không thơm lại Hoa à??
                     
Hắn gượng, lúc trước chưa yêu nó, hắn có thể hôn ai tuỳ thích, bây giờ hắn là của nó rồi, không được phép hôn ai ngoài nó và mấy đứa con nít. Nghĩ vậy, hẳn lắc đầu nguầy nguyậy với Hoa, miệng bảo:
                     
- Không hôn, từ bây giờ không được hôn anh nữa!
                     
Hoa nhăn mày, vừa đi vào nhà cùng Đăng, vừa hỏi:
                     
- Sao thế??
                     
Hắn trả lời:
                    
- Thì... Anh có người yêu rồi, không được thơm ai nữa!!
                     
Hoa ngớ người, cô thích Đăng lâu rồi đấy. Cô lúc nào cũng chỉ mong có một ngày, Đăng cùng cô lên thành phố, cái nơi sa hoa lộng lẫy ấy. Cô sẽ cùng anh sống trong giàu sang đến cả đời. Đáng sợ thay, lần này anh về lại bảo là có bạn gái rồi! Cô hỏi anh
                     
- Chị đang trên thành phố ạ??
                     
Đăng lắc đầu.
                     
- Không, đang ở trong bếp nấu cơm ấy. Em vào đi, anh còn phải trông bọn này!
                     
Hắn ngồi xuống đất, nhưng vừa ngồi xuống lại đứng phắt dậy chạy vào bếp hô hào:
                     
- Cô ơiii!! Em bé ị rồi!!
                     
Nó ngước lên, nhìn hắn, nhăn mặt.
                     
- Thì mà... Anh dọn đi!! Còn đứng đấy mà kêu ka gì!
                     
Hắn nhăn mặt, lắc đầu.
                     
- Anh không dọn, vợ dọn đi!!
                     
Hoa ngồi nhặt rau, nghe hai người nói chuyện, lại tức. Để rau sang một bên, cô đứng lên bước ra cửa bếp, vờ đập nhẹ tay lên ngực hắn, giọng ngọt ngào
                     
- Anh này thật là... Em dọn cho nào!
                     
Chắc chắn rằng nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó, cô bước ra ngoài dọn cức em bé...
                     
Nó tức lắm, nhưng trong này đông người, nói chỉ lườm hắn một cái rồi quay người lại tiếp tục kho thịt. Hắn nhận ra nó ghen, sán lại bên cạnh nó, khen lấy lòng
                     
- Eo~ em yêu giỏi thật nha... Thơm quá ~
                     
Nó nghe mấy câu hắn nói mà phát buồn nôn. Dạo gần đây hắn bị chạm dây hay sao mà nói chuyện sến súa khiếp!
                     
Đợi Hoa đi vào, hắn thơm vào má nó một cái rồi chạy ra ngoài, các cô ở đó đùa nhau
                     
- Thằng Đăng cưng cháu nhỉ? Ghen tỵ ghê!
                     
Nó nghe mà mặt đỏ rần rần, xấu hổ với thằng người yêu này -.-
                     
Riêng có một người, trong lòng nổi lên máu ghen, muốn chiếm đoạt lấy Đăng...

********

Ăn cơm...
                     
Cả gia đình ngồi ăn trên cái bàn ăn to dài. Nó mới tìm ra một phát hiện mới, ở vùng quê này, chỉ cần muốn ăn cơm nhà người khác, không cần nói gì cũng có thể ở lại ăn. Ừ, Hoa ở lại dùng cơm cùng với gia đình của hắn.
                     
Với cái cớ đã lâu không gặp, Hoa ngồi ngay cạnh hắn. Mà hắn không không thể không ngồi cạnh nó, vậy nên, hắn ngồi giữa, nó ngồi phải, Hoa ngồi trái. Hắn vẫn ăn rất bình thường, thi thoảng lại gắp thức ăn bỏ vào chén của nó. Điều mà không ai có thể phủ nhận, người con gái ngồi bên tay trái của hắn, trong lòng tức anh ách, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười rạng rỡ. Chọc chọc cánh tay hắn, Hoa nũng nịu chỉ vào dĩa cá kho gần chỗ nó, bảo với hắn:
                      
- Anh ~ gắp hộ em miếng cá với!
                     
Hắn cũng làm theo, gắp cá bỏ vào chén của Hoa, tiện tay gắp thêm một miếng bỏ vào chén nó. Thế là Hoa đã tức lại càng tức.
                     
Nó chẳng biết nhiều người trong gia đình này lắm, chỉ mới quen được với mấy đứa con nít với cả cô của Đăng - Cô Mai, cô đó rất tốt. Vì chẳng có gì để nói, thêm nữa, nó nghĩ chắc nó nói cũng chẳng ai nghe. Thế nên, nó ngoan ngoãn vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện, thế nên cũng chẳng biết rằng, đứa bên cạnh nó đang cực kỳ khó chịu. Hắn cứ bị Hoa chọc tay, hết gắp cá lại lấy thịt, cứ như chỗ bàn của Hoa không có gì để ăn ấy! Bực cả mình!
                    
Chờ cả nhà ăn xong hết, nó chẳng để ý mấy đến hắn, vui vẻ phụ các cô với cả Hoa dọn chén dĩa. Phải nói, cái nhà bếp ở đây rất to, to đến nỗi, có thể chứa cả năm mươi người, có khi còn hơn. Nó rửa chén, Hoa tráng chén. Nó vui vẻ bắt chuyện:
                     
- Hoa, năm nay lớp mấy rồi nhỉ? Nhìn em dễ thương quá!
                     
Hoa trả lời một cách dửng dưng, như kiểu không cam lòng khi trả lời:
                     
- Em mười nhăm!
                     
Nó chẳng chú ý đến giọng điệu trả lời của Hoa cho lắm. Chỉ đáp lại:
                     
- Chị hơn em một tuổi! Hì hì!
                     
Đang yên đang lành, bỗng hắn từ đâu chạy vào, chạy đến bên nó, vừa thở vừa hỏi:
                     
- Khế!! Mà... Em có thấy cái đôi dép lê anh nhét trong vali không??
                     
Nó vừa rửa chén vừa nghĩ nghĩ, rồi trả lời ngay:
                     
- Ở trong vali của anh ấy! Anh nhét tận dưới đáy cơ mà, tìm lại đi!
                     
Hắn nghe vậy, lật đật đi tìm lại một lần nữa. Cũng không quên thơm má nó thay cho câu nói cảm ơn. Người kia lại tức, hận không thể tát cho người bên cạnh mình một cái thật đau.
                     
Nó ngại với Hoa, chỉ biết nói lảng sang chuyện khác:
                     
- À, em tráng tiếp đi...!
                     
~♦~
                     
Chiều... Nó đang xem ti vi, chẳng biết hắn từ đâu chạy đến ngồi cạnh nó, mặt hớn hở:
                     
- Đi gặp đám bạn tao không?? Có nhỏ kia cũng bằng tuổi mày ấy! Bọn nó đang chơi trốn tìm trên đồng kìa! Vui lắm!
                     
Nó nghe vậy, mắt sáng rực, gì chứ đi chơi là đồng ý tất!
                    
Thấy hai người đang mang giày ở trước cửa nhà, Hoa vui vẻ chạy đến ríu rít
                      
- Anh Đăng, định đi đâu đấy??
                     
Hẳn có vẻ không vui, nhưng vẫn trả lời:
                     
- Anh đưa Khế ra ngoài đồng chơi!
                     
Hoa nghe, tức, thế là cô vờ cười cười nói:
                     
- Thế hả? Em đi cùng nhé!?
                     
Hắn nhìn nó, ánh mắt như muốn nói với nó rằng "Đừng có đồng ý!"... Nhưng mà đầu óc nó đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu cười hì hì với Hoa:
                     
- Ok! Đi nào!
                     
Hắn nắm tay nó, không chịu buông, tay còn lại cố tình không để Hoa bắt được, hắn cứ đưa tay lên mặt nó, hết véo mũi lại xoa má, hết xoa má lại vò đầu. Nói tóm lại, ý đồ của hắn chỉ là không để cho Hoa nắm tay mình. Nó cũng chẳng để tâm lắm, nhưng người kia thì ngược lại, tức lắm, tức ơi là tức!
                     
~♦~
                     
Đi bộ một lát đã đến được đồng cỏ. Phải nói, cảnh rất đẹp, đồng cỏ xanh ngút ngàn, có vài con bò được cột dây ở gần cái cây cổ thụ lâu năm, to cao kinh khủng. Ở đó, có một đám trẻ con đang chơi trốn tìm với nhau, trông rất vui. Ước gì nó cũng có một tuổi thơ như thế!...
                     
- Ê! Thằng Đăng về kìa tụi bay!!
                     
Một cậu con trai khá đẹp trong đám người đó hét lên, chỉ về phía hắn. Tiếp đó, cả bọn chạy nhanh đến chỗ hắn. Sau màn chào hỏi nhớ nhung sến súa của đám con trai, bọn nó mới để ý đến nó, người đang ra sức cầm cái galaxy chụp choẹt khung cảnh xung quanh. Thằng Quân, có lẽ là người đẹp trai nhất đám, đụng đụng vào tay nó, miệng nói:
                     
- Này bé ơi ~ bé!
                     
Quân gọi hắn bằng cái giọng giễu cợt, cứ như là đang gọi gái lầu xanh... Mặt hắn tối sầm lại, hai tay nắm chặt...
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.