TỰ YÊU - CHƯƠNG 03 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ YÊU

Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 03:TA NỢ NGƯƠI MỘT MÓN NỢ ÂN TÌNH - ĐƠN PHƯƠNG MỘT NGƯỜI ĐƠN PHƯƠNG

         
Một buổi sáng cuối tuần, anh thức dậy thật sớm, nấu một bữa cơm thật ngon, đóng trong những chiếc hộp thật đẹp, định bụng sẽ mang tới nhà người mà anh đang theo đuổi. Nhưng khi chưa kịp dựng xe trước cổng nhà cô thì anh phát hiện ra cô cũng đang mang những chiếc hộp xinh xắn cô tự chuẩn bị đi đến nhà một người khác.                 

                     

Trong tất cả những loại nợ nần thì "nợ ân tình" là món nợ khiến người ta khổ tâm nhất! Bởi lẽ hầu hết những người "cho vay" thứ nợ này đều không mong được trả, và những người muốn trả cũng không thể trả được!
                     
Người cứ ở bên ta, quan tâm ta, lo lắng và chúc phúc cho ta, nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của người, chỉ đơn giản là ta không thể nào đối với người theo cách người đối với ta như vậy. Ta biết ơn người nhiều lắm, thương người nhiều lắm, nhưng ta không muốn người vì ta mà buồn khổ. Ta cũng muốn người có được hạnh phúc cho riêng bản thân mình lắm chứ, nhưng thực tế, người mang lại hạnh phúc đó không thể là ta, mãi không để là ta!
                     
Nhiều khi, ta ước người có thể lạnh lùng, mạnh mẽ mà từ bỏ ta, có thể đối xử với ta lạnh nhạt cũng được, bỏ mặc ta cũng được, miễn là người có thể thảnh thơi mà tìm niềm vui cho mình và thôi hướng về ta bằng trái tim đầy ắp niềm tin và hy vọng. Nhưng người không làm được.
                     
Nhiều khi, ta ước ta có thể vô tâm với người, mặc kệ sự quan tâm của người, để không bận lòng nữa, không biến tình cảm ta dành cho người thành sự thương hại nữa, để người từ đó có dũng khí mà rời xa ta. Nhưng ta cũng làm không được.
                     
Và cứ thế, món "Nợ ân tình" của ta chồng chất thêm, khiến cho sự day dứt và ái náy trong ta cũng theo đó đầy dâng đầy lên mãi. Ta biết, người cho đi là không mong nhận lại. Nhưng có ai trên đời đủ nhẫn tâm mà nhận mãi của người ta trong khi chẳng đem lại cho họ chút gì ngoài những hụt hẫng chênh vênh và những hy vọng mong manh chẳng bao giờ thành sự thực?
                     
Ta trách bản thân mình nhiều lắm! Rằng tại sao ta không thể rung động trước những gì người dành cho ta, tại sao ta không thể hướng trái tim mình về phía người, không thể ngã vào vòng tay của người? Ta biết, nếu thuộc về người, ta sẽ là kẻ hạnh phúc lắm, ta sẽ được thương yêu và an toàn lắm. Nhưng ta không thể, trái tim ta không thể, định mệnh của ta không thể gắn với người...

"Nợ ân tình" là món nợ mà người ta chẳng thiết tha đòi, nhưng mình thì tha thiết muốn trả! Trả để thấy lòng thanh thản bình yên hơn, để thôi không tự dằn vặt vì mình đã từ chối món quà ngọt ngào nhất mà số phận đã trao tặng cho. Nhưng nghịch cảnh lá, nếu có thể thì ngay từ đầu ta đã chẳng phải vay. Và giờ đây, nếu ép mình phải trả lại cho người một điều gì đó, thì đó hẳn phải là một thứ khác chứ chẳng phải là "ân tình". Và người, thì không nhận thứ đó, cũng không đáng phải những thứ đó.

Người không thể từ bỏ, ta cũng chẳng đành từ chối. Vậy mới nói "Nợ ân tình" là món nợ lớn nhất trong đời, vì nó không bao giờ vơi, chẳng bao giờ cạn. Ta cũng chẳng còn biết cách làm gì khác ngoài chấp nhận, và thầm cầu mong kiếp này ai đó có thể bù đắp lại cho người một món "Nợ ân tình" đủ lớn, để người không quá thiệt thòi khi cứ mãi cho ta vay.
                    
Còn món nợ của ta và người, ta xin đành để dành cho kiếp khác...

********

"Đau khổ nhất có phải là khi yêu một người không yêu mình hay không?" 

Có người đã từng hỏi tôi câu đó. Câu trả lời của tôi là: 

"Đúng nhưng chưa đủ! Đau khổ nhất là đơn phương một người đơn phương".
                    
Nếu bạn đang đơn phương dành tình cảm cho một người hạnh phúc trong tình yêu, bạn sẽ ôm riêng nỗi niềm của mình trong lòng nhưng còn cảm thấy có đôi phần an ủi, bởi người mình thương yêu ít ra còn có một người khác yêu thương họ. Nhưng nếu bạn đêm ngày hướng về một người mà người đó ngày đêm dõi theo một bóng hình khác, thì bạn không chỉ ôm nỗi đau của mình mà còn day dứt nỗi đau của người mình yêu nữa, chẳng phải chuyện đó rất buồn hay sao?

 Anh chầm chậm đi theo cô, trong lòng không khỏi buồn bã và tự hỏi: Tại sao cô không ở nhà và đợi anh đến, sao lại bỏ đi mang cơm cho người khác như vậy? Hừm, vậy tại sao anh không ở nhà và đợi người khác đến? Niềm vui của những người đang yêu chẳng phải muốn đem đến cho người mình yêu điều gì đó mỗi ngày hay sao? 

Cô đến trước cửa một ngôi nhà đã khóa trái, đợi chờ giờ này qua giờ khác với vẻ sốt ruột, còn anh đang tránh mặt ở một góc khuất, nhìn cô bằng tất cả sự thương cảm và xót xa. Quá giờ trưa, ai kia vẫn chưa về, còn cô thì vẫn ôm những chiếc hợp nguội ngắt, nhìn qua khe cửa bằng đôi mắt chứa đựng rất nhiều thất vọng. Những hợp cơm của anh cũng đã nguội từ bao giờ. Anh thầm nghĩ:

 "Tại sao? Tại sao cô phải khổ sở vì một người như vậy? Nếu như cô chịu ăn phần cơm của anh và để anh ăn phần cơm của cô như vậy thì tốt rồi..." 

Họ vẫn tiếp tục đợi chờ trong day dứt  như thế, cô biết anh dành tình cảm cho cô nhưng lại không thể hồi đáp, cô biết nếu mình quay đầu lại nhìn về phía anh thì cô sẽ là cô gái được che chở tốt nhất, nhưng cô chỉ muốn nhận hạnh phúc một người không phải là anh. Còn anh, anh biết đuổi theo cô là vô vọng, là phải gánh thêm nỗi đau của cô, buồn theo nỗi buồn của cô, đơn phương như cái cách mà cô vẫn đơn phương, nhưng anh không có cách nào dừng lại.

Bởi vậy mới nói, đơn phương một người đơn phương là vô phương cứu chữa.

Và biết đâu đấy, khi anh đang ngồi ở góc khuất để nhìn cô đợi một người khác với hộp cơm trên tay, thì ở trước cửa nhà anh, có một người con gái cũng đang đợi chờ anh cùng những hộp cơm chứa đựng không chỉ những nỗi giày vò, mà còn rất nhiều tuyệt vọng.                  
                     
"...Anh có cần và chu đáo đến đâu
                     
Em cũng chỉ thừa đầu vào bờ vai anh ấy
 
Anh ấy có lạnh lùng cách xa đến mấy

 
Em vẫn nhìn theo chị để thấy an lòng.

                   

Là tại anh đa tình và ngốc quá, phải không? 
                     
Chỉ biết thương thầm mà không dám nói 
                     
Nhưng có những điều không bao giờ chạm tới 
                     
Hạnh phúc phải chia sao cho ai cũng được phần?..."
                     
Tôi đã từng hỏi một người: Có đáng không khi cứ mãi chạy theo một người không bao giờ ngoái lại nhìn mình lấy một cái?
                  
Và rồi tôi cũng tự hỏi mình câu đó.                  
                   
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, thì ra khi người ta cố chấp, người ta không còn thiết tha tới đúng sai, hơn thiệt nữa. Dù thứ cuối cùng họ nhận được là tột cùng hạnh phúc hay tột cùng khổ đau thì chung quy cũng bởi một từ: Tự nguyện.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.