TỰ YÊU - CHƯƠNG 02 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ YÊU
Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 02:TÌNH ĐẦU - TỪ XA NHÌN LẠI
Hôm qua, vô tình gặp lại mối tình đầu trên đường sau
nhiều năm xa cách. Có biết bao nhiêu người gặp lại nhau ở nơi ồn ào, náo nhiệt ấy,
thái độ chung vẫn là:
"Ơ, đằng ấy đấy à! Lâu quá không gặp nhỉ, dạo này thế
nào rồi?",
Kèm theo câu nói đó là những cảm xúc lạ dâng lên, là ngạc
nhiên, có chút gì đó xúc động khi ký ức xưa bất chợt ùa về, chút gì đó tò mò
không hiểu bao lâu nay người ấy sống ra sao, và một chút gì đó trông chờ vào một
cuộc nói chuyện lâu hơn, sâu hơn hơn là những câu hỏi xã giao thường ngày. Có lẽ
những người yêu cũ gặp lại nhau luôn muốn biết thêm nhiều điều về cuộc sống, sự
đổi thay của nhau sau nhiều năm xa cách.
Những cuộc gặp gỡ chớp nhoáng như thế luôn kết thúc
một cách đột ngột như cái cách nó ập đến, chỉ là sau vài ba câu chào hỏi, người
ta muốn nói với nhau nhiều lắm nhưng không hiểu sao không cất nổi thành lời...
Có phải vì dòng người đang bước qua hối thúc tim trở nên vội vã muốn rờ đi, hay
là vì những ngại ngần từ thuở mới yêu bỗng chốc sống dậy, khiến mình chợt bé nhỏ
trước đối phương, mà không thể mở lời để nói thêm điều gì nữa?
Cuối cùng vẫn là một câu nói quen thuộc "Hẹn gặp
nhau sau nhé!"... câu nói đơn giản thế thôi, nhưng hàm chứa biết bao là nuối
tiếc.
Tiếc vì mình gặp nhau giữa đường, cái chốn chẳng phải
dành cho việc tâm sự hay hỏi han dài lâu, tiếc vì đã-từng-là-gì-đó của nhau,
nhưng giờ gặp lại chỉ như người quen biết, tiếc vì khi nói lời chia biệt, bỗng
thấy những xúc cảm ngày nào trong mình vẫn còn đó chứ chưa hề mất đi. Thật buồn
khi nhận ra bao lâu nay mình không quên mà chỉ chìm vào một giấc ngủ sâu, để rồi
bây giờ thức dậy, làm sao ép bản thân mình ngủ lại khi đã tỉnh giấc rồi?
Bất chợt cảm thấy có đôi chút sợ hãi, vì có lẽ cuộc
"hẹn gặp lần sau" cũng chỉ là một lời xã giao, biết bao giờ mới vô
tình được gặp lại nhau lần nữa? Bỗng thấy sợ ảm giác người đó xuất hiện lại rồi
lại tiếp tục rời xa khỏi cuộc đời mình, thế rồi mình tiếp tục sống trong những
tháng ngày mê mải, với những cảm xúc chẳng thể nào vẹn nguyên...
Người ta có thể có biết bao nhiêu mối tình trong đời,
nhưng mối tình đầu vẫn là mối tình để lại nhiều dư âm nhất, người tình đầu vẫn
là người để lại nhiều nuối tiếc nhất!
Có một người đã từng khiến tôi vui,
Dạy tôi cười rồi lau đi nước mắt.
Có một người giúp tôi quên mệt nhọc
Bằng vòng tay che chở thật ân cần.
Dạy tôi cười rồi lau đi nước mắt.
Có một người giúp tôi quên mệt nhọc
Bằng vòng tay che chở thật ân cần.
Có một người từng lặng lẽ quan tâm,
Để tôi trở thành một phần trong họ.
Có một người từng bên tôi to nhỏ,
Khiến tôi yêu cuộc sống ở quanh mình.
Để tôi trở thành một phần trong họ.
Có một người từng bên tôi to nhỏ,
Khiến tôi yêu cuộc sống ở quanh mình.
Có một người mà tôi cứ đinh ninh
Sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc.
Có một người, cuối con đường, kết thúc,
Đã rời đi chẳng biết tự khi nào...
Sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc.
Có một người, cuối con đường, kết thúc,
Đã rời đi chẳng biết tự khi nào...
Có một người đã từng hứa trăng sao,
Khiến tôi tin vào những điều mơ mộng.
Có một người suốt đời tôi trông ngông,
Để lại là mình, vui vẻ giống "ngày xưa"...
Khiến tôi tin vào những điều mơ mộng.
Có một người suốt đời tôi trông ngông,
Để lại là mình, vui vẻ giống "ngày xưa"...
************
Có những người tự nhiên lạc mất khỏi cuộc đời ta
không vì lí do gì cả.
Đôi khi, bất chợt ta nhớ lại những năm tháng ấy,
mình đã từng quấn quít lấy họ, sẻ chia từng niềm vui, nỗi buồn nhỏ nhặt cùng họ,
đã từng cảm nhận hơi ấm từ họ, và chưa bao giờ nghĩ một ngày cuộc sống của mình
không còn sự hiện diện của họ nữa.
Trở về với thực tại, ta vẫn thấy họ hằng ngày, đôi
khi vẫn vu vơ tìm hiểu về cuộc sống của họ, nhưng cả hai tuyệt nhiên không còn
liên lạc, không còn là bất cứ điều gì trong cuộc đời của nhau nữa.
Không hề có đổ vỡ. Chỉ là tự dưng dần dần xa cách, rồi
đi lạc, rồi chẳng hiểu vì sao không còn muốn tìm về...
Để những khi vô tình nhìn thấy những thứ liên quan đến
họ giữa lúc bản thân đang chìm trong nỗi cô đơn tái tê, không còn biết làm gì
ngoài lắc đầu nuối tiếc: Giá như ngày nào mình đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt họ
rồi hỏi một lời:
"Tại sao"...
Đã từng rất nhiều lần nhìn chằm chằm vào đốm sáng
màu xanh bên màn hình góc phải, click chuột vào đó, đánh ra vài dòng, đại loại
như:
"Ăn cơm đi!"
"Ngủ sớm đi!"
"Mặc ấm vào!"
"..."
... thế rồi không lần nào đủ can đảm ấn phím Enter,
đành vội vàng xóa và đóng khung chat lại. Có lẽ những người biến mất hoàn toàn
khỏi cuộc đời nhau sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với những người vẫn hiện
hữu trong cuộc sống của nhau, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài dõi theo
trong im lặng. Tồi tệ làm sao cái cảm giác khi biết được rằng họ vẫn sống tốt
mà không cần tới sự quan tâm của mình.
Đôi khi, tự huyễn hoặc rằng họ cũng đang như mình,
đang thực sự muốn nói một điều gì đó, chỉ là can đảm không đủ nhiều và kiêu
hãnh lại quá lớn nên chỉ một dòng tin nhắn cũng không nỡ gửi đi mà thôi. Nghĩ vậy,
lại vội vã bật khung chat lên và đánh một dòng:
"Mình trở lại giống ngày xưa, nhé!"
Thế rồi gần như ngay lập tức, ấn Ctrl+A rồi delete hết.
Có lẽ Thượng đế cho những người không còn là gì cả
nhưng vẫn tồn tại trong cuộc sống của nhau một đặc ân, đó là lặng lẽ ngắm nhìn
nhau bình an. Và có lẻ họ cũng nên học cách chấp nhận, để trái tim không còn xốn
xang khi vô tình chợt thấy dấu vết của nhau trong cuộc đời nữa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment