TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 07 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 07 :ĐÀN BÀ NHƯ CHỊ...
Trong đời tôi gặp rất nhiều đàn bà.
Đàn bà đẹp có, xấu có. Đàn bà giàu có, nghèo khổ có. Đàn bà hạnh phúc có, bất hạnh
có. Nhưng chưa có người đàn bà nào giống chị.
Chị không đẹp, nhan sắc trung bình
dễ coi. Chị không cao, da không trắng, nhưng trên khuôn mặt chị có đôi mắt khiến
người đối diện không thể rời. Nó thăng trầm khắc khoải khiến đối phương phải
đau nhói khi nhìn vào mắt chị.
Chị cũng không giàu, làm công ăn
lương nhà nước tương đối ổn định.
Chị hạnh phúc - nói chuẩn hơn là đã
từng rất hạnh phúc khi có một gia đình êm ấm, một người chồng rất mực yêu
thương. Còn hiện tại ... tôi không biết?
Chị không hoạt bát vui vẻ với người lạ nhưng khi đã thân sơ thì chị không hề "hiền" như vẻ bề ngoài. Chị kể cho tôi nghe về chuyện vợ chồng, về kinh nghiệm gối chăn, hết thảy tất tần tật.
Chị, rời bỏ cái gia đình tạm gọi là
êm ấm như nhiều người khác nhìn vào để hứng chịu những lời cay độc khi tìm đến
với một gã trai nhỏ hơn chị 5 tuổi. Khi xung quanh ai cũng mắng mỏ, miệt thị,
đay nghiến. Chỉ riêng mình tôi thì ủng hộ, vì hơn ai hết tôi hiểu cuộc đời chị
đã và đang trải qua những gì.
Nếu là bạn, bạn có chấp nhận một cuộc
hôn nhân như thế này ...
Lúc nào lên bàn ăn cũng bị bố mẹ chồng
đem tình cũ của chồng ra so sánh, nào là con Hà nó nấu món này ngon lắm, miệng
dạo này nhạt quá phải chi có con Hà nó nấu vài món thì tốt nhỉ. Chị ngồi lặng
im. Anh thì không quan tâm đến cảm xúc của chị. Chị nhìn qua anh như tìm kiếm một
lời động viên an ủi từ chồng. Chưa hề! Chưa bao giờ anh làm điều đó. Chị nói với
tôi trong khi nước mắt giàn giụa, phải chi anh đứng về phía chị - đắng cay nào
chị cũng chịu hết. Tôi nghe xong tự nhiên thấy nặng lòng quá! Phải chăng cuối
cùng, động lực duy nhất để con người ta vượt qua hết đắng cay mà vững lòng bước
tiếp, duy chỉ có niềm tin từ người mình thương. Còn anh ... thì không?!
Chị còn nhớ khi vừa hư đứa bé đầu
tiên. Chị đau đớn vô cùng. Hôm đó anh đi làm về muộn, sai xỉn giữ lắm. Mẹ chồng
bước lên phòng nhìn chị rồi nói:
"Làm vợ không xong, làm mẹ cũng không được".
Tự nhiên chị cảm thấy như ai đó đẩy mình xuống tận vực thẳm không thương tiếc.
Chị bỏ đi ngay trong đêm.
Người ta cứ tưởng chị hạnh phúc
trong khi nỗi đau lấp mãi không đầy cả dòng sông.
Chị về nhà mẹ sống. Ban đầu cũng chịu
nhiều lời ra tiếng vào. Tôi hỏi chị mệt mỏi không. Chị bảo " quen rồi
", so với những lời cay nghiệt của mẹ chồng thì có xá gì đâu. Sau những
ngày tháng đớn đau chị mạnh mẽ không tưởng. Chị đi làm, tự chăm sóc bản thân.
Anh cũng không tìm đến chị. Chắc là do ba mẹ chồng cấm cản.
Chị coi như mình chết nửa cuộc đời.
Giờ hồi sinh để sống... Và chị gặp hắn... gã trai cho chị sống lại những tháng
ngày cuồng nhiệt.
Gã trai ấy cao hơn chồng chị, da
ngăm đen, nụ cười rất duyên và luôn biết cách quan tâm chị (đó là tôi tự so
sánh chứ chưa bao giờ chị đem người cũ ra so đo với người mới). Nhiều khi tôi
nói đùa, thôi chị nhường cho con em này đi. Đáng ế " bỏ mợ " này. Chị
bảo mày dứt được hắn ra khỏi tao thì tao "free" cho. Thế là hai chị
em cười khanh khách. Tôi thấy trong nụ cười chi chẳng còn vướng muộn phiền như
trước đây nữa. Nó bình yên lắm.
Chị bảo, hai gia đình không ai đồng
ý. Gia đình gã nói ai đời trai tân đi lấy gái già mà đã có một đời chồng. Gia
đình chị thì còn quyết liệt hơn. Mẹ chị bảo:
"Nó trẻ quá yêu đương gì mày.
Nó yêu cái bóp tiền của mày đó."
Chị cười khẩy:
" Bóp con có đồng nào
để người ta yêu."
Nhưng cả hai đều mặc, chị và gã thuê một căn hộ chung
cư. Họ sống như vợ chồng.
Chị nói, trai tân có khác, cuồng
nhiệt lắm nhưng không kinh nghiệm, không miên man. Nhưng đã trải qua từng tuổi
này, chuyện đó không còn quan trọng. Quan trọng là gã trai luôn khen những món
chị làm tuyệt vời ( Mặc dù nhiều khi chị nếm thử muốn nói ngay ra ) - điều mà
trước đây chồng chị chưa làm. Gã trai luôn ăn cơm tối cùng chị dù đi làm về muộn
cỡ nào - điều mà trước đây chồng chị chưa làm. Gã trai luôn luôn bên chị khi cô
đơn, luôn sẻ chia khi chị vấp ngã - điều mà trước đây chồng chị chưa làm.
Chị nói rằng, gã trai luôn là một
người biết quan tâm, yêu thương, biết cảm thông và lắng nghe. Điều mà trước đây
chị chưa bao giờ nhận được từ chồng cũ.
Tôi hỏi:
" Thế thì trước đây
sao lại cưới? ".
Chị trả lời cụt ngủn:
" Vì yêu điên yêu dại ".
Tôi chợt hiểu, khi người ta dành
tình thương cho ai đó chỉ cần một phía thôi sẽ đủ. Nhưng để nắm tay nhau đi hết
con đường cần sự mở lòng sẻ chia cảm thông của cả hai.
"Thế, chị và gã định sống thế
này mãi à?"
Chị mỉm cười.
"Không biết, nhưng nếu thế này
mà hạnh phúc cũng tốt. Cần chi một đám cưới rình rang. Một danh phận hư ảo."
Hạnh phúc đơn giản lắm nhưng cũng
khó khăn để có thể thấu hiểu và giữ lấy vô cùng!
**********
ĐÀN BÀ BA MƯƠI
Người đàn bà dệt nỗi đau trong bóng
tối
Em thấy điều gì sau những trăn trở
Tuổi ba mươi,
Người ta mạnh mẽ đi qua đổ vỡ
Không còn ca thán về hoài nghi khóc - cười.
Em thấy điều gì sau những trăn trở
Tuổi ba mươi,
Người ta mạnh mẽ đi qua đổ vỡ
Không còn ca thán về hoài nghi khóc - cười.
Đàn bà ba mươi,
Đã dứt cái thời yêu đương cuồng nhiệt
Nhất nhất chờ
Nhất nhất đợi
Để tin một lời thể - bẻ đôi cơn mơ
Rồi ngơ ngác tìm mình ở chốn chẳng bến bờ.
Em chỉ muốn sống một cuộc đời bình
thản
Mỗi tối ôm nhau ngủ
Mỗi sáng nấu cho nhau bữa ăn
Khi buồn đau
Khi chán nản
Nhìn thấy nhau lặng lẽ cười.
Mỗi tối ôm nhau ngủ
Mỗi sáng nấu cho nhau bữa ăn
Khi buồn đau
Khi chán nản
Nhìn thấy nhau lặng lẽ cười.
Em đi nửa cuộc đời
Đi qua người
Đi qua anh
Đi qua những đêm... lạnh hơn những mùa đông rét giá
Câu kinh cầu chợt tắt khi tình mình đã lụi
Em lầm lũi đợi chờ một giấc mơ
Của đàn bà ba mươi.
*************
CHỈ CẦN ÔM NHAU VÀ NGỦ
Đôi khi chúng ta biết rõ sự mập mờ
trong một mối quan hệ nhưng chẳng thể đành lòng buông bỏ...
Chúng ta cứ tìm riết, tìm mãi những
lí do để giữ nhau. Trong khi, giữa chúng ta đã là một khoảng trống rộng lớn, đủ
chứa vài mối tình len lén sau đó.
Anh giữ em, bởi dù cho em đi với
ai, có làm gì thì cuối ngày em cũng quay về bên anh.
Em giữ anh, bởi anh có ôm hàng vạn
cô gái thì đêm đêm vẫn ôm lấy em để ngủ.
Anh giữ em. Em giữ anh. Cả hai muốn
buông. Nhưng lại không đủ can đảm. Cứ dùng dằng mối quan hệ này. Thấy chán nhau
cũng không dám chia tay.
Em hẹn hò. Anh cặp bồ. Chúng ta vô
tình thấy nhau trên phố đông. Anh thấy em nắm tay người đàn ông lạ mặt. Em thấy
cô gái nào đó đang bá sát vào vai anh. Ừ thì tại phố xá đông người. Mình lạc bước
qua nhau, vờ như không hề quen biết.
Tối đến. Em, anh lại ôm nhau ngủ.
Cũng có khi bận tâm, cũng có khi thắc mắc về những người lạ mặt ấy. Nhưng từ
khi bắt đầu mối quan hệ này chùng ta đã thầm cam kết một hiệp ước - bất khả xâm
phạm vào mối quan hệ khác của nhau.
Chỉ cần đêm đến, cứ ôm nhau ngủ ...
là đủ đầy!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment